GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Nhan Hoan Hoan ở Đông Hoa cung hoàn toàn không thể biết được tin tức của Đoan Thân vương.
 
Thái tử đương nhiên sẽ không nói với nàng, Đoan Thân Vương phi vài lần đến nói bóng nói gió, Nhị đệ cầu kiến Hoàng hậu, lại bị qua loa từ chối không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy Nhị đệ hiếm khi lộ ra thần sắc bực bội thì hắn ta đều vui sướng ở trong lòng. Nhưng Nhan Hoan Hoan lại chẳng hề hay biết gì, không thể mong đợi vào cảm tình của Triệu Trạm, ở trong thâm cung tịch mịch chỉ có thể nói chuyện cùng hệ thống và hài tử đã bắt đầu đá ở trong bụng nàng.
 
Nàng bắt đầu từ trong cảm xúc hỗn loạn mà ổn định lại, lợi dụng lúc nàng nói chuyện phiếm cùng Thái tử đã lấy được tin tức cần thiết, dưới sự dẫn dắt của nàng, hắn ta tràn ngập hoài nghi đối với trưởng bối một lòng muốn trợ giúp, một khi sinh ra tâm lý phản nghịch sẽ không còn cách nào trở về những ngày tháng yên tâm làm một địa chủ rảnh rang trước kia nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năng lực của Thái tử và Đoan Thân Vương khác xa đến vậy sao?
 
Nhưng bản thân Đoan Thân Vương cũng rất rõ ràng, chẳng qua là sự kém cỏi về trình độ thuần thục mà thôi, năm đó khi nhập học, Thái tử có được sự yêu thích của thầy giáo và Hoàng đế nhất nhưng cũng không phải chỉ dựa vào thân phận bình hoa của con vợ cả.
 
Sau này, không được nuôi dưỡng tốt, bị tiểu não không chế đại não một khoảng thời gian rất dài.
 
Nhan Hoan Hoan ở trong cung không dễ chịu mà Đoan Thân Vương cũng vậy.
 
Thiếu đi một nữ nhân mà thôi. Đây là Từ Vương phi, Hoàng hậu, Lương phi, thậm chí là quần chúng ăn dưa biết hết thảy như Triệu Triệt đều nghĩ như vậy, đối với Đoan Thân Vương đáng lý cũng nên như thế, nhưng đối với “Triệu Trạm”, ai dám nói như vậy trước mặt hắn thì hắn sẽ trực tiếp trở mặt.
 
…..Tuy rằng sắc mặt vốn dĩ đã lạnh đến mức như cả thế giới này nợ hắn ba trăm vạn lượng mà không trả.
 
Dung Diệu Chân là người rõ ràng lợi hại ở bên trong nhất, cũng không khuyên hắn mà chỉ nói: “Cho dù ngươi muốn làm gì, huynh đệ cũng sẽ đi đến cùng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mọi chuyện sau đó mới hữu dụng.”
 
Nghe thấy câu trả lời này, lông mày hắn ta nhảy lên, từ khi nào thì quan văn biết xong việc mới có ích chứ?
 
Sau khi gây ra chuyện lớn còn đứng xếp hàng, bẻ cong sự thật.
 
“Xem ra lần này là thật sự liều mình bồi quân tử rồi.” Dung Diệu Chân thở dài, ngược lại cũng không sợ, cuộc sống hai mươi mấy năm của hắn ta, nên sảng khoái đã sảng khoái qua, phần nên hưởng thụ cũng không ít, tuy rằng đoán ra chuyện bạn tốt định làm, giống như múa kiếm trên lưỡi đao, hắn ta cũng muốn giúp đến cùng.
 
Hắn ta quay đầu, nhìn Huyền Thâm buồn bã như vậy.
 
Tuy rằng người trong phủ Đoan Thân Vương đều cảm thấy Triệu Trạm như thế này thì người lạ chớ lại gần.
 

Trước kia tâm tình hắn có xấu đến đâu, công chuyện có bận đến mấy, xuất phát từ việc tôn trọng Từ Vương phi đều sẽ đến chính viện ngủ lại một hai hôm hoặc ngồi một lát, từ khi Nhan Hoan Hoan tiến cung hầu bệnh, không có một chút tin tức nào, Hoàng hậu sau vài lần bị làm phiền thì dứt khoát đóng cửa không gặp. Triệu Trạm như trở nên si ngốc, sau khi tan triều thường về muộn, hồi phủ cũng không nói tiếng nào nhốt bản thân trong thư phòng.
 
Triệu Trạm chỉ trách chính mình.
 
Hắn rất ít khi đổ trách nhiệm cho người khác, chỉ cần hắn đủ năng lực và quyền thế thì sẽ không liên tiếp mất đi những thứ quan trọng, hắn của hiện tại, Thái tử không thể động vào nhưng lại động tay đến người bên cạnh của hắn. 
 
Hầu bệnh Hoàng Hậu, quả thực là một lý do hay, chiêu này đánh ra khiến hắn trở tay không kịp.
 
Hậu cung không dễ nhúng tay vào, càng đừng nói là Đông Hoa cung của Hoàng Hậu, Triệu Trạm chỉ biết từ sau khi Hoàng hậu cáo bệnh, mỗi ngày Thái tử đều đến Đông Hoa cung điểm mão*, hắn ta hiếu thuận đến vậy sao? E rằng không phải vì Hoàng Hậu, Nhan Hoan lẻ loi một mình, ở trong cung đã chịu các loại đãi ngộ như nào không dám nghĩ sâu hơn.
 
(*: Lệ các quan làm việc từ gìờ mão, cho nên điểm tên gọi là điểm mão.)
 
Có quyền có thế, muốn làm gì thì làm, mượn thế của Hoàng hậu, Thái tử có thể công khai giữ người lại trong cung.
 
Mà Đoan Thân Vương, trừ bỏ việc đi cầu Hoàng hậu ra, trong thời gian ngắn không còn biện pháp nào khác
 
“…..”
 
Đoan Thân Vương phủ, trong thư phòng.
 
Triệu Trạm phê duyệt thư từ công văn cơ mật đến nửa đêm, vfi quá mệt mỏi nên mới đắp một chiếc chăn mỏng ngủ trên giường trong thư phòng,  vừa chợp mắt chưa đến một canh giờ, trong đêm đen yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên bừng tỉnh, đầu đau như muốn nứt ra, sờ lên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cả bàn tay đều ướt đẫm.
 
Yết hầu khô khốc khôn xiết.
 
Trong đầu hiện lên từng mảng trắng xóa như tia chớp đánh vào tinh thần hắn, trong giây lát, cảnh trong mơ hiện lên, mỗi chi tiết đều rõ ràng đến tàn nhẫn tựa như chuyện chỉ vừa mới xảy ra vào hôm qua, trái tim hắn đập mạnh mẽ, bữa tối và nước trà quay cuồng trong dạ dày.
 
Đây là lần thứ ba hắn bừng tỉnh trong đêm nay.
 
Triệu Trạm nghiêng người, mệt mỏi nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu càng thêm rõ ràng, tra tấn ý chí của hắn.
 
Thương nhớ là một khối hình cầu không tiếng động.
 
Hắn nhớ Nhan Hoan, mà trước đêm bức vua thoái vị lại càng nhớ vòng ôm mềm mại ấm áp của nàng, nhỏ bé mảnh mai chôn vùi trong chăn, cho dù gặp phải chuyện phiền não gì, chỉ cần có nàng bên cạnh mà thôi….Chỉ có một mình nàng là hiểu hắn nhất, cũng quan tâm hắn nhất.
 

Nhan Hoan Hoan hiểu hắn sao? Nàng chỉ là hiểu nam nhân thôi.
 
Cô độc như lửa, rèn luyện thần trí.
 
Trước đây, hắn rất ít khi cố chấp với chuyện không có được thứ mình yêu thích trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thêm phiền phức.
 
Bây giờ, hắn nghẹn đến mức sắp phát điên, ác mộng hàng đêm là mơ thấy hồi nhỏ sủng vật vì Thái tử mà chết đi, đồ vật trân quý bị Thái tử cướp đi, còn có gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Hoan.
 
Sau khi Triệu Trạm xuất cung dựng phủ, những tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi ác mộng đó, lúc này mới phát hiện, nó ẩn sâu bên trong đầu như hình với bóng, chưa bao giờ biến mất.
 
E rằng, chỉ có giết chết Thái tử thì mới có thể từ trong đó thoát ra được.
 
Sự quyết định của Thái tử khiến cả hai người đều không yên bình.
 
Nhan Hoan Hoan không hề vui vẻ, dẫn dắt Thái tử phát bệnh thần kinh, Thái tử gây chuyện thì nửa triều đình đều phiền lòng theo. Thuận theo Thái tử, trận doanh đã loạn thành một nồi cháo, Đoan Thân Vương vốn chiếm nhiều thế lực lại càng thêm cao hứng dần dần xâm nhập mà không hay biết gì.
 
Đương lúc Hoàng đế bệnh nặng nằm trên giường còn gắng gượng thượng triều, quần thần phía dưới nơm nớp lo sợ, sợ rằng cứ như vậy sẽ chứng kiến lịch sử - Hoàng đế băng hà, có nghĩa là tấm màn che cuối cùng sẽ bị vạch trần, là sâu hay là rồng, kiến chân chương* như vậy.
 
(*:thấy mặt chân thực của vấn đề (trong văn viết) thường dùng trong mô tả so đấu võ công: thấy bản lĩnh thực sự; công phu thực sự; thực lực chân chính; …)
 
Tuy nói là thượng triều, Hoàng đế dù đã mất sức nhưng vẫn cao giọng nói chuyện, nguyên một buổi sáng, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn từng vị đại thần tiến lên khải tấu, cũng không ai không thức thời yêu cầu Hoàng đế trả lời, dù sao bãi triều người xử lý cũng là Thái tử…nghĩ đến đây, quần thần đều cảm thấy một trận thấp thỏm.
 
Chỗ tốt của việc ngồi chỗ cao chính là cho dù dung nhan có nền tàn trong gió, cũng trang nghiêm không khác gì trước đây.
 
Có người thương xót, có người đã nghĩ đến chuyện sau khi Hoàng đế băng hà giang sơn đổi chủ, vô vàn ý nghĩ xấu, xem bảo bối của ai nuôi dưỡng ra mà đứng đúng đội của mình.
 
Sự im ắng hài hòa ấy bị một vị ngự sử phá vỡ.
 
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần muốn cáo trạng Thái tử điện hạ.”
 
Quần thần đều hít vào một ngụm khí lạnh, chăm chú nhìn rõ người này, nhất thời không còn thấy khó hiểu nữa, đây không phải là thư đồng trước kia của Đoan Thân Vương sao! Sắc mặt Thái tử không thay đổi, đáy lòng lại treo Dung Diệu Chân lên quất trăm ngàn lần, nếu không phải có thân phận ngôn quan hộ thân, đừng nói thu hậu toán trướng*, vừa bãi triều hắn ta đã muốn cho Dung Diệu Chân đẹp mặt rồi.
 

(*: chờ chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng sẽ nhận xét ai đúng ai sai; chờ cơ hội trả thù.)
 
Trầm mặc một lát, Hoàng đế nâng tay, ý bảo thái giám ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.
 
“Thái tử điện hạ, nhiều lần làm việc không phân minh làm rối kỷ cương, từng hối lộ Thẩm chủ sự Công Bộ, sắp đặt thân tín của mình vào trong đó…” Dung Diệu Chân một mạch đã nói xong, vung tay: “Chứng cứ đã tấu lên trên, thỉnh Hoàng thượng minh giám.”
 
Dung Diệu Chân cảm thấy đầu của mình đã rớt được một nửa, lắc lư giữa không trung.
 
Lời vừa nói ra, phía dưới không giữ im lặng được nữa, thì thầm nghị luận như thủy triều, Thẩm An Phu tiên phong bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thỉnh cầu Hoàng thượng nhân cơ hội này làm sáng tỏ mọi chuyện.
 
Hoàng đế hơi hất cằm, âm thanh giống như chiếc loa bị rè, sai thái giám trình tấu chương lên.
 
Chúng quan nín thở chờ đợi Hoàng thượng ra quyết sách.
 
Thuận theo sự trầm mặc của Hoàng đế, bất cứ âm thanh nhỏ nào cũng bắt đầu lắng xuống, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
 
“…..Hoàng Thượng!”
 
Một tiếng hô nhỏ vang lên, cơ thể hoàng đế khẽ lung lay, cuối cùng được hai thái giám ở bên cạnh phản ứng nhanh khó khăn đỡ lấy: “Truyền thái y!”
 
Thái tử vốn dĩ còn gắng gượng cũng biến sắc, lỡ như phụ hoàng cứ như vậy mà đi, cho dù đăng cơ ngay trong đêm, e là hắn ta cũng sẽ không thoát khỏi ô danh làm tức chết cha ruột mình. 
 
Hoàng đế vừa ngã xuống, tiền triều ngay lập tức trở nên loạn cào cào, Nhan Hoan Hoan trong Đông Hoa cung chỉ cảm thấy kỳ lạ, hôm nay Thái tử tan triều lại không đến, nàng vui vẻ vì được thanh tĩnh.
 
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cũng không ai đến hỏi nàng có muốn dùng bữa tối không, nàng mới bắt đầu trở nên thấp thỏm.
 
[Thái tử không đến, ký chủ không sợ thất sủng à?]
 
“Quá đáng thương rồi lại sợ một nam nhân không yêu mình,” Nhan Hoan Hoan chế nhạo một lát, sau đó mới thừa nhận: “Phải sợ chứ, nhưng mà cho dù hắn chán ghét ta, ta lại có rất nhiều bản lĩnh phục sủng….hơn nữa hắn chưa ngủ được với ta trước khi thực hiện được điều đó sẽ không chán ghét ta đâu.”
 
Gà tây còn chưa ăn được vào miệng, lấy cái gì để thỏa mãn?
 
Nói đến chữ ngủ, Nhan Hoan Hoan lại cảm thấy buồn ngủ, nhưng nhắm mặt lại thì tinh thần lại cực kỳ thanh tỉnh, căn bản không thể ngủ được.
 
“Đợi sau khi mọi thứ kết thúc, ta muốn ngủ một giấc thật ngon.”
 
Sẽ kết thúc sao?
 
Khuôn mặt nàng thoáng trở nên hoảng hốt.

 
[Có một câu chúc mừng không biết có nên nói không - Chúc mừng ký chủ kích hoạt lời thoại flag* nằm trong hệ liệt đặc thù! Muốn kết thúc sao? Rất khó đấy! Cô sẽ nhận được một lần cơ hội “được trở lại một lần nữa”, ở trong cuộc sống sau này, ký chủ chỉ cần gặp phải những thứ không thích hợp, là có thể trở lại đến đoạn thời gian mấu chốt mà bắt đầu lại, cơ hội quý giá như vậy mong ký chủ nên trân trọng! Đồng thời, giá trị may mắn của cô giảm xuống ba mươi phần trăm, cô muốn về quê kết hôn sao?]…….
 
(*: là từ ngữ lưu hành trên mạng, ý chỉ một người bị lời nói của chính mình vả mặt. Bạn làm một việc gì đó, hoặc nói một câu nào đó, sẽ làm nền cho những chuyện sắp xảy ra sau đó.)
 
Có một câu chửi thề*, hiện tại ta rất muốn nói.
 
(* : Nguyên văn là 妈卖批, phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “đ* m-ẹ m-à-y”.)
 
 [Thật thô tục, ký chủ, loại gói biểu cảm này sẽ trở nên hài hòa, kiến nghị nên sử dụng.]
 
Hệ thống lại lấy ra kỹ năng một kiếm hai lưỡi, bỏ qua sự giảm xuống của giá trị may mắn, ngược lại có thể có được kỹ năng nghịch thiên rồi.
 
Nàng xoa xoa huyệt thái dương để suy nghĩ trong đầu hòa hoãn lại.
 
Lúc này, tiếng bước chân từ xa đến gần.
 
Nhan Hoan Hoan ngẩng đầu, thầm nghĩ hôm nay Thái tử đến thật muộn, buổi tối nên ăn thịt kho tàu hay là ăn bồ câu trân châu đây….
 
“….Vương gia?”
 
Đờ mờ?
 
Nói đến là đến rồi?
 
Đông Hoa cung của Hoàng hậu là Hậu Hoa Viên của hai huynh đệ các người sao? Đã phá khóa còn không mau xuất cung thật sự không có vấn đề gì chứ?
 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Đợi đã, nàng rốt cuộc muốn đứng về phía Thái tử hay là phía Đoan Thân Vương? Vào khoảnh khắc này, cảnh tượng hồng hạnh xuất tường nhập tường* trong đầu Nhan Hoan Hoan đã diễn ra thuần thục ít nhất cũng hơn mười lần, vì vậy nàng mới có lý do “dù sao Thái tử yêu thích việc cầu mà không được” này, phân tích tiếp theo nên có biểu hiện như thế nào.
 
*Theo nghĩa đen để chỉ cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường (trong bài thơ Du viên bất trị của Diệp thiệu Ông), cành hồng hạnh trong tường. Theo nghĩa bóng để hình dung người phụ nữ đã có chồng còn lăng nhăng với người khác.
 
Mà trong mắt Đoan Thân Vương lại không nghĩ nhiều đến vậy.
 
Hắn cuối cùng cũng gặp được nàng rồi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc