GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Cảnh này cũng không dọa người cho lắm.

 
Xinh đẹp thì kiểu gì cũng có lợi thế.

 
Ngũ quan nam nhân tinh tế, mũi cao thẳng hơi gồ, khiến cho dù có vẻ mặt thế nào cũng đều cực kỳ có tính chiếm hữu, nhìn thoáng qua thì cảm thấy người này không dễ ở cùng. Lúc hắn ta bình thản nhìn người khác, cho dù chỉ đang nghĩ đêm nay sẽ tới phòng ai ngủ thì cũng giống như đang âm mưu làm chuyện xấu, không cần phải ra vẻ vẫn rất có uy. Hoàng đế vừa ý hắn ta, cảm thấy như vậy mới có thể trấn áp được quần thần, phần lớn nữ tử cũng thích hắn ta, nam nhân xấu xa quyền cao chức trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Lúc hắn ta chầm chậm đi tới, trên tay xách theo một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh đèn ấm áp hắt lên nửa dưới khuôn mặt hắn ta, môi mỏng và quai hàm với đường cong tuyệt mỹ.

 
Người có đủ kiểu mặt.

 
Trước mặt tam đệ, Thái Tử hơi ngạo mạn, là đại ca làm việc vừa tùy hứng vừa không tập trung, đây là một mặt thả lỏng đối với người thân. Đối với cơ thiếp trong đông cung, hắn ta vừa thần bí vừa lạnh lùng, vui giận thất thường, vả lại thường tìm bóng dáng của một nữ nhân khác trên người các nàng ta, khiến người ta ghét bỏ, lại bị hấp dẫn sâu sắc bởi quyền lực và bề ngoài. Còn Thái tử trong mắt nhóm cùng phe lại là người kế vị thông minh háo sắc, có sự yêu thích rõ ràng dễ hiểu, có năng lực, cũng có khoảng cách.

 
Ánh mắt hắn ta dừng trên khuôn mặt của Nhan Hoan Hoan. Nhớ nhung lâu như vậy, cuối cùng được thấy hình dáng của nàng rồi, đổi lại là thứ tình cảm hoang đường nực cười trên người khác, hắn ta lại có thể tưởng là thật, miễn là tình cảm thật sự của hắn ta, thì là thật, hắn ta không để ý thật hay giả trong mắt người khác, miễn là hắn ta thật sự thích, thì chính là tình yêu.

 
Tình yêu của Thái Tử rất tầm thường.

 
Nàng còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của hắn ta, điều khác biệt duy nhất là hắn ta tưởng rằng ngũ quan của nàng sẽ sắc sảo hơn nhưng lại dịu dàng mềm mại bất ngờ, đôi mắt thảng thốt cũng xinh đẹp đến kinh người.

 
Dưới ánh trăng là dung mạo rõ nét của nàng.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối mặt với nữ nhân trong lòng mình, Triệu Uyên không còn là Thái tử ngạo nghễ trước mặt người khác nữa, sắc mặt anh tuấn của hắn ta có phần ôn hòa, khóe môi hơi cong, hiền dịu tới mức có thể vắt ra nước. Giống như kẻ hành hương long đong vất vả tới đây, chỉ vì ngắm ánh trăng sáng, hôn một cái lên nốt chu sa.

 
Vừa di chuyển khóe mắt, Nhan Hoan Hoan có cảm giác thế nào?

 
Đậu má.

 
Sau khi xuyên qua, nam nhân gặp được quá ít, Thái Tử lại đẹp trai trên cả tiêu chuẩn, lúc kính trà Hoàng Hậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, nàng đương nhiên nhận ra Thái Tử. Đối diện với ánh mắt Triệu Uyên, đến khi hắn ta đến trước mặt nàng không quá năm giây.

 
Mà ưu điểm lớn nhất của Nhan Hoan Hoan là sự bình tĩnh của nàng khắc sâu trong máu thịt, kinh ngạc cũng không hoảng loạn.

 

Năm giây, trong đầu người khác chỉ có chữ viết hoa bôi đậm ‘Đậu má!!! ’, còn nàng đã kịp xâu chuỗi tất cả manh mối nhỏ bé lại đưa ra kết luận, sau đó chọn lựa phản ứng thích hợp nhất.

 
Hoàng Hậu vốn không có bệnh, là Thái Tử muốn bắt nàng.

 
Tại sao nhỉ? Làm con tin à?

 
Thu hết vẻ mặt của Thái tử vào đáy mắt, không giống, cái sự ham mê kia sắp tràn ra đến nơi rồi...

 
Không thể trách Nhan Hoan Hoan do dự.

 
Trong mắt Triệu Triệt suốt quá trình nghiên cứu tình sử của Thái tử, Triệu Uyên dám làm chuyện thế này cũng không có gì lạ, thậm chí còn có kiểu cảm thán ‘Uầy, đại ca cuối cùng không chịu đựng được nữa rồi’, hắn ta đúng là có chút tình nghĩa huynh đệ với Thái tử, có chuyện gì, Thái Tử cũng thích chia sẻ với hắn ta, đặc biệt là sử thi tình yêu của huynh ấy.

 
Ngay cả Hoàng Hậu thân sinh hắn ta cũng không ngờ được được con trai nhà mình mãnh liệt như vậy, Nhan Hoan Hoan chính là một Trắc phi ở Vương phủ cách Hoàng cung xa lắc lơ, thật sự không ngờ được, Thái Tử sẽ làm như vậy.

 
Mặc dù trong đầu Thái tử, nàng đã là ánh trăng sáng mà hắn ta có thể bỏ mọi luân lý quy điều cũng muốn có được, nhưng trong hoàn cảnh khách quan, cùng với trong mắt ánh trăng sáng của hắn ta, hai người chỉ là thân thích từng gặp mặt.

 
Giao tình của quân tử còn lạnh hơn cả nước sôi.

 
Thái Tử thích vợ người ta, cả Đại Tấn đều biết, Đoan Thân Vương với Thái Tử còn là quan hệ đối nghịch, suy nghĩ chiếm vợ người ta này, Nhan Hoan Hoan ít nhiều có thể đoán được nhưng dù thế nào cũng không đoán ra hắn ta dám làm như thế này, lại còn làm nhanh đến thế.

 
Vượt qua cả lẽ thường.
 
Bạc tình như Nhan Hoan Hoan, cũng không thể lý giải được tình cảm này, điều phán đoán đối với Thái tử, xuất hiện điểm mù nhất định.

 
Thái Tử trong lòng nàng đã không khác gì kẻ tâm thần.

 
Hơn nữa còn là một kẻ tâm thần yêu nàng.

 
Phải đối phó với kẻ tâm thần như thế nào đây?

 
Quyết định đầu tiên mà Nhan Hoan Hoan đưa ra là phải ổn định hắn ta trước đã.


 
Có gì từ từ nói chuyện, đừng có cởi quần ra.

 
“Thái Tử điện hạ?”

 
“Nàng vẫn còn nhớ ta! Được rồi, đừng thỉnh an nữa, cứ ngồi đi,” Triệu Uyên bất ngờ mà nhướng mày, ngay sau đó tự tìm đáp án: “Từ lúc từ biệt ở Đông Hoa cung ta vẫn luôn không thể quên được nàng, không ngờ là nàng cũng như thế, đúng là khiến ta rất vui."

 
……

 
Trong não ngươi có gì vậy trời?

 
Nhan Hoan Hoan cố nén khó chịu trong lòng lại, vừa suy nghĩ cách trả lời vừa ra sức cư xử ung dung nhất. Cái này biết được lúc ở phim trường, ngôi sao nữ có chút danh tiếng đã từng dạy nàng nên ứng phó thế nào nếu không may một mình rơi vào cảnh ngộ có fan cuồng với khuynh hướng vọng tưởng cuồng si.

 
“Sắc trời đã tối, Thái Tử điện hạ một mình tới tìm thiếp thân, e là không thích hợp lắm, nếu như có việc hãy để hạ nhân báo tin thì cũng như thế, thiếp thân nếu biết sẽ nói, không giấu diếm nửa lời.”

 
Đừng thể hiện sự sợ hãi ra, như vậy sẽ chỉ kích thích khuynh hướng bạo lực của đối phương mà nên dùng sự bình tĩnh để cảm hóa hắn ta.

 
Nhan Hoan Hoan sợ không?

 
Không sợ.

 
Cùng lắm thì ‘mất trinh’, quay sang phe của Thái tử hoặc là chờ Đoan Thân Vương sẽ tới cứu nàng…… Những chuyện đó cũng không phải chuyện mà nàng thật sự có thể quyết định được, chẳng lẽ nàng có thể bật dậy lượn một vòng nhanh chóng đá một cái với Thái Tử đầu chó sao? Không được, nàng có thể làm chỉ là tìm một lối thoát tốt nhất thôi.

 
Triệu Uyên yên lặng nhìn nàng, hai người vẫn duy trì một khoảng cách, cô không dám lùi lại cũng không thể lộ vẻ lo sợ.

 
“Nàng sợ ta à?”

 
“Thiếp thân đối với Thái Tử điện hạ, lòng chỉ có kính sợ thôi ạ.”

 
Nhan Hoan Hoan hạ mi mắt.


 
Ở Đông Hoa cung, Thái Tử làm cái gì e rằng cũng sẽ không có người dám ngăn cản, nàng cũng đâu muốn vì vậy mà tự sát giữ mình cái chó gì, cứ dò từng bước một cẩn thận thử mưu đồ của hắn ta.

 
“Nàng sợ ta.”

 
Đây là lời khẳng định, lạnh lẽo cùng với gió đêm khiến trong đầu nàng như nhúng nước lạnh, tỉnh táo tới mức khinh thường.

 
Ngoài dự kiến của nàng, vào lúc Thái Tử có thể toàn quyền khống chế, muốn làm gì thì làm thì hắn ta lại lui về phía sau một bước, mặt mũi dịu dàng nhìn nàng: “Nếu như ta khiến nàng đừng sợ ta thì nàng chắc chắn cũng sẽ sợ, là ta lỗ mãng rồi. Nàng yên tâm, ta đứng ngay đây, không đi tới.”

 
Nếu Triệu Triệt ở đây thì chắc chắn tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

 
Hoàng huynh có từng kiên nhẫn với nữ nhân như vậy chưa?

 
Ngay cả Thái Tử Phi cũng không dám ra vẻ là con gái nhà quan với hắn ta, rất ngoan ngoãn vâng lời, hắn thích cưng chiều ai thì sủng người đó. Thái Tử đúng là rất vừa ý chính thê biết nghe lời, nên cũng tôn trọng nàng ấy. Ở Đông Cung có ai dám tranh chấp chút xíu với Thái Tử Phi, có thân phận thì bị cấm túc, không thân phận thì trực tiếp bị đuổi luôn, kẻo bẩn mắt Thái Tử Phi.

 
Sự tôn trọng này, phần lớn là vì Tả tướng.

 
Thái Tử Phi dám để cho hắn ta đứng xa một chút sao? E là hắn ta sẽ tức giận, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

 
“…… Thiếp thân chỉ sợ không hợp lễ nghi, thời gian không còn sớm nữa, vẫn mong Thái Tử điện hạ về sớm một chút.”

 
Nhan Hoan Hoan không biết rõ Thái tử, chỉ cố gắng biểu có thể cố gắng thể hiện giống như dáng vẻ của một nữ nhân Đại Tấn bình thường nên có.

 
“Ta không về,” Triệu Uyên bất chấp tới mức rất hiển nhiên: “Ta thích nàng, không dễ gì xin Hoàng Hậu truyền nàng vào cung, ta không muốn buông tay đâu. Có điều, ta không muốn làm tổn thương nàng, càng không định dọa nàng, nếu nàng sợ ta thì ta sẽ đứng đây nói chuyện.”

 
Nhan Hoan Hoan cạn lời.

 
Đây là lời mà một nam nhân thuộc xã hội phong kiến, đứng đầu giai cấp thống trị nên nói với nữ nhân cướp về sao?

 
Nhưng Triệu Uyên thật sự nghĩ vậy. 

 
Hắn ta có sự kiên nhẫn vô hạn đối với ánh trăng sáng trong lòng, sợ hoảng sợ tới người trong lòng. Nữ nhân giống như hoa, một mặt vừa phải cẩn thận che chở mới có thể nở rộ tuyệt đẹp, mà nữ nhân của người khác càng như thế, hấp tấp vội vã chỉ có thể đạt được thỏa mãn thể xác, vậy thì ngủ với ai có gì khác biệt?

 
Hắn ta tự giải quyết còn hơn.

 
Tình yêu của Thái tử tràn ngập sự bình lặng.


 
Xem ra không thể giả ngu nữa rồi, Nhan Hoan Hoan thầm than một tiếng. Đây cũng là là kẻ biết chơi đây, nàng đúng là xem thường Thái tử, còn tưởng hắn ta chỉ đơn giản là thích ngủ với vợ người ta, hóa ra cũng thích đùa với tình yêu trai gái, còn biết phải ngươi tình ta nguyện.

 
“Thái tử điện hạ, người thích thiếp thân ư?”

 
Nhan Hoan Hoan đưa mắt nhìn hắn ta lộ ra vẻ nghi ngờ chân thật: “Điện hạ và thiếp thân mới có duyên gặp một lần, hơn nữa đã về làm vợ người ta, sao đáng để điện hạ đánh trống khua chiêng, làm phiền đến Hoàng Hậu nương nương, kéo thiếp thân vào cung chứ? Nếu giờ điện hạ rời đi thì còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra…… Để tất cả phát ra từ tình yêu nhưng dừng lại ở lễ nghĩa."

 
Đây hoàn toàn không phải một khoản mua bán có lời nhé.

 
Thái Tử ánh mắt sáng rực nhìn nàng, trong giây lát không nhịn được bật cười, giống như nàng hỏi vấn đề gì rất kỳ lạ. 

 
Nàng không nên hoặc là không cần phải có sự nghi ngờ này

 
“Vì nàng, đương nhiên là đáng rồi.”

 
……

 
Con của nàng đã ở trong bụng rồi mới xuất hiện kiểu phát triển giống như đổi nam chính này à?

 
Môi Nhan Hoan Hoan giật giật, suy nghĩ nên đáp ‘Cảm ơn người hay là ‘Thần thiếp sợ quá’.

 
Lời mà Triệu Uyên muốn nói với nàng giấu cả thùng, lúc này giai nhân ở trước mặt càng giống như một hạt đậu nói không ngừng: "Ta biết trước đây nàng đã được chẩn ra hỉ mạch, không cần căng thẳng, nếu như ta ở bên cạnh nàng, đứa trẻ có thể giữ lại, gọi ta một tiếng cha, ta sẽ thật sự xem thành con của mình, trước sau gì cũng là họ Triệu, đều là người một nhà thôi."

 
Tình yêu thương của Thái Tử điện hạ vô bờ bến, nàng thua rồi.

 
Dù sở thích có hơi đặc biệt nhưng không kỳ lạ, lúc Thái Tử phô ra vẻ mặt thâm tình hòa ái dễ gần với nàng, mới là thứ thật sự làm Nhan Hoan Hoan kinh ngạc. Đây là lời mà người có thể nói ra sao? Thái Tử ngươi không phải có biệt danh Ngũ A ca Vĩnh Kỳ đấy chứ ? Lúc lắc cái đầu chắc hẳn sẽ nghe thấy âm thanh biển rộng đấy.

 
“Huống chi, bây giờ ta cũng chưa có đứa con nào khác, đúng lúc che miệng lưỡi thế gian.”

 
Nhan Hoan Hoan bật cười, chỉ là lai lịch của đứa nhỏ này, chỉ sợ làm cả triều đình nổi điên, còn muốn lấy nó để che miệng mấy đại thần giục sinh con sao?

 
Thái Tử vốn đang nói liên tục, cười nhìn nàng

 
“Cuối cùng nàng cũng cười rồi.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc