GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Nhan Hoan Hoan rất lo lắng.
 
Gia đình phú quý, đặc biệt là thể diện như hoàng gia, hầu bệnh càng giống như thể hiện lòng hiếu thả, cũng không ngoại trừ cảnh mẹ chồng cố ý khó xử con dâu, bắt con dâu hầu hạ đi tiểu lau mình, đa phần là chỉ hỗ trợ sắc thuốc đút cơm đút thuốc, có thái độ cũng chỉ là gây khó dễ thôi. Đương nhiên, nếu là tùy ý sai bảo, nhiều lắm bị nói một câu khó hầu hạ, dù lễ nghi hay đạo đức đều tuyệt đối nói được.
 
Lấy hiếu làm trời, đối với nam tử thì rất bao la rộng lớn, đối với nữ tử, đặc biệt là mẹ chồng nàng dâu ở chung, căng thẳng như nắm giữ quyền sinh sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tóm lại, nếu bệnh này không thù không oán vậy thì không bỗng nhiên mà đánh bóng quan hệ.
 
Nếu là có oán có thù, được rồi, đừng nghĩ sẽ qua khỏi.
 
Sau khi được Đàn Văn phổ cập kiến thức một lượt, Nhan Hoan Hoan suy nghĩ cẩn thận một lần, về lý thì tổ tông Nhan gia hẳn là không có thù với Thẩm gia, mà tuy nàng ở Đoan Thân Vương phủ chơi đến hô mưa gọi gió, cũng chưa từng có khả năng làm bất kỳ chuyện gì trêu chọc đến Hoàng Hậu nương nương, nói vậy Hoàng Hậu mỗi ngày muốn đấu với hậu cung 3000 giai lệ, cũng không bởi vì con trai liên quan đến Đoan Thân Vương mà giận chó đánh mèo lên người một Trắc phi nho nhỏ là nàng.
 
Trắc phi tuy là phi, thực tế đối với Hoàng Hậu chỉ là thiếp của con vợ lẽ thôi.
 
Từ Vương Phi còn có khả năng bị làm khó dễ, gây khó dễ cho một Trắc phi sao? Ý niệm này chỉ cần nảy ra trong đầu Thẩm hoàng hậu đã là vô cùng mất mặt rồi.
 
Nhan Hoan Hoan lăn qua lộn lại ngẫm nghĩ, dùng hết tư duy của Đại Tấn mà tưởng tượng chuyện sắp xảy ra, cảm thấy hợp lý duy nhất hẳn là bởi vì hoàng đế quá ít con trai, còn vận may của nàng kém nên bị chọn trúng đi! Đi trong cung qua loa, sắc thuốc đút cơm, dù sao Hoàng Hậu theo tiêu chuẩn thời đại này tuổi đúng là không còn trẻ, coi như đi viện dưỡng lão gặp mấy ông mấy bà lão, tích đức cho mình tăng cơ hội kích hoạt kỹ năng vậy.
 
Làm việc thiện tích đức, cải thiện nhân phẩm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quán triệt tư tưởng xong, Nhan Hoan Hoan chỉnh đốn lại tâm trạng, vui vẻ ngồi xe ngựa đi vào hoàng cung. Nghe Từ Vương Phi nói đồng hành còn có Khổng Vương phi của An Thân Vương, tính tình giống Tam điện hạ ấm áp bình dị dễ gần, chỉ cần không đụng chạm vớ vẩn lôi kéo tình cảm sẽ tốt, không phải người sẽ cố ý bắt nạt người khác.
 
Từ Vương Phi nói rất rõ ràng, đích thứ có khác, thân phận bất đồng, vào cung là đại biểu cho thể diện cả phủ Đoan Thân Vương, không được làm ra hành động để người khác coi thường, phải biết rằng mình đáng mấy cân mấy lượng.
 
Ngược lại, Nhan Hoan Hoan cũng không thấy bị sỉ nhục, rất vui vẻ mà đồng ý.
 
Muốn kết bạn, thì tám với nha hoàn còn hóng được chuyện hay, kết bạn với mấy bà thái thái nhà quý tộc, tai vạ đến nơi giúp không được gì, có khó dễ gì cũng nhìn mặt chồng đối phương, không cần thiết thổ lộ tâm tình, phí hết tâm tư giao tế, để đó Từ Vương Phi nhọc lòng là tốt rồi.

 
Phải làm một người giàu có rảnh rỗi chịu được nhàm chán thôi.
 
Mang theo ý nghĩ ‘hai ta không thù không oán, nhà ngươi cũng là người có thể diện, miễn đừng đụng tới ta nha’, khi Nhan Hoan Hoan bước vào Đông Hoa cung, trong lòng vẫn rất bình tĩnh. Khổng Vương phi với nàng đã từng gặp nhau hôm tuyển tú một lần, lúc này gặp lại, cũng không khỏi nhìn nàng lâu hơn, cảm thấy nàng trổ mã đẹp đến diễm lệ, dừng xuống cái bụng nhỏ chưa hiện rõ có thai của nàng, đều là vợ người ta, nàng ấy nhịn không được hâm mộ.
 
Nhan Hoan Hoan không tò mò một ai, cụp mi rũ mắt, nhìn giống một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngoan ngoãn.
 
Khi Hoàng Hậu cho ngồi, nàng mới phóng ánh mắt qua, trong lòng ấy một tiếng. Hoàng Hậu trang điểm như thường lệ ở trong cung, gương mặt tuyết trắng, môi tô đỏ, nhìn từ xa không quá đẹp nhưng uy nghiêm có thừa, quần áo lẫn trang sức đều lộng lẫy như một bức điêu khắc trang nghiêm.
 
Mỹ nhân giống như bức vẽ, còn giống bức tượng, là như vật chết, cái làm nàng kinh ngạc là cặp mắt Hoàng Hậu trong sáng có thần, chẳng giống tròng mắt vẩn đục mà người có bệnh nên có chút nào.
 
Nhan Hoan Hoan mới vừa ngồi xuống, không thể ngồi hết, nề nếp cúi đầu, tốt nhất làm một kẻ vô hình thôi.
 
Nhưng ánh mắt Hoàng Hậu vẫn dừng lại ở trên người nàng, giây lát mới từ tốn buông một câu: “Nhan thị không phụ với tiếng tăm, so với khi tuyển tú đúng là càng lúc càng mặn mà.”
 
“Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương khen ngợi, thiếp thân rất xấu hổ ạ.”
 
Hoàng Hậu không nói lời nào, bầu không khí nhất thời lạnh đến khó xử.
 
Đợi một lúc Hoàng Hậu mới lại lên tiếng nói chuyện với Khổng Vương phi, cũng mấy câu cửa miệng, như quan tâm An Thân Vương thế nào, Khổng Vương phi liên tiếp vâng vâng dạ dạ, làm nàng nhớ tới Tống thị trong phủ, tám gậy đánh tới cũng không nói ra câu nào hay. Không lâu sau, Hoàng Hậu đã than mệt, sai người dẫn các nàng về phòng nghỉ trong Đông Hoa cung, không hề đề cập tới chuyện hầu bệnh.
 
Có thể đục nước béo cò với Nhan Hoan Hoan dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nàng lại thấp thỏm.
 
Nếu không phải hầu bệnh thì truyền gọi hai người vào cung có dụng ý gì nhỉ?
 
Hai thê thiếp của Thân vương…… Hay là, làm con tin ư?
 
Nhan Hoan Hoan trong lòng lộp bộp một tiếng, nếu giết nàng có thể được ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ Đoan Thân Vương không hề do dự cho nàng một cái chết sung sướng rồi.

 
“Nương nương căn dặn, Trắc phi ở nơi chỗ này, không có việc gì thì không được ra ngoài, có việc gì cũng nên bảo Phục Huỳnh thông báo trước, được nô tỳ cho phép mới có thể bước ra khỏi sương phòng. Nương nương cũng nói, có lẽ Trắc phi không hiểu lễ nghi trong cung, cho nên lược bỏ hết; chỉ cần an tâm ở thôi,”
 
Phục cô cô nghiêm mặt lạnh lùng hướng dẫn cho nàng, lạnh nhạt đến giống như học thuộc trong sách vở, chẳng có chút vẻ nô tỳ nào, nhưng mà đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, nàng ta dám như vậy cũng đại biểu cho thái độ của Hoàng Hậu, đương nhiên nàng không dám giận: “Nếu muốn Trắc phi hầu hạ, nương nương sẽ để nô tỳ tới truyền triệu ạ.”
 
“Thiếp thân đã biết.”
 
“Trắc phi hiểu là tốt rồi, nô tỳ cáo lui trước, quần áo đã đặt ở trên giường, Trắc phi có thể thay bất cứ lúc nào ạ.”
 
Nói vừa xong, Phục cô cô xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm một khắc nào.
 
Nhan Hoan Hoan thầm kinh ngạc, có cần phải bày ra dáng vẻ kiêu căng như vậy không?
 
Nàng với Khổng Vương phi ở cách nhau tương đối xa, nhưng trên đường tới đây có thể thấy, người ở Đông Hoa cung, đối xử với hai người hoàn toàn là hai bộ mặt.
 
Ít nhất, khi nói chuyện với Khổng Vương phi, vẻ mặt của Phục cô cô còn có vẻ tươi cười hèn mọn, rõ ràng coi nàng ta là quý chủ tử.
 
Mà đối với mình lại giống đại nha hoàn của chính thất khinh thường đồ yêu nữ đê tiện xinh đẹp ghê.
 
……
Nhan Hoan Hoan dựa vào cạnh cửa, suy nghĩ một lát.
 
Nàng không xung đột lợi ích với Hoàng Hậu, thân phận Trắc phi không giống thiếp thất trong dân gian không có địa vị, ít nhất cũng là ngọc điệp, cung nhân không có lý nào dám dùng sắc mặt đó với nàng.
 
Chẳng lẽ, do nàng đẹp quá ư?
 
Nhan Hoan Hoan rơi vào trầm tư.
 

“Mong trắc phi nương nương vào nghỉ ngơi, đừng đứng ở cạnh cửa nữa.”
 
Phục Huỳnh được phái tới hầu hạ nàng thấp giọng nhắc nhở, nàng phục hồi tinh thần, liếc nhìn nàng ta một cái, đúng là tiểu cô nương, gương mặt bôi phấn, gầy như hơi suy dinh dưỡng, Nhan Hoan Hoan cũng không có hơi đâu nổi giận. Bị Phục cô cô đối xử như vầy nàng cũng chẳng nổi điên, chỉ suy nghĩ vì sao nàng ta phải làm như vậy.
 
Không thể chán ghét vô duyên vô cớ vậy, hay là nói tại sao Hoàng Hậu không thích nàng.
 
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, đến khi vào trong phòng, nhỏ hơn cả trong phủ Đoan Thân Vương phủ, chỉ vui một chỗ là vẫn còn sạch sẽ rộng thoáng, chăn màn gối đệm không thiếu.
 
Nhưng, lúc ánh mắt Nhan Hoan Hoan rơi trên giường, cặp mắt mở to như chuông đồng lớn.
 
[Trên giường, một tên đàn ông xa lạ không một sợi vải đang nằm.]
 
‘Đừng thêm tình tiết! ’
 
Nhan Hoan Hoan tức giận trách móc.
 
Trên giường, đương nhiên không có nam nhân nào đang nằm, chỉ có chỗ quần áo để thay ra như lời Phục cô cô.
 
Với thái độ ấy, có cho vải bố, nàng cũng không bất ngờ.
 
Nhưng vấn đề là xiêm y kia, chẳng những không có một chút thô kệch mà ngược lại đẹp đẽ quý giá cực kỳ, rõ ràng là một lớp váy dài quyên sa thêu hoa bằng tơ vàng, tầng tầng lớp lớp, sờ vào nguyên liệu mềm nhẹ, còn xịn hơn đồ nàng mặc thường ngày, giá trị hẳn là xa xỉ, cũng không giống như trang phục đi hầu bệnh.
 
