GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

“A.”
 
Tỉnh dậy rồi.
 
Khi Nhan Hoan Hoan mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là dung nhan khi ngủ của vua một nước. Triệu Trạm vốn không phải người có diện mạo uy nghiêm, nét đẹp có chút đạm bạc, lúc xụ mặt khiến người khác nhớ tới Ngọc Diện Tu La, cười rộ lên lại là tiểu thiên sứ. Còn có, lúc ở trên giường, rõ ràng là thần sắc luống cuống rồi lại khắc chế, cực kỳ hợp khẩu vị, phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù gì cũng là thành viên của hoàng thất, có một hàng cung nhân hầu hạ, chi tiết thường xuyên sẽ bị nam nhân xem nhẹ cũng duy trì cực kỳ tinh xảo, luôn luôn sạch sẽ, thời đại này cũng không có mùi cơ thể khiến người chán ghét. Nhìn từ bề ngoài, thật sự khó có thể tưởng tượng, nam nhân trẻ tuổi như vậy sẽ gánh vác trách nhiệm của một quốc gia, nắm giữ sinh tử của vô số người, nghĩ đến đây, tướng mạo ngược lại là thứ yếu rồi.
 
Tuy rằng hắn không tình thú, lãnh khốc âm trầm, không để người khác vào mắt, EQ thấp….
 
Nhưng chỉ cần dụng tâm dạy dỗ thì sẽ phát hiện, Triệu Trạm thật ra là một nam nhân rất được người khác yêu thích, chỉ là cần một chút kiên nhẫn và thời gian.
 
“…..” Như là cảm giác được ánh nhìn của người bên gối, Triệu Trạm mở mắt ra: “Nàng tỉnh rồi.”
 
“Ừm.”
 
Hắn ấn nàng vào trong lòng: “Thật ra nàng có thể ngủ thêm chút nữa, trẫm tự biết thay y phục.”
 
“Vậy ta nhìn chàng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“..…”
 
Tạm dừng một chút, Triệu Trạm suy tư hành động này, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, lại không thể nói ra là vấn đề gì, nếu như nghĩ không ra được vấn đề nằm ở chỗ nào, vậy yêu cầu của nàng, hắn đều sẽ không cự tuyệt: “Được.”
 
Vừa dứt lời, hắn đã rời giường.
 
Từ khi ra quyết định đến khi rời giường không vượt quá một giây, không có bất cứ tư tưởng vật lộn hay ngủ nướng gì, quả nhiên là một nam nhân không dễ chọc a.… Nhan Hoan Hoan rất không phẩm hạnh dùng logic không hợp lý chửi thầm hắn.
 
Hắn rời giường, nàng ngược lại không buồn ngủ nữa, vì vậy rất có hứng thú mà quan sát Hoàng đế cởi bỏ nội y đổi thành long bào.
 
Mà lúc này, Triệu Trạm cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng rồi.
 
Ánh mắt của Nhan Hoan, chuyển động theo bàn tay của hắn, sau khi phát giác ra được điểm này, bàn tay phảng phất như không phải của mình, mà là tứ chi kéo dài của nàng, trước kia thay y phục đều qua loa đại khái, bay giờ lại biến thành một loại quá trình thẹn thùng khôn kể.

 
Đế vương vốn nên thẳng thắn như người quân tử, chỉ trách ánh mắt của ái phi quá mức phong lưu.
 
Sau khi mặc xong long bào, Triệu Trạm như trốn tránh rời khỏi Trường Nhạc Cung - không thể làm, sợ là sẽ chậm trễ thời gian lâm triều, tuy rằng từ giờ đến khi thượng triều còn cách một khoảng thời gian, nhưng hắn đã quen trước khi thượng triều sẽ kiểm tra lại những chuyện cần nói, kiểm tra trong đó có xuất hiện sai sót hay không.
 
Chỉ là ngồi trên bộ liễn*, hắn mới nhớ ra.
 
(*: Phương tiện mà người của Hoàng thất dùng để di chuyển.)
 
Hình như, nói đến Trường Nhạc Cung chơi với nhi tử, nhưng cả một đêm đến sáng nay, hắn cũng chưa đi gặp Tố Nhi?
 
Khụ.
 
Quân vương đã nói là làm đâu?
 
Ánh mắt Nhan Hoan Hoan nhìn xa xăm, nghe thấy Đàn Văn vô cùng có sức sống tiến vào vấn an với nàng, cực kỳ vui vẻ mà lải nhải, nàng đang suy tư vài chuyện nên vốn không nghe rõ lời nói của nàng ấy, có điều nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng biết là đang vui vẻ vì đêm qua Hoàng Thượng đã tới.
 
“Quả nhiên.”
 
Nhan Hoan Hoan ngồi dậy, như đang suy tư: “Không muốn cho người khác thấy dáng vẻ này của hắn.”
 
Nàng quay đầu: “Đàn Văn, vừa rồi em vẫn luôn lẩm bẩm cái gì thế?”
 
“A, nương nương tỉnh rồi hả, nô tỳ vừa mới nói, thật không ngờ Hoàng Thượng không nói một tiếng đã tới đây, Hoàng Thượng quả nhiên là coi trọng nương nương nhất, à nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nô tỳ không thể ngờ được cũng là bình thường thôi, nô tỳ sao có thể phỏng đoán thánh ý chứ, vẫn là nương nương hiểu Hoàng Thượng,” Âm thanh cao hứng phấn chấn của Đàn Văn bỗng chốc dịu đi: “…Thật tốt, như vậy nương nương sẽ không còn buồn nữa.”
 
A, đứa nhỏ này, xem sự diễn xuất đùa giỡn tối qua của nàng thành thật ư? 
 
Không nhẫn tâm thấy nàng lo lắng cho mình, Nhan Hoan Hoan tính mở miệng giải thích, chỉ là lời nói đến bên môi lại ngừng lại. Cũng thôi đi, nếu Hoàng Thượng đã tới, ở trong mắt Đàn Văn, có lẽ bản thân cũng “không cần phải buồn” nữa.
 
“Ừ, không buồn nữa.”
 
Nhan Hoan Hoan cười rộ lên, khuôn mặt mộc mang theo vẻ đẹp tươi mát uyển chuyển: “Đợi lát nữa sẽ thấy người khác đau buồn, sao ta có thể buồn được chứ? Cao hứng còn không kịp ấy.”
 
[Ký chủ, cô thật ác độc.]

 
“Vớ vẩn.”
 
“Đàn Văn, em cảm thấy ta ác độc không?”
 
“Sao có thể? Nương nương thiện lương lại ôn nhu, ngay cả đối với nô tỳ thân là hạ nhân đều tốt như vậy.…”
 
“Được rồi, nói tới đây là được.”
 
Có được đáp án mình muốn, ý cười của Nhan Hoan Hoan càng đậm: ‘Nhìn đi, hệ thống, thân là trí tuệ nhân tạo, ngươi vẫn là có chút không hiểu rõ con người.’
 
[….Thì ra là thế.]
 
Mà hệ thống vốn không biết, nguyên nhân chính là vì nó không am hiểu nhân tính, mới có thể bị Nhan Hoan Hoan thuyết phục.
 
Dực Khôn cung.
 
Từ Hoàng Hậu tâm tình không tốt cũng không xấu, hoặc là nói, Hoàng Thượng lại bởi vì Nhan Quý Phi mà làm ra chuyện gì đó, nàng ta đã không cảm thấy kinh ngạc nữa, có thể nói là đã tê liệt. Nói cách khác, tối qua Hoàng Thượng đến Trường Nhạc Cung ngược lại cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ là có chút khiến người khác không ngờ đến mà thôi.
 
Nàng ta đã quyết định không vì chuyện của Nhan Quý Phi mà dao động nữa.
 
Nàng ta mới là Hoàng Hậu, đứng đầu hậu cung, Hoàng Thượng giao chuyện tuyển tú cho nàng ta, uỷ quyền cho nàng ta, điều đó đã chứng minh hắn tôn trọng Hoàng Hậu là nàng ta, vậy nàng ta đấu cái gì? Người mới đến, ngồi sơn quan cẩu đấu*, đấu xong rồi, giang sơn sau này còn không phải thuộc về nhi tử của nàng ta sao.
 
(*: Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.)
 
…..Tuy rằng hiện giờ nàng ta vẫn chưa có nhi tử.
 
Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có!
 
Nghĩ đến đây, Từ Hoàng Hậu thở dài, giữa lông mày thêm tủi thân.
 
“Bắt đầu đi.”
 

Chải tóc, thoa phấn, vẽ mắt, đánh son.
 
Lớp trang điểm thật dày, che đi vẻ tiều tụy và yếu ớt, mặt mày đoan trang, nhìn lướt qua, rất dễ dàng khiến người quên đi đây cũng là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nhưng nàng ta thật sự đã là mẹ của hài tử, là Hoàng Hậu nương nương.
 
Ngày đầu tiên tiến cung, trừ ngày thứ hai được thừa sủng ra, phân vị lục phẩm hoặc cao hơn mới có tư cách tới thỉnh an Hoàng Hậu, bằng không dựa vào quy chế, ít nhất cũng có trăm người ở chính sảnh, tuy nói có đứng có ngồi nhưng cũng không ra thể thống gì. Làm hoàng đế mà không có hứng thú với nữ sắc như Triệu Trạm, cũng coi như là chuyện hiếm lạ, những người dưới cấp nhất phẩm, có thể gặp mặt Hoàng Hậu càng trở nên ít hơn.
 
Có lẽ là cảm thấy thật sự không ra thể thống gì, đợt tú nữ chỉ cần có thể tiến vào này, thấp nhất đều là lục phẩm bảo lâm*.
 
(*: Là một loại xưng hô của phi tần, chính lục phẩm, cấp bậc này ở trong dàn phi tần tương đối thấp.) 
 
Từ Hoàng Hậu thổn thức không thôi, cuối cùng cũng đã lấp đầy được chính sảnh của Dực Khôn cung!
 
Cùng lúc đó, cung phi mới đến đang chờ ở bên ngoài, tuy sửa soạn trang điểm đều thích đáng, dáng vẻ tiêu chuẩn, nhưng vừa nhìn qua, hơn một nửa đã uể oải, như không có ý muốn tranh đấu, cũng không muốn bắt chuyện với người khác. Xuất thân bình dân còn tốt, không có tài lực thu mua hạ nhân, đối với chuyện đêm qua Hoàng Thượng đến Trường Nhạc Cung vẫn hồn nhiên không biết, chỉ cảm thấy còn có nhiều danh môn quý nữ như vậy, bản thân mình không được lật thẻ cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
 
Mà Lưu mỹ nhân là nữ thế gia đứng đầu lại cực kỳ buồn bực - mất công đợi cả một đêm!
 
Luôn nghe nói Hoàng Thượng coi trọng quy củ, dù thế nào cũng nên dựa vào phân vị xuất thân để lâm hạnh, Lưu mỹ nhân biết mình đã thất thố trên điện tuyển, khiến Hoàng Thượng không vui, đêm đầu tiên có thể cũng phải nhường cho Phục quý nhân, nhưng nàng trăm triệu không ngờ tới, Hoàng Thượng lại đến Trường Nhạc Cung.
 
Đêm đầu tiên à.…
 
Vô hình đã áp chế nhuệ khí của tất cả mọi người.
 
Mà Phục quý nhân vốn được người khác đoán sẽ là người được thừa sủng đầu tiên càng không dễ chịu, đêm qua nàng ta lo lắng Hoàng Thượng sẽ đến, lại thầm có chút chờ mong, tựa như chỉ cần bản thân nghĩ thông suốt, vinh hoa phú quý địa vị sẽ có được một cách dễ dàng. Nàng ta chờ đến lúc lên đèn, cho đến khi đại cung nữ nói cho nàng ta biết, Hoàng Thượng đã ngủ lại Trường Nhạc Cung rồi.
 
Trường Nhạc Cung, Nhan Quý Phi.
 
Sáu chữ này, như mây đen đè xuống đỉnh đầu các nàng, không cách nào vứt đi được, ngay cả hoa phục cũng bị bao vây bởi một tầng khói mù.
 
Cho đến khi đại cung nữ Ánh Tụ của Từ Hoàng Hậu thông tri cho các vị nương nương có thể đi vào, trong lòng các nàng ta vẫn mãi nghĩ đến một nữ nhân khác.
 
Từng người một thỉnh an, ngồi xuống dựa theo phân vị, ánh mắt rũ xuống của mỗi người lại nhịn không được nhìn về vị trí phía dưới bên trái của Từ Hoàng Hậu, nghĩ cũng biết, có thể ngồi ở vị trí kia, cũng chỉ có Nhan Quý Phi.
 
Vậy mà còn chưa tới?
 
Tuy rằng vẫn chưa đến trễ, nhưng tác phong này đúng là sủng phi mà.…
 
Dạy bảo quy củ hàng ngày cho các tân nhân xong, Từ Hoàng Hậu phát hiện đám người phía dưới tuy rằng ai nấy đều cung kính, không có người cố ý gây chuyện, nhưng rõ ràng đều đang thất thần, không khỏi tức giận. Nàng ta cũng biết, những người này đang suy nghĩ chuyện gì, càng bất đắc dĩ chính là nàng ta cũng đang nghĩ đến người này!
 
“Tiến cung thì chính là người của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thích người có bổn phận, chỉ cần tuân thủ quy củ, sau này cơ hội để hầu hạ Hoàng Thượng sẽ có rất nhiều.”
 

Từ Hoàng Hậu lấy một câu nói ngay cả bản thân mình cũng không tin làm câu kết.
 
“Nương nương nói rất đúng, tì thiếp xin thụ giáo.”
 
Lưu mỹ nhân chậm rãi mở miệng, tiếp đón câu nói này.
 
Xuất thân của nàng, cùng với sự giao hảo giữa thị tộc với Hoàng Thượng, Từ Hoàng Hậu liếc nàng một cái, cũng đồng ý cho nàng thể diện: “Ừm, Lưu mỹ nhân từ trước đến nay.…” Là một người quy củ, chỉ là nghĩ đến sự thất lễ của nàng ở trên điện tuyển, lời nói xoay chuyển, biến thành một câu khen ngợi bình đạm: “Là một người tốt.”
 
Người thừa sủng ngày đầu tiên còn chưa tới, cũng không có đề tài gì để nói, mọi người đều quan tâm đến chuyện khi nào Nhan Quý Phi sẽ tới, không khí lập tức có chút quạnh quẽ.
 
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mắt thấy sắp qua thời gian thỉnh an, lại vẫn chậm chạp không thấy bóng người.
 
Từ Hoàng Hậu thầm nghĩ, chẳng lẽ Nhan thị là cái đuôi đã sắp vểnh đến tận  trời rồi sao, cũng dám không tới thỉnh an!
 
Nàng ta đã đoán sai.
 
Loại cơ hội khiến mọi người kinh ngạc này, sao Nhan Hoan Hoan có thể không tới, không những muốn tới, hơn nữa còn trang điểm đến cực kỳ xinh đẹp, ở một khắc cuối cùng, dẫm lên bậc cửa, từ từ tiến vào.
 
“Nhan Quý Phi đến—”
 
Theo tiếng thông truyền xướng danh, Nhan Hoan Hoan chậm rãi tiến vào chính sảnh của Dực Khôn cung.
 
Năm năm thịnh sủng ở hậu cung của Triệu Uyên, tuy nàng không có ý đồ phát triển trình độ văn hóa của bản thân, nhưng khí phách của một sủng phi đã ngấm vào trong xương cốt, nhất cử nhất động đều phù hợp với quy củ, đồng thời cũng ngập tràn yêu mị, cho dù cúi đầu thỉnh an, cũng như đang khoe khoang với người khác nàng rất đẹp, Hoàng Thượng thích nàng nhất.
 
“Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu.”
 
“….Ngồi xuống đi, bổn cung còn tưởng rằng Nhan Quý Phi không tới.” Từ Hoàng Hậu cười cười: “Đêm qua hầu hạ Hoàng Thượng vất vả rồi, nếu cơ thể Nhan Quý Phi mệt mỏi không đến, bổn cung cũng sẽ không trách ngươi.”
 
Nhan Hoan Hoan ngồi vào vị trí phía dưới nàng, đối với Hoàng Hậu phải cúi đầu, đối với những người khác thì lại không giống.
 
Một người co được dãn được như vậy, người có vị trí cao hơn so với nàng, lúc nên quỳ đều không chút do dự, sẽ không có cảm giác bị làm nhục. Vì vậy khi đối đãi với người khác, cho dù nàng bình tĩnh nhìn về phía mọi người, ánh mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng khiến các nàng như đang quỳ gối trước mặt nàng.
 
Kiêu ngạo khôn kể.
 
Nàng ngẩng đầu, che miệng cười nhẹ, có lẽ là thẹn thùng, kiêu ngạo đến thẳng thắn, nhưng gương mặt lại ửng hồng một mảnh, diễm lễ đến mức sắp chảy ra nước, lại khiến người xem nổi trận lôi đình.
 
“Ngày tiến cung thỉnh an đầu tiên của các vị muội muội, sao tần thiếp có thể vắng mặt?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc