GIÁNG ĐẦU

- Cậu đừng khẩn trương, tôi thích cậu như vậy, sao lại tổn thương cậu? - Bạch Luyện cười mỉm chi tới gần.

- Vậy cậu nhốt tôi ở đây làm gì? - Trầm Liên lại lui về phía sau mấy bước, Trầm Linh thấy nhóm vũ đạo đi ra mà không thấy nàng, nhất định sẽ tìm nàng, chỉ cần kéo dài thời gian là được.

- Có phải cậu đang nghĩ Trầm Linh sẽ đến cứu cậu? - Bạch Luyện cười lạnh một tiếng: "Giờ bản thân chị ta còn chưa bảo vệ được."

- Cậu làm gì Linh? - Sắc mặt của Trầm Liên đột nhiên thay đổi, trừng mắt hỏi Bạch Luyện.

- Cậu vì ả, không thèm để ý an nguy của mình? - Bạch Luyện cười có chút tàn khốc, vậy tôi đây phải chiêu đãi ả tốt hơn.

- Cậu... - Trầm Liên hung hăng nhìn Bạch Luyện, nếu như Trầm Linh có chuyện gì, thì nàng chết cũng sẽ không bỏ qua cho Bạch Luyện.

- Tránh ra... - Trầm Liên lạnh mặt, phải nhanh đi tìm Trầm Linh, cũng không để tâm Bạch Luyện có ý đồ gì với mình.

- Trầm Liên, tôi có chỗ nào kém Trầm Linh? - Bạch Luyện không để cho nàng ra khỏi, đối diện với Trầm Liên.

- Chỗ nào cũng thua, chí ít, Linh quang minh lỗi lạc hơn cậu.

- Ha ha... buồn cười. - Vẻ mặt Bạch Luyện nhìn Trầm Liên khinh thường nàng ngây ngô: "Ả quang minh lỗi lạc? Chắc thủ đoạn bẩn thỉu của ả cậu chưa nhìn thấy."

- Tôi không cần nhìn thấy, chí ít Linh thẳng thắn với tôi, không giống cậu, luôn luôn làm nhiều điều mờ ám sau lưng, cậu nói Linh không xứng với tôi, vậy còn cậu? Cậu chẳng phải là Giáng Đầu sư, thậm chí dù có là Giáng Đầu sư, cậu cũng không bằng Linh. Cậu lấy cái gì so với Linh? - Lần đầu tiên Trầm Liên mắng mỏ một người, không vì điều gì khác, chỉ vì hắn thương tổn Trầm Linh của nàng.

- Cậu... Trầm Liên, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi nói rồi, sớm muộn tôi cũng đánh bại Trầm Linh, đêm nay tôi sẽ thắng vẻ vang. Chờ đến khi ả thua trong tay tôi, cậu sẽ khóc lóc xin trở về với tôi.

- Cậu có khả năng đó sao? - Trầm Liên nhàn nhạt nhìn Bạch Luyện, tuy rằng lo lắng cho Trầm Linh, thế nhưng nàng tin tưởng với thân thủ của Trầm Linh sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Nàng cố sức đẩy thân thể Bạch Luyện ra, đi thẳng đến cửa, lúc vừa mở cửa, nàng dường như thấy cổ lành lạnh, có chất lỏng gì rơi ở trên mặt, sau đó người mềm nhũn ra.

Bạch Luyện bước lên, vững vàng đón Trầm Liên vào lòng.

- Cậu... - Sắc mặt Trầm Liên có chút tái nhợt: "Cậu hạ gì tôi?"

- Hơn nữa tôi phải cảm ơn Trầm Linh chứ, nếu như không phải ả nhắc nhở, làm sao tôi nghĩ đến dùng Tình Giáng để đối phó cậu?

- Cậu dám dùng Tình Giáng... Bạch Luyện, cậu quá hèn hạ, người như cậu tôi càng không thể thích. - Trầm Liên cắn răng, cảm giác bụng dưới bị buộc chặt, thân thể bắt đầu có phản ứng.

- Ha ha... Trầm Liên, tôi đâu ngốc, cậu không thích tôi, nhưng Tình Giáng này sẽ làm cậu rạo rực, sau khi trải qua rồi, cậu nhất định sẽ thích tôi. - Bạch Luyện cười xảo trá.

- Không bao giờ. - Trầm Liên rít ra từ kẽ răng, Tình Giáng thật lợi hại, chỉ một chốc lát, thân thể nàng đã nóng lên, tê dại.

Tình Giáng đã bắt đầu phát tác, hắn cũng không gấp, dù sao Trầm Liên quật cường như vậy, nhất định phải để cho nàng không nhịn được nữa cầu xin hắn. Dù là vô cùng kiên nhẫn thì cũng không chịu nổi.

- Trầm Liên, cậu biết tôi vì cậu tổn hao bao nhiêu công sức không?

Toàn thân Trầm Liên như sắp rách toạc, hô hấp cũng dồn dập, da thịt trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng, nhưng nàng không cách nào nói ra, sợ vừa lên tiếng, thì sẽ vang lên tiếng rêи ɾỉ kinh người, nàng không muốn Bạch Luyện nghe được.

Bạch Luyện lắc đầu, nhìn bất đắc dĩ, thật là một người quật cường: "Vì cậu, tôi tốn bao nhiêu công mới tìm được chút mỡ Giáng Đầu, đầu tiên, phải tìm một xác chết nữ mới vừa chôn cất không bao lâu, hơn nữa phải vừa tròn 49 tuổi. Khi khai quật thi thể, phải để thi thể bên cạnh, niệm cúng đủ bảy bảy 49 ngày, không thể gián đoạn. Đến ngày 49, nâng thi thể dậy, dùng lọ hứng mỡ xác chết từ cằm, chính là mỡ Giáng Đầu chân chính."

Trầm Liên thấy thân thể không chỉ run rẩy vô cùng, dạ dày cũng bắt đầu co quắp, thật là ghê tởm, mỡ xác chết.

Bạch Luyện cũng không để ý phản ứng của nàng, bởi vì nó rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sẽ làm thân thể của nàng phản ứng càng thêm kịch liệt, nếu không hắn chẳng kiên trì giải thích cặn kẽ cho nàng nghe những thứ này, vì vậy tiếp tục dài dòng: "Bây giờ người ta đổi thành hoả táng hết rồi, tìm một thi thể cũng khó, hơn nữa là xác chết nữ vừa tròn 49 tuổi, để tìm cái này, tôi phải đi cả nước ngoài. Tốn của tôi không ít tiền, có người nói mỡ Giáng Đầu này hiệu quả hiếm thấy, chỉ cần xoa nhẹ lên da một cô nàng nào đó, không bao lâu cô ta sẽ đánh mất lý trí, ai đặt đâu nằm đó, sau khi tỉnh lại còn không biết xảy ra chuyện gì! Em xem, giống em bây giờ..."

Bạch Luyện nhẹ nhàng ôm Trầm Liên để lên bàn, trong mắt lóe ra ngọn lửa: "Liên... anh thật sự không muốn đợi." Không kịp chờ đợi, đưa tay cởi nút buộc trên áo khoác Trầm Liên. Mắt mê ly, Trầm Liên quá mê người.

- Liên là để mày gọi à? - Rầm một tiếng, cửa bị đạp ra.

Trầm Linh hấp tấp đứng ở cửa, phía sau còn có Châu Khiết Nặc.

Bạch Luyện bị phá hủy chuyện tốt, không khỏi giận dữ, nhưng mang theo kinh ngạc, sao Trầm Linh lại có thể nhanh tới như vậy.

- Sao? Hiếu kỳ tại sao tới nhanh như vậy? - Trầm Linh cười nhạt: "Mày tưởng mấy hạ thủ vô dụng kia có thể hạ được đây? Bạch Luyện, mày biết mày thua ở đâu không? Chính là mày không coi ai ra gì, ở bên cạnh tao hai năm lại chưa biết hết thực lực, chỉ bằng mày, mà đòi đánh bại đây?"

Châu Khiết Nặc vô tội nhún vai với Bạch Luyện đang căm tức: "Đừng trách tôi, lần này là cậu quá trớn, mỡ Giáng Đầu, quá hèn hạ."

Cả người Trầm Liên như đang trong dàn hỏa thiêu, lại như có nghìn vạn con kiến đang bò, hiện tại nàng hận không thể gϊếŧ Trầm Linh, nàng cũng sắp không nhịn được, Trầm Linh lại còn rảnh rỗi tán gẫu. Cắn răng nghiến lợi quay sang trừng Trầm Linh.

