GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Trường Nhạc Cung.
 
Cả nước đều để tang cho Tiên hoàng, cho dù là thai phụ cũng không ngoại lệ, đồ ăn cực kỳ thanh đạm, thỉnh thoảng vì nghĩ cho thai nhi mới thêm một hai món ăn mặn, Triệu Trạm để Thái Y Viện lập ra danh sách loại thức ăn mà người bị thương phải kiêng kị, mà “không mong lập công, chỉ mong không phạm lỗi” là nguyên tắc từ trước đến nay của rất nhiều thái y. Dù sao người phải ăn thanh đạm như vậy không phải là bọn họ, vì vậy trước mắt, thức ăn trên bàn của Nhan Hoan Hoan đều khiến miệng nàng nhạt tới mức ăn vào không có bất cứ vị gì.
 
Thực phẩm tanh cay càng tối kỵ vì dễ để lại sẹo, khi Đàn Văn và Lý thị nhìn thấy vết thương trên lưng Nhan Hoan Hoan thì khóc còn thảm hơn cả nàng, nàng an ủi ngược lại hai người: “Chỉ là vết thương ngoài da, không phải vẫn đang sống đó sao? Đừng khóc nữa, nhìn hai người khóc, ta rất khó chịu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý thị trừng mắt liếc nàng một cái: “Đây mà cũng có thể nói bị thương ngoài da sao! Con đừng dỗ mẫu thân, Vương thái y đã nói với mẫu thân rồi, tên súc sinh kia đâm cả thanh kiếm vào lưng con.… vết thương này sâu biết bao nhiêu.…” Vừa nói vừa rơi nước mắt, phu nhân ngày thường để ý thể diện vốn không cười to, sau khi nữ nhi xảy ra chuyện, nước mắt nhẫn nhịn cả nửa đời trước đều sắp chảy đến cạn khô.
 
Đàn Văn nhanh chóng lau nước mắt cho bà, nhưng hốc mắt của nàng ấy cũng đã đỏ bừng.
 
Nhan Hoan Hoan thấy hai người đau lòng cho mình như vậy, lại không khỏi xuất hiện ý cười, vui đến mức như trong lòng được bôi mật. Lúc này, nàng có chút hiểu rõ tâm tình của Triệu Trạm khi nghe mình nói mấy lời dễ nghe, dỗ hắn vui vẻ, được người khác yêu thương là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Nàng ổn định tinh thần, tay trái đặt lên vai mẫu thân, nhẹ nhàng nói: “Có mạo hiểm hơn nữa, con cũng đã khỏe lại, về sau chính là nương nương ở trong cung, trên người có công cứu giá, hài tử cũng sắp sinh, cho dù thất sủng cũng sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp.…”
 
Lời nói dỗ dành còn chưa nói xong đã bị Lý thị chặn lại: “Đứa nhỏ ngốc, nói mấy lời đen đủi đó làm gì!”
 
“Được được được,” Nhan Hoan Hoan giơ tay đầu hàng: “Là con nói sai, mẫu thân, đại nạn không chết, tương lai ắt có hạnh phúc, nữ nhi sắp bắt đầu hưởng phúc rồi, sau này sẽ thường xuyên đeo dây chuyền bằng vàng, điểm tâm một ngày ba bữa, người không vui thay con sao?”
 
[Dây chuyền vàng đồng hồ nhỏ, thịt nướng một ngày ba bữa ~]
 
“Lành nghề ghê nha huynh đệ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Khách khí khách khí.]
 

Ngay cả hệ thống cũng muốn xen một chân vào, bầu không khí thương cảm đã bị đánh tan hơn phân nửa.
 
“Hoàng Thượng đối tốt với con, mẫu thân đương nhiên là vui mừng thay cho con.”
 
Lý thị lau nước mắt: “Thái y nói, vết thương này của con, sợ là sẽ để lại sẹo, tuy rằng không phải ở trên mặt, nhưng là một cô nương, mẫu thân chỉ sợ sau này Hoàng Thượng sẽ ghét bỏ.”
 
Nhan Hoan Hoan bật cười: “Hoàng Thượng không phải loại người này, huống hồ, vì Hoàng Thượng mà bị thương, vậy có thể gọi là biến dạng, có thể gọi là vết thương sao? Đó là vinh dự, là cáo mệnh* ở trên lưng!”
 
(*: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.)
 
Vì để mẫu thân đặt tảng đá lớn trong lòng này xuống, mấy lời vớ vẩn gì nàng đều nói ra được, ngữ điệu mạnh mẽ kiêu ngạo, giống như giây tiếp theo sẽ vì Đại Tấn mà chinh chiến tứ phương, thống nhất thiên hạ. Nói hết lời, cũng là để Lý thị bán tín bán nghi mà yên tâm. Lý thị thở dài: “Từ khi con xuất giá, mẫu thân không có ngày nào là không lo lắng con có sống tốt hay không, nhưng mẫu thân không có năng lực, dù con sống không tốt, nương cũng không có sức lực giúp đỡ nào, trước kia là trắc phi của Vương gia, đợi Thanh nhi có tiền đồ, còn có thể dành cho con một chút kính trọng, nhưng con đã tiến cung, đã trở thành nương nương.…” Bà duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ của nữ nhi, thở dài: “Tuyển tú năm đó vốn hi vọng con đừng để Hoàng Thượng chọn trúng, sao vòng đi vòng lại vẫn là tiến cung.”
 
Tôn thất quan gia, ai mà không hi vọng nữ nhi được gả cho người có địa vị cao, hoặc là được Hoàng Thượng chọn trúng người có tiền đồ, Lý thị thì khác, chỉ hy vọng nữ nhi có được hạnh phúc bình thường.
 
Nhan Hoan Hoan cười nhẹ: “Không sao, vừa hay con lại thích loại cuộc sống phú quý này.”
 
Ở tuổi này, mỗi một mùa là một dáng vẻ, so với trước khi xuất giá, nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp, dáng người cao hơn, ngũ quan nở rộ. Lý thị không ngừng thổn thức, nữ nhi đã trở thành nữ nhân rồi, ngữ khí chậm lại: “Con có chủ ý của chính mình, mẫu thân sẽ không nói nhiều nữa. Nếu đã có được sự coi trọng của Hoàng Thượng, là phúc phần của con, sau này cố gắng hầu hạ Hoàng Thượng. Đừng nhớ nhà, nhất định đừng đòi chỗ tốt cho Thanh nhi mà khiến Hoàng Thượng ghét bỏ, nam nhân ghét nhất chính là nữ nhân đánh chủ ý lên người hắn. Để nó và cha nó tự nghĩ cách đi! Cảm tình của con và Thanh nhi từ trước đến nay vô cùng tốt, nương sợ con sốt ruột cho tiền đồ của nó, mẫu thân chỉ có hai đứa các con, nó là con trai, muốn cái gì thì phải tự mình giành lấy, mẫu thân và cha con đều đã nói với nó, tuyệt đối không thể ôm ý niệm muội muội ở trong cung được sủng ái là có thể tùy tiện làm việc.”
 
Nghĩ đến đại ca, Nhan Hoan Hoan không nhịn được cười: “Mẫu thân, tính cách của đại ca, con còn không biết sao?”
 
Nếu như nàng hao hết tâm tư đòi chỗ tốt cho hắn, với tính tình của Nhan Thanh không biết chừng sẽ giận dỗi với nàng.
 
Chỉ sợ là hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt để giận dỗi nữa.

 
“Yên tâm đi, Hoàng Thượng muốn dùng ai, đều có chủ ý của hắn, sao con có thể can thiệp.”
 
Có được sự bảo đảm của nữ nhi, Lý thị mới hoàn toàn buông lỏng, nắm lấy cơ hội quý giá được gặp nhau, hai mẹ con nói liên miên rất nhiều chuyện.
 
Ở xã hội tình người lăn lê bò lết nhiều năm, giới giải trí Trung Quốc là nơi xem trọng tình người nhất, đối với việc làm sao có thể lợi dụng lòng người Nhan Hoan Hoan há lại không có kinh nghiệm gì? Đơn giản mà nói, người không biết báo đáp, cho dù có tận tâm dạy bảo bản thân vì hắn mà cống hiến nhiều thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không động lòng, không bằng tích chút công phu. Mà người biết báo đáp, hoặc là người nợ nhân tình người khác sẽ luôn không được tự nhiên, ngược lại không cần nhắc nhở bọn họ.
 
Hoặc là nói, không nên nhắc nhở.
 
Ân tình, mỗi một lần nhắc nhở, cho dù không sử dụng nó, cũng sẽ dần dần mất đi giá trị, thậm chí sinh ra tâm lý chán ghét phản nghịch.
 
Không ít người có tam quan bình thường bị ép trở thành người hung ác vì mỗi ngày đều bị loại người này đuổi theo đòi trả nhân tình.
 
Mà công cứu giá, càng không nên lấy ra để bàn tán.
 
Chung quy đối với người ở thời đại này, bán mạng cho hoàng gia, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, nói quá nhiều, phần cảm động kia sẽ phai nhạt. Nhan Hoan Hoan vốn không sợ “biến dạng”, thậm chí hy vọng trên lưng có thể để lại sẹo, diện tích nhỏ không ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng lại đủ chói lọi, luôn nhắc nhở Hoàng Thượng, nàng nguyện ý vì hắn mà chết.
 
(*: Chuyện hiển nhiên không có gì phải bàn cãi.)
 
Một người sẽ luôn mềm lòng đến vài phần đối với người nguyện ý vì mình mà chết.
 
Nghe mẫu thân kể việc vặt hằng ngày ở Nhan phủ, Nhan Hoan Hoan liền nhớ tới cái ngày vừa mới xuyên đến đây. Đối với nàng thì đó là chuyện của mười năm trước, đã không còn nhớ rõ nữa, tất cả chi tiết đều mơ hồ biến thành một đoạn ý thơ ấm áp, ẩn sâu ở nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng nàng. Không có nam nhân nào có thể khiến nàng không so đo được mất, nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy, mà Nhan phủ có ba người có thể khiến nàng làm như vậy.

 
Nhan Hoan Hoan véo nhẹ bụng mình, thầm nghĩ sau này lại có thêm một vật nhỏ thích ăn thạch rồi.
 
Nửa tháng qua đi, vết thương của nàng đẫ gần khỏi, cuối cùng có thể tạm biệt sự đau đớn nóng rát trên lưng vào mỗi đêm đổi thuốc.
 
Cùng với việc đội ngũ đưa ma đưa Tiên hoàng vào lăng mộ, việc sắc phong hậu cung cũng đã được chuẩn bị, tiền triều tựa hồ cũng bước ra từ trong khói mù của sự thay đổi người thống trị, đối với tình thế hậu cung của Tân hoàng càng cảm thấy hứng thú, phụ thân của Nhan Hoan Hoan - Nhan Mộc, vốn là một lão chính trực thanh liêm, lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý, ngay cả người ngày xưa xem thường ông, cảm thấy ông không biết làm việc đều bắt đầu đối xử ân cần thân thiết lại.
 
Ai cũng biết nữ nhi của ông được sủng ái, lại mang thai, có trợ lực như vậy ở hậu cung, sớm muộn gì cũng được đề bạt, vì vậy nhanh chóng thay đổi thái độ với ông. Chỉ là Nhan Mộc là người đọc sách cổ hủ, tuy có năng lực, lại không có thói quen giao tình qua lại với ai, cũng không a dua nịnh hót, mới có thể luôn ở vị trí nửa vời này, thái độ của người bên cạnh đột nhiên thay đổi ông chẳng những không lâng lâng, ngược lại không chút hào hứng nào.
 
Triệu Trạm nhìn thấy chỉ âm thầm lấy làm kỳ quái, tính cách của Nhan Hoan và cha nàng hoàn toàn không giống nhau, tuy nàng tuân thủ quy củ, nhưng lại thường xuyên được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ cần hắn hơi nhượng bộ thì nàng sẽ lập tức tận dụng mọi cơ hội để chiếm chỗ tốt, làm nũng lấy lòng. Hắn chưa từng nói với nàng, thật ra hắn cảm thấy, Nhan Hoan và hoàng huynh có điểm giống nhau, đều yêu thích nhàn hạ, lớn mật cầu hoan.
 
…..Giây tiếp theo, hắn đã bị chính liên tưởng này của mình chọc cười.
 
Lễ sắc phong gần đến, người thay đổi phương thức để thăm dò tình hình nhiều như cá diếc qua sông*, Triệu Trạm cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhưng ngược lại cũng thức thời, vui vẻ trầm mê ở thư phòng, ám đạo của tiền triều vốn không tốt. Thái Tử trước đó mê đắm nữ sắc, vị Tân hoàng này, lại giống như không quá hứng thú với nữ sắc, suốt nửa tháng, trừ bỏ sau giờ ngọ đến Trường Nhạc cung và Thể Hòa cung của thánh mẫu Hoàng Thái Hậu ngồi một lát ra, ngay cả ghi chép sủng hạnh không có lấy một trang.
 
(*: ý chỉ nhiều người chạy theo xu hướng nhưng theo một cách mù quáng không có mục đích rõ.)
 
Đại Tấn trọng hiếu, nhưng dựa vào truyền thống “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn” của Hoa Hạ*, thời gian giữ hiếu của hoàng đế không ngừng ngắn lại, hơn nữa cho dù có tuân thủ hay không, ngôn quan trừ bỏ uy hiếp ra cũng không làm gì được hắn.
 
(*: tên cũ của Trung Quốc.)
 
Tân hoàng lại là một đứa trẻ ngoan hiếm có, chẳng những ăn chay mỗi ngày, từ chối hết thảy cuộc vui chơi, ngay cả Ngự Hoa Viên cũng chưa từng dạo qua, Dung Diệu Chân trêu chọc hắn: “Hoàng Thượng, hoa trong Ngự Hoa Viên nở rộ sum suê, không đi thưởng thức một chút vào lúc thời tiết tốt như vậy, thật là phí phạm của trời.”
 
Hoa trong Ngự Hoa Viên, chẳng qua là nữ nhân từ trong phủ Đoan Thân Vương tiến cung mà thôi.
 
Triệu Trạm dừng lại, cũng không để ý lời nói ngả ngớn của hắn, trầm ngâm: “Trẫm sinh ra ở trong cung, đông hạ quanh năm, phía Ngự Hoa Viên nở hoa gì, khi nào sẽ nở, e rằng đều quen thuộc hơn so với nữ tử trong hậu cung, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, trẫm cũng không ngại cho phép ngươi vào đó dạo chơi chút.”
 

Nam nhân khác tiến vào Ngự Hoa Viên, đại nghịch bất đạo, nhưng hoàng đế không để bụng, người khác cũng không có biện pháp làm gì hắn.
 
Dung Diệu Chân lại cự tuyệt: “Đây không phải là đang hại thần sao?”
 
“Sao ngươi lại nói vậy?”
 
“Thần chân trước còn chưa bước vào Ngự Hoa Viên, chân sau đã bị thần phụ đánh gãy rồi.”
 
Triệu Trạm từ dưới chồng tấu chương như núi ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, cười khẽ: “Đánh gãy chân chó của ái khanh.”
 
“……”
 
Gần vua như gần cọp mà!
 
Dung Diệu Chân vô cùng đau đớn một hồi lâu, nhìn thấy huynh đệ tốt lại lần nữa trầm mê vào trong đống tấu chương, liền nói sang chuyện khác: “Vậy….nương nương kia, Hoàng Thượng tính phong phân vị gì?”
 
“Ai sai ngươi tới thăm dò?”
 
Triệu Trạm cũng không ngẩng đầu lên, không có ý trách cứ.
 
“Ta ăn no nên rảnh rỗi tò mò.”
 
Dung Diệu Chân nhìn về phía Hoàng Thượng, ánh mắt chân thành mà tha thiết, sau đó thì bị đuổi ra ngoài.


 


Bình luận

Truyện đang đọc