Trong đầu Nhan Hoan Hoan có một phần trực giác bất chợt phát ra chuông cảnh báo.
 
Có một ý tưởng không khoa học, bồi hồi dưới lớp vỏ não, muốn nói là đừng, chỉ là ý tưởng này thực sự quá hoang đường, nàng phải đè nén lại. Mặc dù nàng có đem theo quần áo tiến cung, nhưng hoàng hậu đã cung cấp nàng chỉ còn cách ngoan ngoãn mặc vào, Phục Huỳnh không vào hầu hạ, rất lâu rồi nàng không tự mặc đồ, tự cười thầm mình đã có thói quen của kẻ phú quý Đại Tấn rồi.
 
Trong phòng có bàn trang điểm, đi hầu bệnh, không cần gặp Vương gia, không nên trang điểm, tránh bị người rảnh rỗi bàn tán. 
 
Với nhan sắc của nàng, có để mặt mộc cũng có thể nháy mắt hạ gục người rồi.
 
Nhan Hoan Hoan nhìn một vòng trước gương đồng, tự thấy mình đẹp quá.
 

Tơ vàng thêu chìm, đong đưa theo người, làn váy dợn sóng. Trong lĩnh vực thiết kế trang phục, mỗi thời đại có thẩm mỹ khác nhau, vắt óc tìm cách khai phá ra ưu điểm của cơ thể phụ nữ, thêu hoa chìm là ít xa xỉ nhất, hoa là hoa mai, lộng lẫy mà không mất phần thanh cao tinh khiết, phủ lên dung nhan tuổi trẻ diễm lệ của nàng, hình như rất có sức sống, không chỗ nào không phải tinh xảo.
 
Chất liệu quá tốt, mặc vào thoải mái, lại đẹp, nếu ra cung có thể được tặng mang đi thì tốt quá.
 
[Ký chủ, đây là vào cung hầu bệnh, không giống với đi khách sạn du lịch nghỉ dưỡng đâu. ]
 
‘Bạn yêu à, bớt nói câu tôi cũng biết cậu có trí tuệ nhân tạo rồi. ’
 
Bộ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không giữ ấm.
 
Ơ?
 
Đúng rồi, lúc nàng đến lạnh như vậy, nhưng phòng này thì không, thậm chí còn gọi là rất ấm nữa. 
 
Chẳng lẽ Đông Hoa cung quá xa hoa, trong mỗi phòng cũng có địa long sao? Nhưng địa long cũng chỉ ấm trên mặt đất chứ không đến mức này, nhìn chung quanh phòng, phát hiện ở góc có một chậu than rất lớn, đầy than, nếu không biết còn tưởng nàng là quý nhân cấp cao. 
 
…… Được tiếp đãi tốt như vậy? Chẳng lẽ Hoàng Hậu là người khẩu xà tâm phật chăng?
 
Nhan Hoan Hoan nghĩ một chút, ngay sau đó tự thuyết phục mình bằng một lý do khác đáng tin cậy rằng mình mang thai, chắc là cho hoàng tôn chút thể diện á! Không tồi, ngoài mặt thì miệt thị mình, hành động thì yêu quý mình, với kẻ da mặt còn dày hơn tường thành của hoàng cung như nàng mà nói, như thưởng thức đãi ngộ của khách quý.
 
Cảm giác rất vui mừng.
 
Nàng ngây người trong phòng rất lâu, đã chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào làm người lao động giá rẻ, Hoàng Hậu nương nương vẫn không truyền nàng giống như quên mất sự tồn tại của nàng rồi.
 
Nhan Hoan Hoan vô cùng tiếc nuối sau đó bắt đầu cày phim.
 
Nàng không biết, Hoàng Hậu nương nương thật ra không muốn, cũng sẽ không truyền gọi nàng.
 
Thứ nhất là Hoàng Hậu vốn không có bệnh.
 
Thứ hai là bởi vì nàng mà Hoàng Hậu không bệnh cũng sắp giận tới bị bệnh rồi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc