GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Ở trong mắt Triệu Trạm, Thái Tử là đối thủ tốt.
 
Chữ tốt này, không hàm ý hắn ta giỏi thế nào, mà trái lại, hắn ta không hề có lòng dạ đáng nói, có thù tất báo, hành vi ý nghĩ vô cùng dễ đoán, Triệu Trạm tránh khỏi không ít phiền toái. Thái Tử ngu xuẩn hay không? Triệu Trạm không thấy vậy, lúc còn nhỏ học hành cùng nhau, trình độ hai người không hơn kém, hắn ta thậm chí còn linh hoạt hơn hắn một chút, thường có thể suy một ra ba, cũng vì thế mà phụ hoàng thêm yêu thích, cũng không chỉ vì hắn ta là con vợ cả.
 
Rồng sinh chín con, mỗi đứa khác nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Trạm biết, mình có lẽ không phải người được chọn làm minh quân, đến phụ hoàng, cũng không phải một vị hoàng đế hoàn mỹ. Ngồi trên giang sơn vạn dặm, lòng mang thiên hạ không thể có quá nhiều tính toán riêng, mà phụ hoàng với hắn, thậm chí cả hoàng huynh, đều cất giấu quá nhiều niềm riêng. Nếu ai cũng không hoàn mỹ, vì sao không thể là hắn?
 
“Hành động? Hắn ta còn có thể bắt huynh đi đánh một trận đó.”
 
Tuy ngửi được trong triều có mùi thuốc súng không tầm thường, mới vừa rồi bạn tốt cùng Thái Tử oan gia ngõ hẹp cũng thực sự dọa sợ Dung Diệu Chân, nhưng hắn ta điều chỉnh đến cực nhanh, không đến một lúc, đã có thể cười ha ha chọc Triệu Trạm, giống như người mới vừa rồi bị Thái Tử miệt thị cười nhạo không phải hắn ta: “Ngươi nói chuyện với Từ Quốc Công thế nào rồi?”
 
“Hả.”
 
“Ông ta đưa ra yêu cầu gì?”
 
Triệu Trạm liếc hắn ta một cái, cũng không lảng tránh, chỉ thấp giọng nói vài câu, Dung Diệu Chân kinh ngạc: “Không nhắc tới con gái ông ta à?”
 
“Từ thị đã mang thai, địa vị an ổn, nếu việc thành, không hề mất chỗ tốt, tự nhiên cũng có Từ gia, ông ta đương nhiên rất không muốn nhắc tới,” Triệu Trạm than nhẹ: “Ngươi xem, đôi khi ta thấy cha mẹ không xót ta, nhưng trong nhà người khác cũng bạc tình như vậy, lợi ích đặt cao nhất, cứ lơi lỏng bình thường, không coi là chuyện gì lớn, càng không có tư cách oán giận.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta thấy, Từ lão rất thâm tình với chính mình,” Dung Diệu Chân cười nhạo, nhìn khuôn mặt bạn tốt thanh lãnh xinh đẹp, muốn ngắt một cái, nhưng nào có gan chó đó: “Cũng không thể nói vậy, tình cảm nhà ta rất tốt.”
 
……

 
Dung thúc thúc sợ vợ có tiếng. Tuy theo lời ông nói, phu thê kính trọng nhau, ông chỉ là tôn trọng vợ thôi, dùng chữ sợ để hình dung thì quá mức nông cạn buồn cười. Nhưng khi người ngoài xúi giục Dung thúc thúc đi uống hoa tửu, nạp mỹ thiếp, thường sẽ bị ông xụ mặt cự tuyệt, càng đừng nói ông không đi ‘quản giáo’ thê tử.
 
Từng có người cảm thán, Dung lão đối với vợ đúng là tình sâu như biển.
 
Nhưng làm ngôn quan, ông đối đáp lại ngay thẳng đến thành giai thoại: “Thành thân nhiều năm rồi, tình yêu sớm đã xem chán, chỉ là cảm thấy, cả đời một bà đủ rồi, ăn nhiều không cần thiết.”
 
Không hề có chút tình thú phong nguyệt.
 
Triệu Trạm liếc hắn ta một cái, Dung Diệu Chân cho rằng hắn bực mình, không ngờ nghe một câu: “Ta với người nhà ta bây giờ, tình cảm cũng rất tốt.”
 
Về phủ, có Nhan Hoan chờ hắn.
 
Hắn không cần là người gỗ chỉ nghe Mẫu phi và Tam đệ nhẹ giọng nói chuyện.
 
“Đúng thật không tệ.”
 
Có thể tìm người phụ nữ mình vừa ý, Dung Diệu Chân tự đáy lòng cảm thấy vui cho hắn, cũng bắt đầu tự hỏi đêm nay đi Xuân Phong Các tìm vị tiểu thư nào nói chuyện lý tưởng sống đây.
 
Mà trong lúc đó Nhan Hoan Hoan ‘chờ hắn về’ đang chán muốn chết ngâm trong chậu nước ấm gác gương mặt lên cánh tay ngọc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiết mục phát sóng phim truyền hình của hệ thống giữa không trung, khoái trá nheo mắt. Đàn Văn không nhìn được màn hình của hệ thống lại cho rằng chủ tử đang nghĩ chuyện gì, cứ lặng yên xoa bóp hai vai nàng, lực vừa phải, là tiết mục giải trí hiếm thấy trong viện. 
 
Có người làm được việc, Trắc phi được sủng có nha hoàn đầy sân để làm việc.
 
Nhưng Nhan Hoan Hoan gặp qua quá nhiều, chỉ muốn người giúp vui trong việc giải trí, tới bây giờ vẫn không vui về chuyện mình chuyển kiếp, may mà hệ thống còn giúp vui vài miếng táo ngọt, không để cho cô buồn tới mức phải mỗi ngày chơi với mấy ngón tay.
 

Hệ thống cải thiện cặp mắt và làn da nàng, ngay cả việc bảo dưỡng cũng rất ít tốn công, chỉ việc giữ gìn duy nhất là cân nặng.
 
Đàn Văn cảm thán: “Da nương nương thật đẹp.”
 
Chỉ có đưa tay sờ lên mới biết được, cô hầu hạ người, dĩ nhiên nha hoàn mỗi ngày làm việc nặng thì không nói, ngay cả phu nhân sống trong nhung lụa cả đời cũng không có làn da đẹp như vậy, căng bóng mềm nhẵn, lông tơ mịn màn, khiến sờ vào thích không buông. Đôi khi, Đàn Văn có ảo giác, xoa bóp cho chủ tử là một loại hưởng thụ, có thể vuốt ve đến một mảng da động lòng người thế này. 
 
“Hả?” Nhan Hoan Hoan phục hồi tinh thần lại, nước ấm làm đầu óc hơi mông lung, nàng ngẩng cằm: “Hôm nay ngâm tới đây thôi, ta muốn thay quần áo.”
 
“Dạ, nương nương.”
 
Tiếp theo, nàng chỉ cần đứng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim như kẻ tàn phế để nha hoàn lau mình mặc quần áo cho mình.
 
Từ sau khi mang thai, nàng được siêu đãi ngộ không khác gì Vương phi, tất cả đều vì đứa con trong bụng, ngoài trừ ăn phải hơi kiêng kị mê tín một chút, nàng thích tắm bao nhiêu thì tắm, không ai dám nhiều lời một câu.
 
Mọi thứ đều làm Nhan Hoan Hoan cảm thấy, tranh sủng đúng là tốt quá.
 
Trải qua một khoảng ngày lười biếng, nàng suýt quên mình đang ở trong vòng trạch đấu. Không phải thỉnh an hầu hạ cơm nước cho mẹ chồng mỗi ngày, không có ghen tuông hãm hại, ai cũng an phận sinh hoạt, nghĩ chuyện giang sơn khi nào đổi chủ, Thái Tử đương triều tác phong như thế nào, nữ nhân trong hậu viện đều hiểu, sợ Vương gia sau này gặp chuyện không hay, phiền muộn vô cùng.
 
Lúc thỉnh an xong, Từ Vương Phi giữ nàng lại, Nhan Hoan Hoan trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra nàng ta muốn làm gì.
 
Hai thai phụ chơi vật lộn tự do à? Hay xem nàng mang thai tốt không?
 
Không thể xuống tay rõ ràng vậy, ở trước mắt bao nhiêu người giữ lại nàng, nghĩ vậy, Nhan Hoan Hoan thả lỏng bớt tinh thần
 

“Hoàng Hậu nương nương đang mang bệnh nhẹ, muốn truyền vài con dâu vào hầu bệnh, cũng là cơ hội cho chúng ta có cơ hội báo hiếu,” nhắc tới Hoàng Hậu, sắc mặt Từ Vương Phi đã không còn nhiều thần sắc tôn kính, gả cho Đoan Thân Vương rồi, không khác nào đứng ở phe đối lập với bà, chứ chưa nói tới quan hệ giữa Từ Quốc Công và Tả tướng. Lúc này nhắc đến, tay nàng ta vuốt ve nhẹ trên cái bụng nhỏ hơi gồ lên một chút: “Hoàng Hậu nương nương chỉ đích danh ngươi tiến cung, có điều ngươi mang thai, đi nhờ nha hoàn làm hộ cũng được, nếu như sai ngươi……”
 
Nàng ta ngừng một chút, như cân nhắc giữa Hoàng Hậu với Nhan thị ai đáng ghét hơn.
 
Việc xấu trong nhà không bêu ra, nàng ta lại không thích Nhan thị, có điều cũng là người trong phủ mình.
 
Đó là khác nhau giữa quý nữ thế gia với con nhà bình dân, không có cơ sở chín năm giáo dục, bầu không khí của gia cảnh hoàn toàn định ra khí chất của nhi nữ, giọng nàng ta bình thản nói tiếp: “Làm chút việc quá phận, ngươi đừng sĩ diện sợ kẻ mạnh, cứ kêu đau kêu mệt, nhiều lắm mắng ngươi một câu không được việc, Hoàng Hậu nương nương lương thiện, cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, trong Đông Hoa cung người có thể sai bảo nhiều như cá diếc qua sông, ngươi không thể gây thị phi, cũng không cần phải lấy lòng khoe mẽ, mà cứ làm tốt bổn phận, đừng mất thể diện Vương phủ.”
 
Từ Vương Phi nói không dễ nghe lắm nhưng là nói thật.
 
Nếu Nhan Hoan Hoan thật sự chỉ là con gái viên quan không kiến thức mất mặt bình thường, nghe mấy lời này, vào hầu bệnh cũng an tâm hơn nhiều, huống chi nàng hiểu lợi hại bên trong, nhìn Vương phi với con mắt khác rất nhiều, chân thành cảm tạ nàng ta.
 
“Ngươi về thu nhặt một chút, chuẩn bị tiến cung đi, phía Vương gia ta sẽ nói.”
 
Thấy Nhan thị cảm tạ Từ Vương Phi không cảm giác gì lạ, đuổi ra cho nhanh tránh chướng mắt.
 
Hai bên ghét đến một mức độ, giống Thái Tử cùng Đoan Thân Vương xung đột lợi ích nổi lên bề mặt, còn thiếu vung tay đánh nhau thôi, hai người này vì mang thai nên án binh bất động, coi như không thấy đối phương, không nghe thấy gì, trừ phi là nghe tin xui của người kia, giống như đột nhiên uống nước sặc mà chết, còn muốn biết trước tiên.
 
“Đúng là không biết Hoàng Hậu suy nghĩ cái gì,”
 
Đuổi Nhan thị rồi, Từ Vương Phi lôi kéo Ánh Tụ kinh ngạc: “Thái Tử Phi thật ra muốn đi báo hiếu, bà còn không cho người của Đông Cung đi…… Có thể là muốn Thái Tử Phi mau chóng có thai rồi! Mà nàng ta cũng vô dụng, gả cho Thái Tử lâu như vậy, trong bụng chưa có động tĩnh, không biết là ai không được nữa!”
 
Ở trong phòng thấp giọng trò chuyện, Từ Vương Phi tất nhiên không cần phòng bị, hơn nữa đến giờ Đông Cung chưa có tin vui, chốn hậu viện tôn thất thích nhất xem mấy chuyện vui này, xì xào không dứt, miễn không nói trước mặt thì không thể quản.
 
“Không chỉ định nương nương là tốt rồi, cứ êm đẹp như vậy đi, không rõ Hoàng Hậu nương nương sao lại đổ bệnh?”
 
Từ Vương Phi tròng mắt thay đổi, cười nhạo ra tiếng: “Nói không chừng là bị con ruột bà chọc giận phát bệnh đó.” 
 
Cười khúc khích bỡn cợt, dáng vẻ như một thiếu nữ, trừ cái bụng to và ăn mặc như quý bà.

 
Gả cho Thái Tử không xong, người này trong mắt nàng ta cũng chỉ còn khuyết điểm.
 
Bất quá nói lại, điểm xấu của Thái Tử, không cần nàng xấu miệng, tin tức nơi tôn thất thế gia linh thông ai mà không biết? Chỉ là đạo đức cá nhân, một đống bệnh cũ, chỉ có Hoàng Đế Hoàng Hậu hợp với Tả tướng che chở hắn thôi. Muốn lên ngôi, chỉ sợ phải bắt Tả tướng nâng đỡ hơn nữa, hoàng đế thật là lão hồ đồ.
 
Nghĩ đến chuyện này, Từ Vương Phi đã là nữ tử gan quá lớn, oán trách tới miệng kịp xoay chuyển, cũng chưa nói ra.
 
Lòng kính sợ hoàng đế không khác sợ trời.
 
Vào cung hầu bệnh, đổi lại Tống thị Trương thị thậm chí Lâm Tuyển Thị, có thể đều mừng muốn điên, hầu bệnh Hoàng Hậu! Không thù không oán, quả thực là hãnh diện thật lớn.
 
Nhan Hoan Hoan vừa nghe chỉ đích danh mình vào cung hầu bệnh, phản ứng đầu tiên lại là khuôn mặt nhỏ muốn treo ra luôn.
 
Hầu hạ Đoan Thân Vương thì thôi đi, dù gì cũng có thể ỷ vào chỗ thân mật lười biếng giữa tình nhân, đi hầu hạ quý bà tôn quý nhất đời này sao? Cúi đầu khom lưng ảnh hưởng tâm tình còn nhẹ, ở trong cung đi đứng cử chỉ ăn nói tất nhiên phải thật để ý cẩn thận, hoàng đế bệnh nặng, nếu lỡ có chuyện gì như là bức vua thoái vị linh tinh cốt truyện đầy kích thích, nếu liên lụy đến cô thì làm sao bây giờ? Khẳng định không an toàn bằng ở phủ Đoan Thân Vương.
 
Lui một bước lại nói, ở trong phủ làm chủ tử thật thoải mái dễ chịu, ai ngờ phải vào cung làm nha hoàn.
 
Trở lại Thiên Viện, có nha hoàn vội vàng thu thập đồ nữ trang, Nhan Hoan Hoan nằm nghỉ trên giường, nghĩ tới nghĩ lui. Cũng phải mang ít quần áo bất ly thân, còn lại trong cung gì cũng có, hơn nữa, vào cung hầu bệnh không phải đi hưởng thụ, đeo vàng bạc lại bị người chê cười.
 
“Đàn Văn,”
 
“Nương nương có chuyện gì phân phó?” Nha hoàn chỉ huy thuộc hạ, Đàn Văn bận tới mức tràn đầy mồ hôi thở gấp tới đáp chủ tử.
 
“Cái này, bệnh…… hầu thế nào?”
 
Không có kinh nghiệm làm việc tương tự thì làm sao giờ, chờ online, rất cấp bách.

 


Bình luận

Truyện đang đọc