GIÁNG ĐẦU

Khi Trầm Linh lại chạy về bệnh viện, đã vô cùng trễ, Trầm Liên sớm đã tỉnh lại từ giấc ngủ say.

Y tá đang tán gẫu với Trầm Liên, hai người cùng nhau thảo luận về một quyển tạp chí, hình như là Trầm Linh sợ Trầm Liên tỉnh lại sẽ chán, tiện tay đặt ở bên gối nàng, không nghĩ tới y tá cảm thấy hứng thú, thế là mượn cùng Trầm Liên xem. Hai người vẫn đang thảo luận lúc Trầm Linh xuất hiện, y tá sợ khí chất của Trầm Linh, nhìn bình nước biển của Trầm Liên một chút, hoảng loạn giúp Trầm Liên giảm nhẹ xuống rồi rời đi.

- Này bà đồng Linh, chị làm gì khiến cho ai ai cũng sợ chị vậy. - Trầm Liên nhìn dáng dấp y tá sợ hãi cảm thấy buồn cười.

- Trò chuyện rất vui vẻ nhỉ. - Trầm Linh tránh không đáp.

- Sao, chị ghen tị? - Trầm Liên ngồi thẳng người, vẫy tay, ý bảo Trầm Linh ngồi bên giường nàng.

- Xí, ai thèm ghen. - Trầm Linh đi tới bên giường, kéo cái ghế ban nãy y tá ngồi, ngồi xuống: "Khỏe hơn chưa?"

- Khỏe. - Trầm Liên cười cười, sờ sờ mặt của Trầm Linh: "Nhưng chị lâu rồi không ngủ, vành mắt đen cả rồi, mệt không?"

- Tạm, tôi quen rồi. - Trầm Linh cầm tay của Trầm Liên: "Tiểu công chúa, sức mạnh nào khiến em kiên trì?"

Trầm Liên nghi ngờ ngẩng đầu, nhưng lập tức sáng tỏ Trầm Linh muốn hỏi gì, thế là cười cười: "Vì chị."

- Tôi có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể làm cho lá gan nhỏ như chuột của tiểu công chúa một đêm phổng phao? - Trầm Linh nghiêng người dựa vào ghế, nói không mệt là giả, nhất là vì Trầm Liên, thật hao phí không ít tâm sức của cô. Đáng lẽ muốn đoạn tuyệt, lại không nghĩ đến cuộc sống này mang đến thật nhiều vấn đề.

- Đúng rồi, chị là yêu tinh, tối sẽ đầu độc người. - Trầm Liên nhìn thấu Trầm Linh mệt mỏi, vén một góc chăn lên: "Lên đây nằm đi."

Trầm Linh không nói lời nào, bình tĩnh nhìn Trầm Liên.

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không ăn chị đâu. - Trầm Liên buồn cười nhìn Trầm Linh, vẻ mặt đề phòng cô kia là thế nào.

- Ai... em nói xem, tôi Trầm Linh là ai, sao lại, ai...

- Sao lại có chuyện lật thuyền trong mương(*) phải không? - Trầm Liên che miệng cười trộm.

[I](*) Chuyện khó xảy ra nhưng lại xảy ra.[/I]

- Tôi nói em đấy, hại người thì hại người đi, hại người ta còn không nỡ ích kỷ một chút. - Trầm Linh bất đắc dĩ nghiêng người qua, cố sức nhéo nhéo mũi Trầm Liên.

- Ha ha, đây mới là chỗ cao minh của tôi nha, chứng minh tôi giấu nghề, ung dung thản nhiên vơ Trầm Linh vào tay. - Kỳ thực Trầm Liên cũng như Trầm Linh, tận trong xương cốt là đối nghịch, không chịu thua, bây giờ nhìn lại, người che giấu tốt nhất là Trầm Liên.

- Tôi thua tâm phục khẩu phục, được chưa?

Trầm Liên níu lấy cánh tay và vai của Trầm Linh, kéo một cái thì Trầm Linh lọt vào trong ngực nàng: "Nhanh ngủ một chút đi, nếu như sau này không muốn thua, phải bảo dưỡng sinh lực của mình."

Trầm Linh miễn cưỡng cởi giày và áo khoác, tiến vào chăn ấm áp, nghe hương vị trên người Trầm Liên, mơ mơ màng màng ngủ đi. Trầm Liên nâng đầu Trầm Linh, ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve ở sau lưng, hai người cứ dựa vào nhau như vậy là đủ rồi.

- Tiểu công chúa?

- Ừ?

- Nếu có một ngày nọ, tôi... phải tự tay gϊếŧ em, làm sao bây giờ?

- Một ngày nọ?

- Không biết, hoặc là ngày mai, hoặc là ngày mốt, hoặc là sau đó...

- Vậy thì càng phải quý trọng thời gian hiện tại ở cùng nhau.

- Em sẽ không hận tôi sao?

- Sẽ không, tôi hận ai cũng sẽ không hận chị, thế nhưng tôi muốn chị hứa nếu như chị thật sự phải gϊếŧ tôi, thế thì tôi mong muốn mình là người cuối cùng chết ở trong tay chị. - Trầm Liên nép mặt vào cổ Trầm Linh rồi cọ xát, như một con mèo nhỏ biếng nhác.

- Được, tôi hứa với em, dù sao cũng đã cất nhiều tiền quá rồi, có thể cầm số tiền đó sống tiếp cuộc sống mới. - Trầm Linh dường như vui đùa nói.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, minh mẫn như Trầm Liên, làm sao không cảm giác ra khúc mắc giữa cô và Trầm Liên, hoặc có thể suy nghĩ của Trầm Liên thật sự rất đúng, chỉ có dứt bỏ cô, số mệnh của Trầm Liên mới có thể kết thúc. Thế nhưng hiện tại, hai người bọn họ đều rất ích kỉ, không muốn buông bỏ, dù cho hi vọng chỉ có một chút.

Quên đi, Trầm Linh cô như vậy, còn có gì phải sợ, nếu như có thể cùng tiểu công chúa chết một lần, coi như là giải thoát rồi.

Thân thể Trầm Liên chỉ bị lạnh thôi, điều dưỡng mấy ngày thì đã lập tức hồi phục phong thái bình thường. Huống hồ nàng và Trầm Linh đã bước một bước lớn như vậy, tâm tình tốt, thân thể tất nhiên cũng tràn đầy sức sống.

Đối với việc Trầm Linh do dự và lo lắng lùi bước, mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết tất nhiên là có chuyện khó khăn, nhưng nàng cũng sẽ từ từ chín chắn hơn, một ngày nào đó, nàng có thể cùng Trầm Linh sóng vai đứng chung một chỗ.

Sau khi khỏi bệnh, Trầm Liên lại về nhà thăm Trầm Nghĩa vài lần, nàng đối với Trầm Nghĩa bỗng nhiên cũng bình thường trở lại rất nhiều, biết đâu rằng nàng sinh ra là để gặp Trầm Linh, nếu không vì sao bất kỳ ai nàng cũng không thể để ý?

Ngày nọ, Trầm Nghĩa đang bận thu dọn đồ đạc, lập tức lên máy bay lại bay qua nước ngoài, Trầm Liên ở một bên an tĩnh nhìn quản gia kiểm kê hành lý.

- Lần này ra nước ngoài, cũng không biết lúc nào trở về, cố gắng chăm sóc tốt bản thân, có gì cần thì nói với quản gia. - Trầm Nghĩa nhìn thị trường chứng khoán không ngừng lên xuống trên laptop của mình, giọng điệu như tán gẫu, hi vọng nàng và Trầm Linh ở cùng có thể thoải mái hơn một chút.

- Nếu được, thì đừng về.

Quản gia và Trầm Nghĩa đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trầm Liên.

- Tuy rằng mọi người gạt con không nói gì hết, Trầm Linh cũng không nói, tất nhiên có lý do. Thế nhưng con biết, con sẽ liên lụy mọi người, nhất là ba. Cho nên, nếu như con còn sống thì đừng về. - Khi Trầm Liên nói câu này không hề thấy khổ sở một chút nào, cũng không có thấy gì uất ức, Trầm Linh của nàng có thể kiên cường sống sót như vậy, nàng nhạy cảm nhận ra được tất cả, nhưng cũng có thể thản nhiên đối mặt.

- Tiểu Liên. - Trầm Nghĩa thở dài.

- Ba, nếu thật sự nguyên nhân là do con, thì thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, con xin lỗi ba, hận một người hẳn phải có lý do, con tin ba hận con và thậm chí sợ con như vậy, cũng có một lý do đàng hoàng. - Trầm Liên tiếp nhận hành lý trong tay quản gia: "Đến lúc lên máy bay rồi."

Trầm Liên không đưa Trầm Nghĩa ra khỏi nhà, nhìn Trầm Nghĩa và quản gia lên xe thì xoay người vào nhà.

- Ông chủ, ông nói xem, tiểu thư lương thiện như vậy, sao có thể... - Quản gia đóng cửa lại, nghiêng sang hỏi Trầm Nghĩa.

- Tôi cũng không muốn, nhưng đây là sự thật, trong thân thể con bé cất giấu năng lực chưa thức tỉnh, tôi hao tổn tâm sức sắp xếp Trầm Linh ở lại bên cạnh con bé cũng là vì muốn áp chế nó. Bây giờ con bé và Trầm Linh không phải có quan hệ rất tốt sao? Như vậy ổn rồi. - Trầm Nghĩa phân phó với tài xế một tiếng: "Lái xe."

Xe chậm rãi khởi động, quản gia cũng không nói gì hơn, chỉ than thở số phận trêu người.

Trầm Liên tối về hơi muộn, thấy Trầm Linh lại không đi ra ngoài kiếm tiền, lại bất ngờ ôm lấy cô, Trầm Linh nghiêng đầu nhìn Trầm Liên: "Lại đi cùng Trầm Nghĩa?"

- Chị mất hứng? Tôi chị đưa ông ấy đi. - Trầm Liên đến giường nhỏ của Trầm Linh nằm xuống, trong khoảng thời gian này, hai người họ đều ngủ cùng nhau ở giường dưới, từ ngày Trầm Liên từ bệnh viện trở về thì không ngủ ở giường mình nữa.

Nhưng tâm tư của hai người đều đơn thuần như nhau, ngoại trừ những lúc xúc động hôn đối phương thì cùng lắm các nàng cũng chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.

Trầm Linh cúi đầu, hung hăng hôn Trầm Liên một trận, mãi đến khi chà đạp môi của nàng đã đời rồi mới buông ra: "Không phải là nói em bớt gặp ông ta đi sao?"

- Đồ yêu tinh này. - Trầm Liên thở hỗn loạn, ngón tay vuốt ve cái bớt màu đỏ của Trầm Linh, đầu ngón tay vẽ vẽ đường viền của nó: "Dù sao ông ấy cũng là ba tôi."

- Tôi mặc kệ. - Trầm Linh chuyển mình, cùng Trầm Liên tựa vào nhau. Bình thường nhiệt độ cơ thể cô thấp, nhưng nhiều năm như vậy đã quen rồi, thế nhưng sau khi ở cùng Trầm Liên, cô lại say đắm cảm giác ấm áp trên người Trầm Liên, không có việc gì làm thì thích ôm nàng sưởi ấm.

- Như đứa con nít. - Trầm Liên rút hai tay lại, chợt nhớ tới cái gì: "Phải rồi, mấy ngày nay vì sao không thấy Kỷ Thư?"

- Em ấy à, bận trốn ở đâu rồi. - Trầm Linh cười hết sức gian trá.

- Hả? Trốn? - Trầm Liên khởi động thân thể, nháy mắt tò mò nhìn Trầm Linh: "Trốn ai?"

- Một chị gái. - Trầm Linh kéo Trầm Liên xuống, ngón tay dao động theo sườn bụng, cô rất thích sờ Trầm Liên như vậy, say đắm cảm giác chạm vào xương nàng.

Trầm Liên nhiều lần nếm thử thất bại trong việc rút tay của Trầm Linh ra, rốt cuộc cũng giơ cờ đầu hàng, không để ý nữa, dù sao cô thích thì để cô sờ vậy, mấy cái xương sườn mà thôi, sờ có gì vui.

- Tại sao phải trốn người ta? - Mắt Trầm Liên sáng rực lên, Trầm Linh nhìn có chút hả hê, nhất định có chuyện gì vui để chơi.

- Tiểu công chúa không nên bà tám như vậy. - Ngón tay của Trầm Linh lướt qua khung xương, mang theo cảm giác mát, khiến Trầm Liên nổi da gà một trận.

- Đừng có luồn cái tay lạnh cóng của chị vào, lạc thú của chị sao lại biếи ŧɦái như vậy, thích sờ xương sườn người ta. - Trầm Liên liếc một cái.

- Thói quen nghề nghiệp, vô tình. - Trầm Linh cười hì hì, lại tiếp tục luồn tay vào.

- Chị có thể đừng ác vậy không? Trước đây chị toàn sờ xương người chết. - Trầm Liên tức giận đè tay của Trầm Linh lại, không lấy ra nữa, chỉ cần cô ngoan ngoãn bất động cũng đã cám ơn trời đất.

- Há há, chỉ chạm người chết, mới biết hóa ra sờ người sống, nhất là tiểu công chúa thoải mái như vậy đấy. - Trầm Linh cười xấu xa.

- Đồ biếи ŧɦái cuồng xương. - Trầm Liên trắng mắt: "Đừng đổi chủ đề, Kỷ Thư làm sao vậy?"

- Em ấy thích một chị gái đã có chồng. - Trầm Linh xê dịch đầu, gối lên trên cánh tay Trầm Liên: "Chị gái kia hình như cũng có ý với em ấy, nhưng bản thân không biết. Cho nên Kỷ Thư trốn chị ta, mấy ngày nay ở lỳ trong Phược, tiện thể giúp tôi điều tra vụ Trầm Nghĩa bị nhập lần trước."

- Kỷ Thư làm sao bây giờ? - Trầm Liên cau mày, nàng không nghĩ tới Kỷ Thư cũng thích con gái.

- Đừng thấy lạ, mười vu sư thì hết chín vu sư có cuộc sống rất lộn xộn rồi, cả trai lẫn gái ai cũng có, có người tự tìm đến cửa, có người giành được từ việc nguyền rủa, thích con gái cũng không có gì ngạc nhiên, nếu như mỏi mệt rồi, đa phần sẽ tìm một cô gái đã cùng nhau sinh sống. Tính tình của Kỷ Thư, thích nam mới là lạ. Em cứ kệ em ấy làm gì đi, chuyện này chỉ có tự em ấy mới có thể xử lý tốt, vu sư ấy à, buông thả tìиɦ ɖu͙ƈ, nếu như chán rồi ghét rồi thì chia tay. Kỷ Thư vừa từ nước ngoài trở về, em ấy tuy vậy nhưng là cao thủ đấy, em ấy không muốn thương tổn Nhan Hi Nhiễm, em ấy thích chị ta nên mới trốn. Nhan Hi Nhiễm có thể hiểu Kỷ Thư bao nhiêu? Vì sao Kỷ Thư về nước, còn an phận như thế, chị ta cũng không biết, cho nên đây là tốt cho chị ta. - Trầm Linh vỗ vỗ Trầm Liên, là ý nói không cần xía vào nhiều.

- Vu sư các người, đều loạn như vậy sao? Vậy còn chị? Quá khứ của chị không phải là cũng như vậy? - Trầm Liên xoay người ghé vào người Trầm Linh, Kỷ Thư và Trầm Linh đều như nhau.

- Ghen à? - Trầm Linh tà ma cười: "Nếu như tôi và em ấy đã từng thì sao?"

- Trầm Liên hung hăng cắn một cái trên xương quai xanh Trầm Linh, Trầm Linh lầm bầm hai tiếng, cũng không để ý: "Cho nên em thấy tôi bẩn, không cần tôi?"

Bình luận

Truyện đang đọc