Trầm Linh cả người run lên, không phát hiện Trầm Liên trừng mình, chỉ thấy sóng mắt Trầm Liên lưu chuyển, đôi mắt thật to óng ánh nước, hiện sương mù, hai gò má ửng đỏ, dáng vẻ kia vô cùng khiến người ta yêu chiều, như chú cừu nhỏ đi lạc để mặc người ta làm thịt, hận không thể lập tức nhào tới chà đạp.

Trầm Liên vừa nhìn dáng vẻ Trầm Linh, không nhịn được đảo mắt, nàng đang trừng cô, không phải phóng điện, thật muốn mắng thô tục.

Trầm Linh nghiêng mặt sang bên, nhìn Bạch Luyện âm trầm không nói lời nào: "Bạch gia các người về vụ này thì non quá, Phược bọn tao cũng không để vào mắt, muốn đây động thủ hay tự động thủ?"

- Trầm Linh, đừng quá coi thường người khác. - Bạch Luyện rống lên một tiếng, giơ tay cao, một đường khói đen thổi qua.

Trầm Linh phản ứng cực nhanh, thân thể vừa nghiêng về phía sau, tránh thoát khói đen, thuận tiện đẩy Châu Khiết Nặc đến bên cạnh: "Né giỏi."

Được, Bạch Luyện vậy mà lại có thể dùng cổ độc với cô, khói đen đúng là độc phấn luyện chế bằng cổ trùng.

Trầm Linh tụ khí tạo một đám khói mù nhẹ nhàng trôi, đấu với đám khói khác màu trên không trung, cuối cùng đám khói đen bị khói trắng nuốt mất.

Vừa thấy khói độc không thể gây thương tổn được cô, hắn bắn ra rất nhiều Giáng Đầu châm về phía Trầm Linh. Trầm Linh né tránh, linh động như con tuần lộc, nhưng cũng không dám khinh thường, bị Giáng Đầu châm này ghim vào thì không phải tốt gì đâu.

Châu Khiết Nặc liếc mắt nhìn Giáng Đầu châm bên chân nàng, trên châm là một hình mặt người bầu dục, hết sức dữ tợn, phía trên còn có vết máu nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Luyện, xem ra hắn khát máu đến nỗi thôi động pháp lực trên châm.

Giáng Đầu châm này rất quý, bởi vì phía dưới mũi châm không phải là kim loại, mà là ngà voi, mặt trên có máu ngũ linh: khỉ, rắn, rùa, cọp và chó, mỗi cây phải luyện tế bảy bảy 49 ngày.

Trầm Linh thoát được một loạt Giáng Đầu châm, cũng bắn xuyên qua mấy cây ngân châm, đều là kịch độc, lần này cô thật sự nổi lên sát ý, dùng Tình Giáng với tiểu công chúa, cô còn chưa ra tay.

Bạch Luyện cũng không phải là lãng đắc hư danh, dễ dàng tránh thoát độc châm của Trầm Linh. Trầm Linh vốn không muốn gϊếŧ hắn, mà là bức hắn chạy, thân thủ Bạch Luyện không kém, nếu như phải đấu, một hồi cũng chưa giải quyết xong, nhưng lúc này Trầm Liên lại không thể đợi được nữa. Đưa mắt nhìn qua, Trầm Liên đã bắt đầu nhịn không được giãy dụa thân thể, cái cổ vươn lên cao, lộ da thịt trắng noãn. Tay cũng bắt đầu xé rách vạt áo lồng ngực, cô quyết không thể để Trầm Liên thất thố trước mặt người ngoài.

- Thật không hổ danh, đúng là hàng Bạch gia, Giáng Đầu châm cũng đáng giá. - Giọng Trầm Linh mang châm chọc, lại cố ý chậm chậm công kích.

- Hừ, ai cần biết, chỉ cần nó có thể gϊếŧ mày, kim cương tao cũng đập. - Bạch Luyện đưa tay tìm tòi, biến sắc.

Trầm Linh cười ha ha: "Sao? Hết châm? Vậy giờ phải xem tao chăm sóc mày thế nào."

Bạch Luyện trong lòng biết không ổn, như vậy không làm được gì Trầm Linh, hẳn là thua rồi, vì vậy hô lên một tiếng, chẳng biết từ cái góc nào bay ra một con rết.

Châu Khiết Nặc và Trầm Liên đều mở to mắt, lần đầu tiên thấy con rết lớn như vậy, dài khoảng chừng hai mét, đầu màu hồng, thân thể xanh lá cây, còn sáng bóng, một trăm cái chân màu vàng tươi. Vừa nhìn cũng biết có kịch độc.

Bình luận

Truyện đang đọc