GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Còn ba tháng nữa chuẩn bị xuất giá, Nhan Hoan Hoan không còn bao nhiêu thời gian ở cùng người nhà.
 
Tương lai đã định sẵn sẽ gả vào hoàng gia, lễ nghi càng phải nghiêm khắc hơn nhiều, hơn nữa, gần đây Đoan Thân Vương càng được Hoàng Thượng coi trọng, cố ý cử một vị ma ma chuyên dạy ở trong cung đến Nhan phủ dạy dỗ lễ nghi cho trắc phi. Tuy quá trình khổ không thể tả nhưng tất cả mọi người đều cho rằng là phước đức tổ tiên, mới được cân nhắc ở thân phận trắc phi.
 
Nói là khổ gấp mười lần việc học quân sự thời đại học cũng không quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Học quân sự huấn luyện ngoài trời còn có thể lộ ra bộ dáng khổ sở, chạy mệt thở hồng hộc là bình thường, còn luyện lễ nghi là việc cẩn thận tinh tế, gặp Vương phi Vương gia thỉnh an thì tư thế động tác thần thái đều theo chuẩn mực, để đảm bảo sau khi xuất giá không có sai sót, ma ma thường yêu cầu Nhan Hoan Hoan ôn lại thường xuyên, thời gian từ một canh giờ trở lên.
 
Hơn nữa gả cho Đoan Thân Vương về sau sẽ có không ít cơ hội ra vào hoàng cung, làm khách trong cung lại còn có lễ nghi rườm rà khác nữa. Bắt đầu học từ số không, có thể khiến bất cứ một người hiện đại nào ngay cả ký túc xá tắt đèn lúc 10 giờ không chịu nổi, xua tan khao khát cuộc sống cung đình.
 
Dù khổ vẫn phải khéo léo mỉm cười, khổ đến mức điệu bộ cũng tuyệt đẹp mới gọi là tiểu thư khuê các, không mất mặt chủ tử.
 
Làm chủ tử 5 năm ở Nhan phủ, vừa xuất giá, trên đầu đã có hai chủ tử áp lực, nghĩ tới đã không mấy dễ chịu.
 
May mà Nhan Hoan Hoan là người lạc quan, người khác học vậy thiếu điều muốn lột lớp da, nàng thì trái lại, dù mệt mỏi bao nhiêu nằm ở trên giường cũng có tâm tình tám với Đàn Văn mấy câu: “Bữa trước Thu Vân uổng công khóc rồi, không ngờ ta nhặt được vị trí Trắc phi có thể được mang hai nha hoàn hồi môn.”
 
Đàn Văn nóng ruột: “Tiểu thư, thân phận Trắc phi của Vương gia rất quý, sao người lại có thể nói là nhặt chứ? Đừng để ma ma nghe thấy, tiểu thư sẽ bị phạt đó.”
 
“Ta biết bà ấy không ở đây mới dám nói liều đấy, thắt cổ thì cũng phải không thở nổi nữa, cả ngày phải giữ điệu bộ đó thật mệt mỏi,” lễ nghi tôi luyện người, học không kể ngày đêm, để đạt được cái gọi là ưu nhã hòa vào trong máu, chẳng qua cũng do luyện tập thôi, Nhan Hoan Hoan nằm trên giường, cả người mềm nhũn như không xương, nàng giơ cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng ôm lấy Đàn Văn: “Ta cũng chỉ dám như vậy trước mặt em thôi, chẳng lẽ Đàn Văn không đáng để ta tin tưởng sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Văn cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú đầy vẻ xấu hổ: “Tiểu thư là chủ tử của Đàn Văn, nô tỳ tuyệt đối sẽ không phản bội tiểu thư, chỉ là nô tỳ không đành lòng thấy tiểu thư bị phạt,” nàng ấy suy nghĩ rồi lại nói: “Gần đây tiểu thư học lễ nghi rất vất vả, muốn thả lỏng chút trước mặt nô tỳ cũng là chuyện thường tình.” Lý do cũng phải tìm một cái dễ nghe cho chủ tử.
 

Dù khổ nhưng Nhan Hoan Hoan cũng là tiểu chủ tử, Đàn Văn là nha hoàn hồi môn của nàng, mới thật sự là nô tỳ hạ nhân, nàng ấy học phép tắc còn khổ hơn không biết bao nhiêu lần so với nàng học, chỉ là không kể khổ trước mặt nàng thôi. Nàng từng hỏi nàng ấy, ngược lại nàng ấy cảm thấy rất vinh dự, nói rằng ngay cả cha mẹ làm việc trong Nhan phủ cũng được nở mày nở mặt.
 
Nô bộc ở trong mắt chủ không được tính là người, quan niệm ấy đã in sâu trong tư tưởng của tất cả người Đại Tấn.
 
Nhưng Nhan Hoan Hoan không giống, nàng đến từ thời đại bình đẳng, trong mắt nàng, Đàn Văn hay bất cứ một hạ nhân phải khúm núm khom lưng khác bản chất là không có bản chất khác biệt.
 
Càng hiểu rõ, càng không dám ra vẻ, chỉ sợ sa vào tầng khác. Vả lại muốn tầng cao hơn.
 
Ba tháng chớp mắt một cái đã trôi qua, lúc Nhan Hoan Hoan mặc hỉ phục, mới giật mình nhận ra bản thân sắp xuất giá rồi.
 
Dù lúc Từ Quốc Công gả con gái cực kỳ phô trương, nàng cũng chỉ là trắc phi, nhưng lần này gả vào Đoan Thân Vương phủ, hỉ yến và quy trình phải theo không hề thiếu. Chỉ là quy mô yến hội so với chính phi cũng có chút khác biệt thân phận, chỉ sai hạ nhân tặng lễ, người không tự mình tới được. Nhan Hoan Hoan cũng không thèm để ý, chưa thấy được Đoan Thân Vương, yêu thương còn không rõ mặt mũi, dù sao ngày xuất giá nàng phải nhịn đói cả ngày, yến hội phong phú cũng không có phần của nàng, vì chuyện này mà khổ sở vậy, không phải tự làm mình không thoải mái sao?
 
Trừ đói đến rã ruột ra thì trong ngày đại hôn, Nhan Hoan Hoan không có gì là không hài lòng.
 
Nhân vật chủ yếu của hỉ yến là tân lang vui đươc mỹ nhân, sau khi hoàn thành quy trình, tân lang chỉ có thể yên tĩnh đợi ở trong hỉ phòng, đợi Đoan Thân Vương và khách khứa tiếp rượu xong xuôi, vãn vui trở về vén khăn voan đỏ, rồi bạch bạch bạch. Đàn Văn không thể vào hỉ phòng chỉ có thể chờ bên ngoài, ở Đoan Thân Vương phủ người xa đất lạ, cũng không có cách nào tìm đồ ăn tới cho nàng.
 
Nhan Hoan Hoan ngồi chờ cạnh chiếc bàn tròn, nhìn lên chỉ thấy một mảnh vải đỏ, cũng không thể cao giọng nói với Đàn Văn chờ ngoài cửa, chỉ có thể tán gẫu giải sầu với hệ thống hai ba câu.
 
‘Lỡ như Đoan Thân Vương vô cùng xấu, hệ thống đây gọi là bức lương vi xướng* đó nha. ’
 
* ép người lành làm ca xướng, gái mua vui.
 
【Vậy nếu Đoan Thân Vương rất đẹp thì sao? 】
 

‘Thì là tình yêu định mệnh thôi.’
 
Với tư cách của một trí tuệ nhân tạo, hệ thống cũng có nhận thức tăng vọt đối với người địa cầu không biết xấu hổ.
 
Nói chuyện phiếm với hệ thống không có gì vui, hầu như Nhan Hoan Hoan đều tự nghĩ ra đề tài thì nó mới tiếp lời, là cho ý kiến riêng. Ở hỉ phòng, chờ đến nhàm chán mới hàn huyên cùng nó nhiều như vậy, có còn hơn không.
 
Cửa được đẩy ra khe khẽ, gió lạnh lùa vào.
 
Nhan Hoan Hoan ngẩng đầu, cách lớp vải đỏ cũng chẳng nhìn thấy gì.
 
“Nhị đệ, nghe nói Trắc phi này là mỹ nhân mà Lương phi nhìn trúng khi ở trên điện tuyển, thỉnh cầu cho đệ, ta thật tò mò, rốt cuộc là cô nương đẹp chừng nào.”
 
“Thái Tử điện hạ có tuyệt sắc nào chưa thấy qua chứ? Xin đừng chê cười thần đệ.”
 
Tiếng nói chuyện văng vẳng cùng với làn gió lạnh.
 
Qua đoạn đối thoại, Nhan Hoan Hoan nhanh nhận ra thân phận người đến.
 
Đỉnh thật, Thái Tử tới náo tân phòng! Nhìn không thấy người nên nàng chỉ nghe được hai giọng nói một cao một thấp, đều không tầm thường. Thái Tử chắc đã uống say rồi, giọng có theo men say, chưa nói đã cười, cách lớp khăn voan đỏ còn cảm giác được khí thế ngạo nghễ của hắn ta.
 
“Chê cười đệ sao? Ta nào dám, chỉ sợ giờ Tỵ ta cười đệ một câu, giờ Mùi phụ hoàng đã biết rồi.”
 

Say đến nửa thật nửa giả.
 
Đã nói đến mức này cũng không còn tình cảm huynh đệ gì nữa rồi.
 
Nàng cũng từng hóng chuyện từ Nhan Thanh, gần đây Đoan Thân Vương là thế lực mới xuất hiện trên triều đình, hơn phân nửa là vì tranh long ỷ mà mất hòa khí.
 
“Phụ hoàng để ý chuyện nhỏ, đệ không bao giờ dám trái ý.”
 
Nghe ra, Đoan Thân Vương không hề bị lời của Thái Tử chọc giận chút nào,
 
“Ngày trước ở trước mặt phụ hoàng, Nhị đệ cũng nịnh nọt như thế sao? Chẳng trách phụ hoàng lại ban cho đệ danh Thân vương, đáng tiếc, trước mặt ta vẫn phải xưng một tiếng thần.”
 
Nghe tiếng bước chân, Nhan Hoan Hoan biết, Đoan Thân Vương cách mình không đến một cánh tay.
 
“Trung quân ái quốc, minh quân tại thượng, xưng một tiếng thần có gì không thể?”
 
Hắn một câu: “Thái Tử điện hạ, người say rồi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thần đệ không tiễn.”
 
Giọng Đoan Thân Vương bình thản, hai chữ ‘xuân tiêu’ nói ra không có sức thuyết phục nào, cứ như không phải hắn muốn vào viên phòng cùng mỹ thiếp, mà là muốn vào Tuyên Chính Điện vào triều sớm vậy.
 
“Nếu ta nói không đi thì sao? Tân phòng chưa nháo xong, sao ta nỡ rời đi được.”
 
Thái Tử không đi, thật đúng là không ai dám lôi kéo đuổi hắn ta đi cả.
 
Người xưa chọc ghẹo cũng có sự đặc sắc khác.
 
Nhan Hoan Hoan buồn chán cả ngày, thấy cảnh huynh đệ hoàng gia nhìn nhau không thuận mắt, giống như Giả Bảo Ngọc nhìn Tình Văn xé quạt* vậy, xé rất tốt, xé vang hơn chút!
 

*Cảnh trong "Hồng Lâu Mộng"
 
Nhưng mà lẽ trời luôn có luân hồi, cũng có lẽ trong số phận định trước của Nhan Hoan Hoan xem náo nhiệt sẽ luôn ảnh hưởng tới bản thân, đang lúc nàng nhịn cười đến mức nội thương, vai trái trùng xuống, cách lớp áo cưới hơi mỏng, như là bị tay ai nắm chặt. Ngay sau đó bị kéo vào trong lòng, người này lại cất tiếng lần nữa, tim đập mạnh vững vàng giống như âm thanh 3D: “Cát Quang, Thái Tử say quá rồi, ngươi dìu hắn ra ngoài đi.”
 
Vừa dứt lời, một tiếng “ Xin mời Thái Tử.” nặng nề. Bên ngoài không có âm thanh nào.
 
Cửa đóng lại, Đoan Thân Vương vẫn không buông nàng.
 
Nhan Hoan Hoan thật sự tò mò Thái Tử bị kéo đi như thế nào, đến nỗi được phu quân tương lai ôm trong ngực cũng không có một dao động trong lòng nào, thậm chí còn thấy hơi muốn cười.
 
【Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm động ‘lòng ta không hề dao động, thậm chí còn muốn cười’... Trong 30 phút, ký chủ sẽ giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối…… Xét theo tình huống đặc thù lúc này của ký chủ, xin hỏi ký chủ muốn kích hoạt kỹ năng này hay là giữ lại dùng sau? 】
 
Giữ lại đi,
 
Nàng mà là nam nhân, thật sự là bị một câu ‘chúc mừng’ dọa cho mềm nhũn luôn.
 
Lúc này, khăn voan đỏ được vén lên.
 
Nhan Hoan Hoan chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới ngước mắt, thoạt nhìn giống như xấu hổ khi gặp người.
 
Giọng nói của Đoan Thân Vương êm tai, lỡ mà tướng mạo có xấu xí thì nàng sẽ thổi tắt đèn, nhắm mắt lại, để tất cả chỉ dựa vào tưởng tượng.
 
Nhưng chỉ là vì nhìn người giữa đám đông thôi.
 
Nhan Hoan Hoan dù núi Thái Sơn có sập trước mắt cũng không đổi sắc bị ngốc luôn rồi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc