GIÁNG ĐẦU

Hà Minh Hải xem ra cũng rất tâm huyết, tuy nói chỉ là mời ăn một bữa cơm rau dưa, thế nhưng lại đến nhà hàng sang trọng nhất ở đây. Trầm Liên nhíu nhíu mày, không cần xa xỉ như vậy chứ.

Điều này không khỏi khiến Trầm Liên nghĩ tới quỷ hẹp hòi Trầm Linh, Trầm Linh nổi danh trùm sò, cho dù đã đến bên nhau, nhưng có chuyện gì cũng nhất định không phải phục vụ miễn phí, rất thích gửi hóa đơn cho quản gia, hơn nữa ra ngoài rất ít dùng tiền mình, nếu không dọa nạt Kỷ Thư thì chuyện Trầm Liên trả tiền là chuyện đương nhiên. Lý do là Trầm Liên nàng tương đối có tiền, còn cô là người nghèo, ai tin đây!

- Trầm Liên, đang suy nghĩ gì? - Hà Minh Hải vẫy vẫy tay trước mặt Trầm Liên đang xuất thần.

- Không có việc gì. - Trầm Liên cười cười, lại nghĩ đến buổi tối nói không cùng nhau ăn cơm tối với Trầm Linh, còn mình lại tụ tập bạn bè.

Thật ra Trầm Linh không đòi tới, chỉ hỏi ai, Trầm Liên không dám không nói, chỉ che giấu ý đồ của Hà Minh Hải, nói là Trần Khả khởi xướng. Trầm Linh không hỏi nhiều, duỗi tay đòi Trầm Liên tiền cơm tối thì lắc người ra ngoài tự ăn cơm rồi, khiến Trầm Liên vừa bực mình vừa buồn cười, người này làm sao có thể keo kiệt đến trình độ này, chỉ muốn được lời. Cơ mà gạt cô như vậy, nàng lại cảm giác mình đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

- Thích ăn gì? Tự nhiên nhé. - Gia cảnh Hà Minh Hải không tồi, quan trọng nhất là người tốt. Trầm Liên kỳ thực không ghét hắn.

- Sao cũng được, cậu quyết định hết được rồi, lần sau đừng tới nơi này ăn, quá xa xỉ.

- Trầm Liên dù sao cậu ta cũng có tiền, cậu làm gì tiết kiệm tiền thay, nhất định phải chén sạch. - Trần Khả không nhịn được nói: "Mình muốn ăn bào ngư, còn muốn ăn vây cá."

- Xin cậu đừng có phàm tục như vậy có được hay không. - Hà Minh Hải khinh bỉ nhìn Trần Khả.

- Được rồi, mình giỡn, Trầm Liên xấu hổ không biết gọi món ăn, cậu tự thân vận động đi, nhanh lên một chút, mình có việc phải đi sớm. - Trần Khả vỗ vỗ vai Hà Minh Hải.

- Một lát cậu phải đi? - Trầm Liên tò mò hỏi.

- Ừ... - Trần Khả nháy mắt một cái với Hà Minh Hải, ý bảo hắn lát nữa phải nắm chặt thời cơ: "Có chút việc, yên tâm đi, đợi lát nữa ăn xong rồi cậu có thể chơi chút với Hà Minh Hải, sau đó cậu ta sẽ đưa cậu trở về."

Trầm Liên nhíu nhíu mày, nàng không muốn ở một mình cùng Hà Minh Hải.

Sau khi món ăn lên, Hà Minh Hải vẫn bợ đỡ săn đón Trầm Liên, gắp thức ăn, rót rượu. Trầm Liên vội vàng ngăn Hà Minh Hải: "Mình không thể uống rượu, uống chút sẽ say."

- Đừng làm quá chứ, Trầm Liên, một chút thôi, hôm nay mọi người vui vẻ, đừng làm mất hứng được chứ, hơn nữa nếu cậu thật sự say, để cậu ta cõng cậu về. - Trần Khả đoạt lấy rượu đỏ trong tay Hà Minh Hải, đổ cho Trầm Liên một ly.

Sau đó ba người cụng ly một cái, Trầm Liên uống một ngụm nho nhỏ, rồi lại uống thêm một hớp lớn do bị Trần Khả nhìn soi mói. Rượu đỏ không nhẹ cũng không nặng, nhưng tửu lượng Trầm Liên kém đáng sợ, gần như chỉ uống một hớp là lảo đảo, cho nên rượu vừa xuống bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu hồng hồng, đôi mắt cũng long lanh nước, khiến người ta trìu mến không nói ra được, lòng Hà Minh Hải thịch lên một cái.

Trần Khả nhìn thấy thời cơ sắp đến, lại khuyên Trầm Liên uống rượu vài lần, một ly rượu đỏ đã cạn được phân nửa, thấy bộ dáng Trầm Liên có chút buồn ngủ, mới nói: "Sắp đến giờ rồi, mình đi trước."

Sau đó đi tới bên người Hà Minh Hải dặn: "Thừa dịp cậu ấy uống say, thổ lộ tỷ lệ thành công khá lớn, cậu phải ôn nhu chiếu cố người ta một chút, ấn tượng của cậu ấy với cậu nhất định sẽ rất tốt."

Hà Minh Hải gật đầu liên tục không ngừng, sau đó nhìn theo Trần Khả rời khỏi. Trầm Liên muốn nói cùng đi, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, bởi vì bọn họ ăn cơm trong gian phòng. Cho nên cửa mở thì có người ngã vào.

- Cảnh Tiểu Huy? Sao cậu ở đây? - Trầm Liên nhìn người ngã xuống, nhớ tới hắn cũng là bạn học, lần trước cùng đi quán bar với Trần Khả. Lúc đó hình như hình dạng cũng rất hốt hoảng, còn đụng vào nàng. Cho nên có ấn tượng đối với nam sinh rất là khiêm tốn, bình thường trong lớp cũng ít nói này.

- Không... không có việc gì, mình làm thêm ở chỗ này, vừa muốn dựa vào cửa thì cửa mở. - Cảnh Tiểu Huy xoa xoa bả vai đau, bò dậy.

- Thực sự là đứa con gương mẫu, còn làm thêm, được rồi, hai người tiếp tục trò chuyện, mình đi đây. - Trần Khả vỗ vỗ Cảnh Tiểu Huy, vội vã rời khỏi, như thật có chuyện gì gấp.

- Mình, mình thấy có bạn bè tới chỗ này, cho nên lên tiếng gọi, mình còn việc phải làm, đi nhé. - Cảnh Tiểu Huy nhìn Trầm Liên và Hà Minh Hải đang nhìn mình, lúng túng ho khan hai tiếng, tựa hồ rất sợ đối mặt với Trầm Liên.

Đầu Trầm Liên hơi choáng váng, ồn ào một chút lại thêm choáng váng: "Hà Minh Hải, sắc mặt cậu không tốt lắm?"

- Không có việc gì, chỉ là không thích người này lắm. - Hà Minh Hải lại gắp món ăn cho Trầm Liên, Trầm Liên không biến sắc né qua, nàng cũng không phải bệnh sạch sẽ, ăn cùng chén cơm với Trầm Linh không sao, thế nhưng Hà Minh Hải gắp thức ăn đến, nàng không nuốt trôi.

- Vì sao? - Trầm Liên tò mò hỏi.

- Tại thấy cậu ta lằng nhằng, không biết suốt ngày làm gì, hơn nữa cậu nhìn xem tư thế ban nãy cậu ta té vào, rõ ràng cho thấy đang dựa vào cửa nghe lén, bị mở cửa ngã sấp xuống, mà không phải như cậu ta nói, đẩy cửa ngã sấp xuống. - Hà Minh Hải vô cùng khó chịu, hắn hoài nghi Cảnh Tiểu Huy cũng thích Trầm Liên rồi.

- Cậu quan sát cũng tỉ mỉ lắm. - Trầm Liên ngây ra một lúc, hồi tưởng tình cảnh mới vừa rồi, đúng là như vậy, hiện tại đầu nàng mờ mịt, căn bản không cách nào suy xét.

- Trầm Liên, mình... có chuyện muốn nói với bạn... - Hà Minh Hải do dự một chút, vẫn nên mở miệng.

- Có chuyện gì thì đợi ngày mai nói được không? Giờ mình đau đầu quá. - Trầm Liên đương nhiên biết lời muốn nói kế tiếp của Hà Minh Hải nàng không thể nghe, cho nên lập tức ngăn cản.

- Không phải, một câu nói thôi. - Hà Minh Hải nóng nảy, có chút kích động tiến lên trước cầm tay của Trầm Liên: "Mình, mình thích bạn rất lâu rồi, Trầm Liên, mình thích bạn."

- Cậu đừng như vậy, buông được chứ? - Trầm Liên vừa uống chút rượu là tay chân như nhũn ra, nàng bị Hà Minh Hải nắm rất khó chịu.

- Trầm Liên, bạn đáp lại mình nhé, chúng ta qua lại được không? Mình thích bạn. - Hà Minh Hải mượn rượu đánh bạo, dựa vào Trầm Liên gần hơn, muốn hôn lên môi đỏ mọng khẽ nhếch vì sửng sốt.

Trầm Liên bị hành động này dọa, thoáng cái không biết đáp lại làm sao, chỉ biết tránh đi, hơi nghiêng mặt, Hà Minh Hải hôn lên gò má nàng.

Nhất thời, một loại cảm giác ghê tởm cuồn cuộn xông tới, cồn trong dạ dày hình như bị bức, Trầm Liên rất muốn nôn, môi Hà Minh Hải có chút thô ráp, không có một chút cẩn thận mềm mại như Trầm Linh, Hà Minh Hải nếm ngon ngọt, tựa hồ chưa thỏa mãn, không nghe theo không buông tha muốn hôn trên môi Trầm Liên, hắn cho rằng Trầm Liên giãy giụa liên tục, là do con gái rụt rè, muốn cự còn nghênh, thật ra là xấu hổ, trước đây hắn qua lại với bạn gái, đều thích giả bộ từ chối. Nhưng Trầm Liên bởi vì uống rượu, dùng sức đẩy Hà Minh Hải ra, gấp đến độ sắp khóc.

Ngay cả khi Hà Minh Hải còn đang dây dưa không nghỉ, cửa gian phòng "rầm" một tiếng bị người ta đạp ra, Trầm Linh mặt lạnh nhìn Hà Minh Hải và Trầm Liên.

Hà Minh Hải bị người ta đánh vỡ chuyện tốt, xấu hổ một trận, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng mơ hồ mang theo tức giận, nhưng thấy là Trầm Linh, cũng không tiện phát tác.

- Đàn chị tới nơi này làm gì?

- Tìm em ấy. - Trầm Linh chỉ vào Trầm Liên đang nước mắt lưng tròng, nắm một cái kéo Trầm Liên vào lòng mình: "Cậu tốt nhất nên rõ, đây là cô gái của tôi, cậu dám chạm vào em ấy?"

- Chị... chị nói cái gì? Hai người... hai người là họ hàng... - Hà Minh Hải lắp ba lắp bắp hỏi, hắn bị Trầm Linh hù dọa, muốn phát hỏa, nhưng lại bị khí thế của Trầm Linh làm cho kinh sợ.

- Mắc mớ gì tới cậu, em ấy là em gái của tôi, cũng là cô gái của tôi. - Trầm Linh nổi giận đùng đùng ôm Trầm Liên say bất tỉnh nhân sự đi: "Món nợ này sau này tôi tính với cậu."

Rượu đỏ tác dụng chậm, nhất là đối với Trầm Liên, ban nãy nàng cố gắng chống đỡ, chờ Trầm Linh vừa xuất hiện thì nàng thư giãn, ngã vào trong lòng Trầm Linh ngủ.

Trầm Linh ôm Trầm Liên ra khỏi nhà hàng, mới đặt Trầm Liên ở bồn hoa ven đường, gió lạnh bên ngoài thổi tới, Trầm Liên rùng mình một cái, cũng tỉnh không ít, mở hai mắt sương mù chớp chớp nhìn Trầm Linh, cực kỳ giống chú cún con đáng thương.

- Linh, sao chị đến đây?

- Tới bắt gian. - Trầm Linh tức giận hồi đáp, cũng không biết móc đâu ra khăn tay, dùng sức xoa xoa chỗ vừa rồi Trầm Liên bị Hà Minh Hải hôn, càng chà càng cố sức, còn thở dốc lầm bầm.

- A... - Trầm Liên vội vàng nắm được tay của Trầm Linh đang chà đạp gò má nàng: "Đau..."

- Đừng nhúc nhích, đau cũng phải nhịn, tôi tiêu độc cho em. - Trầm Linh thở phì phò búng tay của Trầm Liên ra, tiếp tục chà sát.

- Bà đồng Linh, sao chị nhỏ mọn như vậy, tôi không phải cố ý, a... chị tính lột da tôi sao? - Trầm Liên đau kêu lên, nhưng Trầm Linh vẫn khăng khăng dùng lực thật mạnh.

- Đúng, tôi nhỏ mọn, keo kiệt, tôi không nhìn nổi người khác thích em, lại càng không nhìn nổi người khác đụng tới em, em lại còn gạt tôi, chạy tới hẹn hò với cậu ta. - Trầm Linh buồn bực ném khăn tay qua ven đường một cái, dỗi hờn ngồi vào bên người Trầm Liên.

- Linh... - Trầm Liên biết lần này chọc giận Trầm Linh, thật kiên nhẫn dụ dỗ: "Tôi sợ chị hiểu lầm, đáng lẽ dự định nói rõ ràng với cậu ta, ban nãy Trần Khả ở đó, thật sự, tôi không lừa chị."

- Vậy em còn uống rượu? Biết tửu lượng mình còn uống rượu, còn ở với con trai? Em không có đầu óc sao? Em không biết dáng vẻ mình yêu tinh cỡ nào, câu người cỡ nào.

- Này, đừng nói tôi là yêu tinh, yêu tinh hàng thật là chị mới đúng. - Trầm Liên khẽ lẩm bẩm, nàng không dám nói chuyện lớn tiếng, thứ nhất Trầm Linh đang nổi nóng, thứ hai đích thật là nàng đuối lý, gạt cô.

- Tiểu công chúa, em mới vừa nói cái gì? - Trầm Linh cúi người xuống, một tay nâng cằm Trầm Liên, hai mắt híp lại thành một đường, mang theo vui vẻ, mị hoặc nhìn Trầm Liên.

- Không... không... - Trầm Liên không có khí phách phủ nhận, thông thường thế này tức là Trầm Linh đã vô cùng tức giận rồi, giận dữ cười ngược lại...

Một tay Trầm Linh ôm hông của Trầm Liên, một tay lôi cằm của nàng đến trước mặt mình: "Em biết, tôi rất hẹp hòi... làm sao bây giờ?" Cô là một người không hề độ lượng, cho tới bây giờ chưa từng phủ nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc