GIÁNG ĐẦU

- Chí ít thì trước mắt, nét bút ban nãy, có thể tiêu hao nhanh chóng pháp lực của một người, nếu như không thức tỉnh người đó, thì có thể bị mất mạng tại chỗ. Hiện tại, ngươi hao tổn pháp lực không kém ta, còn không ngừng mất máu, ngay cả công phu quyền cước thông thường cũng không sử dụng nổi. - Bất Diệt cười đắc ý, tuy rằng thần sắc vẫn hiền lành như vậy, nhưng làm cho Trầm Linh cảm thấy phía sau lưng phát lạnh.

- Bất Diệt, ngươi biết ngươi sai ở đâu không? - Trầm Linh trả lời càng thêm nguội lạnh.

- Ta sai? - Bất Diệt có chút không rõ.

- Sai ở chỗ ngươi quá tin tưởng Lưu Cơ, hắn sắp đặt tất cả, ngươi nghĩ mọi thứ cứ đâu vào đấy, quả thực hoàn mỹ không sứt mẻ. Nhưng ngươi quên hắn không phải là thần, dù là thần cũng có lúc tính sai. - Trầm Linh cười rất ưu nhã, lại làm cho Bất Diệt sợ: "Các người chắc đã quên mất, từ ban đầu, ta chính là Phược, thậm chí tất cả sự kiện trong ngoài của Phược, không ai có thể khống chế, không ai có thể tính toán, ngoại trừ ta..."

Ánh mắt Trầm Linh bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, một đường nghiệp hỏa(*) bay đến mặt Bất Diệt, Bất Diệt lại không kinh hoảng, ung dung đưa tay phất, nơi này là thế giới của hắn, một đường nghiệp hỏa thì có gì đáng sợ? Tuy rằng hắn rất bội phục Trầm Linh còn trẻ như vậy đạt tới mức Lưu Cơ cũng không thể làm được vì giới hạn thân thể, trực tiếp xuất nhiều loại pháp thuật.

(*) Lửa đốt cháy tội nhân dưới địa ngục.

Nhưng sau một khắc, ánh mắt của Bất Diệt trừng lớn, Trầm Linh đánh nghiệp hỏa hướng mặt chỉ là ngụy trang, mấu chốt là, hai đường nghiệp hỏa đốt cổ tay áo hắn.

- Ha ha, Bất Diệt, dù bất kỳ trận pháp nào cũng có mắt trận, chính là cửa sống, tuy rằng ta không tinh thông Kỳ Môn thuật, nhưng cũng biết đại khái và những quy tắc cơ bản. Ngươi chính là cửa sống, bọn ta muốn ta khỏi trận này, phải gϊếŧ ngươi, sai, ngươi đã chết, hiện tại lưu lại chỉ là dựa vào năng lượng ngưng tụ của Thần Dụ, là một từ trường kỳ quái. Ta đã nghĩ rất lâu, thời gian có thể ngừng sao? Thần thánh cũng không làm được. Cho nên đây chỉ là tương đối, không phải là tuyệt đối. Vừa nãy ta thấy ngươi phất ống tay áo thì suy nghĩ, vì sao một tăng khổ hạnh(*) lại để ý những thứ ngoài thân? Không phải là các người ngay cả bản thân cũng không để ý sao? Cho nên ta đoán, nơi này là mắt trận, nếu bị hủy, trận pháp sẽ phá hủy, ngươi xong đời. - Trầm Linh buông cánh tay, bởi vì hiệu quả của Long Tiên Hương cho nên máu đã sớm dừng lại, nếu không cô cũng không thể dễ dàng đánh ra ba đường nghiệp hỏa.

Bất Diệt căn bản không phải là người sống, cho nên không ngửi thấy mùi thơm của Long Tiên Hương, nếu không đã sớm phát hiện cô bôi thuốc, đây cũng là một kẽ hở khác của Bất Diệt.

(*) Tăng tu theo chủ nghĩa khổ hạnh, thực hành hoặc có lối sống khổ hạnh.

- Ngươi... - Bất Diệt hoảng hốt lo sợ khi lửa đánh vào người, lại càng lúc càng lớn.

- Có câu muốn nói với ngươi, nếu như ngươi có kiếp sau, coi như là một lời khuyên đi. - Khóe miệng Trầm Linh cong nhẹ: "Bí mật, là nên để thối rữa ở trong bụng."

Trong lúc đang nói, Bất Diệt đã bị đốt không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trầm Linh nhìn chùa miếu bên người chợt biến mất, thở dài, cúi người xuống ôm lấy Trầm Liên, cô thà cả đời không biết bí mật này, cũng không cần bất kỳ kẻ nào nói ra. Cũng không muốn ai biết, làm cho nó thối rữa mãi mãi, cô chỉ cần Trầm Liên.

Mắt trận đều bị hủy, đương nhiên trận cũng biến mất, Trầm Linh ngẩng đầu, phát hiện cô và Trầm Liên đứng ở đường cái dưới núi, điện thoại di động cũng có tín hiệu, vì vậy lập tức liên lạc, gọi xe tới đón họ.

Trước khi đi, cô bố trí một kết giới ở chỗ ra vào, bên trong quá nguy hiểm, không thể để cho người khác đi vào nhầm nơi.

Chờ xe tới đón họ trở về khách sạn, Trầm Linh mới thở dài một hơi, Bất Diệt kia thật đúng là khó đối phó, nếu họ không hành động thì chẳng hiểu nổi tại sao Bất Diệt ngăn cản, xem ra chuyện này không ngừng liên quan tới Phược và giới vu thuật, ngay cả Mật Tông cũng có, chắc là oan hồn động Độc long, nhiều khả năng cũng là kiệt tác của Mật Tông.

Ngoại trừ Lôi An, Cảnh Tiểu Huy lúc trước, Cổ Bộ Cương Đồng, Mật Tông bây giờ, còn có Độc long và oan hồn, mấy thứ này quá phiền phức, bên nào cũng khó đối phó, quá nhiều người muốn tiểu công chúa chết, chính tà hắc bạch, thậm chí lão quái vật 600 năm trước cũng sợ tiểu công chúa thức tỉnh.

Trầm Linh dời mắt nhìn Trầm Liên ngủ say nằm ở trên giường, cô phát hiện, mỗi lần phong ấn bị kích, Trầm Liên sẽ ngủ ngon, đây không phải là một hiện tượng tốt, khi đang ngủ say, người kia dễ dàng thức tỉnh hơn.

- Tiểu công chúa. - Trầm Linh cúi người xuống, ôm chặt Trầm Liên: "Tôi rất sợ sau này không bảo vệ được em."

- Linh... - Cảm giác được có người gọi mình, Trầm Liên lẩm bẩm kêu, rồi lại hôn mê như trước.

Trầm Linh cười khổ, trong tay còn nắm mẩu văn tự Bất Diệt đưa, lại duỗi tay vào túi, lấy quẻ cầu được trong chùa hôm đầu tiên: Văn Chủng không nghe lời Phạm Thiểu Bá.

Đây là một câu châm chọc, đây là điển cố giống với Phạm Lãi, năm đó Câu Tiễn đánh bại Ngô vương, Việt quốc lớn mạnh, Phạm Lãi lại đột nhiên dắt Tây Thi đi ẩn cư, lúc rời đi tặng một văn ngôn: Chim hết sức, cung tốt ẩn; Thỏ khôn chết, chó săn nấu; Địch quốc diệt, mưu thần lên. Việt vương Câu Tiễn chỉ thái độ làm người, cổ dài, mỏ như chim, nhìn như chim ưng, bước đi như sói, nhưng trong nguy hiểm không thể an toàn, trong hoạn nạn không tìm được nơi yên ổn, cái gọi là dưới đại danh, khó có thể ở lâu.

Giống loài sói là nói khi hắn bước đi, thỉnh thoảng dừng lại nhìn phía sau mình, cẩn thận một chút, lại âm hiểm không gì sánh được, giống như sói, trong lịch sử có hai người xuất hiện như vậy, một là Câu Tiễn, còn lại là Tư Mã Ý. Hiển nhiên đều không phải là người tốt lành gì.

Nói chung ý Phạm Lãi là hắn đã sớm rời khỏi Câu Tiễn. Đáng tiếc Văn Chủng luyến phú quý, cuối cùng không chết tử tế được.

Đây là đang châm chọc Văn Chủng nghe lời Phạm Thiểu Bá(*), chính là lời của Lưu Cơ bọn họ, mà tiểu công chúa chính là Câu Tiễn, sớm muộn gì cũng sẽ mất cái mạng nhỏ của mình. Cô chính là Văn Chủng tham luyến ôn nhu?

(*) Thiểu Bá là tên chữ của Phạm Lãi.

Nhìn văn tự phía dưới: "Không phải quê hương không phải nhà, người mê bọt nước như hoa rơi, nếu hỏi ân vua khó có được, dù sao cuối cùng chuyện như gai." Là một thăm hạ hạ.

Lưu Cơ không phải là Phạm Lãi, mình không phải là Văn Chủng, Trầm Liên càng không phải là Câu Tiễn.

- Linh... - Trầm Liên bỗng nhiên ngồi dậy.

- Tiểu công chúa, em tỉnh rồi. - Trong nháy mắt Trầm Linh hồi phục tâm tình của mình, cười nghênh đón.

- Linh. - Trầm Liên cầm lấy tay của Trầm Linh, khẩn trương hỏi: "Có phải em lại làm gì?"

- Không có, là tôi đánh em ngất đi, không sao, không sao hết. - Trầm Linh đau lòng ôm Trầm Liên vào trong ngực, nếu như không phải là do mình, Trầm Liên sẽ không có việc gì.

...

- Kỷ Thư. - Nhan Hi Nhiễm kêu một tiếng, Kỷ Thư đang ăn cơm thì đờ ra.

- Ừ? - Kỷ Thư phục hồi tinh thần lại.

- Nghĩ gì thế?

- Không có... Làm sao vậy?

- Em xem em kìa, toàn ăn cơm trắng, đồ ăn tôi làm không thể ăn sao? - Nhan Hi Nhiễm gắp thật nhiều đồ ăn vào trong chén của Kỷ Thư: "Ăn nhiều một chút, gần đây em gầy quá, do vết thương lần trước chưa hoàn toàn khôi phục sao?"

- Ha ha, tôi giảm cân. - Kỷ Thư cười ha ha.

- Em đang lo lắng cho Trầm Linh họ sao? - Nhan Hi Nhiễm để đũa xuống, nhìn Kỷ Thư, mấy ngày nay cô cứ mất hồn mất vía, ngay cả công việc cũng không nhận.

- Ừ. - Kỷ Thư cũng không phủ nhận: "Cho tới bây giờ Trầm Linh kia chưa từng làm tôi lo lắng, tôi tin chị ấy có thể xử lý tốt, nhưng tôi không muốn mình ở đây hưởng thụ an nhàn, chị ấy ở ngoài vào sinh ra tử, mặc dù là để cứu tiểu công chúa. Hơn nữa, chúng tôi cũng chảy cùng dòng máu của Phược."

- Vậy tại sao không đi tìm em ấy? - Thật ra Nhan Hi Nhiễm tò mò, nếu không yên lòng, với tính tình trước kia của Kỷ Thư thì đã sớm đi tìm Trầm Linh, mặc kệ đối phương có muốn cô theo hay không.

Kỷ Thư trầm mặc, không nói gì.

- Em không yên tâm về tôi? - Nhan Hi Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Không phản bác, cuối cùng thầm chấp nhận.

- Kỷ Thư, tôi không muốn vì tôi mà em làm chuyện hối hận. - Nhan Hi Nhiễm lại không phải người ngu, làm sao không cảm giác được sự quan tâm của Kỷ Thư.

- Quên đi, dù tôi muốn đi giúp, cũng không biết đi nơi nào tìm Trầm Linh. Trầm Linh đã mất tích hơn mười ngày, một chút tin tức cũng không có, Quảng Tây lớn như vậy, tôi đành chịu. Mấy năm nay Hắc ma pháp chúng tôi ở Phược rất ít hỏi chuyện, rất nhiều chuyện chúng tôi không biết, tựa như chuyện Trầm Linh đi nơi nào, tôi cũng không biết. - Kỷ Thư nhún vai, cô biết rõ năng lực của mình, ở nước ngoài cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng về nước cao thủ nhiều lắm, cô không nhằm nhò gì.

- Sao em không hỏi tôi? - Nhan Hi Nhiễm bỗng nhiên cười nói: "Hôm qua tôi nhận được tin tức của Trầm Linh, em ấy gọi giao cho em ấy vài thứ. Cho nên tôi có địa chỉ bây giờ của em ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc