GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Hai cô nương được ban đến Đoan thân vương phủ có gia thế trong sạch, dáng điệu xinh đẹp, bề ngoài cũng đẹp.
 
Dưới con mắt Lương phi chọn những người dễ sinh đẻ, có thể con đàn cháu đống, diện mạo thì không có trở ngại, coi như trọn trách nhiệm của người mẹ. Với kẻ bề trên, việc chung thân đại sự của hai cô nương này chỉ đơn giản là tiểu bối tới tuổi rồi, có thêm một công cụ nên có.
 
Trương Cẩm Vân, Tống Ngưng Ngọc ngồi kiệu nhỏ vào Đoan Vương phủ, từ nay trở thành Trương thị và Tống thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ nay, không ai còn nhớ tên của các nàng ta nữa, nếu có nhắc cũng chỉ biết đó là cơ thiếp của Đoan Thân Vương, nếu không có sắc đẹp khuynh quốc, an phận thủ mình thì cứ phải mờ dần với mọi người. Thế nhưng hai nàng cũng không cảm thấy gì, gái lớn lấy chồng là chuyện thuận theo trời đất, chỉ mong Đoan Thân Vương là một người đáng để kết duyên.
 
Mới vào phủ, mong chờ nhất dĩ nhiên là đêm động phòng.
 
Xuất thân cả hai hơi thấp, chưa từng biết Đoan Thân Vương trông thế nào, chỉ dám nghe ngóng từ cha anh, nghe nói người cũng đẹp trai, thế là tưởng tượng mơ màng.
 
Tính cách Tống thị hướng nội là tiểu cô nương chưa từng ra khỏi nhà, tới Đoan Vương phủ nhìn cái gì cũng đều là khuôn mặt xa lạ, căng thẳng lo sợ đến mức không nuốt nổi cơm, kéo nha hoàn hồi môn ở luôn bên cạnh, khóc cũng không dám khóc, sợ hạ nhân xem thường truyền ra ngoài rằng nàng ấy không được vui khi gả cho Đoan Thân Vương. So với nàng ấy, Trương thị khi còn ở nhà vốn không được cưng chiều lắm thì gan lớn hơn nhiều, nhìn thấy Vương phủ nguy nga tráng lệ, hâm mộ tới mức hai mắt tỏa sáng, lại nghĩ mình gả vào nhà này rồi e là tỷ muội trong nhà không ai bằng, thầm cực kỳ phấn chấn, nổi lên dã tâm.
 
Không có người vướng bận sẽ thích ứng tương đối nhanh.
 
Nhưng dù có thích ứng được hay không, lúc trước cũng chẳng có bao nhiêu tình bạn, hai người chỉ vào cung gặp Lương phi để bà lúc chọn lựa quan sát, hai người đều đang nghĩ đến một việc, gả cho Đoan Thân Vương cùng một ngày thì hắn sẽ vào phòng ai trước?
 
Vì thế Tống thị thu lại nước mắt muốn khóc mà không khóc được của mình, ngồi trước bàn trang điểm thoa phấn dành cả một canh giờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ tử trang điểm để được nam nhân yêu thương là một quá trình lãng mạn, mỗi một nét đều suy nghĩ xem làm sao để mình trở nên càng rung động trong mắt người đặc biệt, thoa phấn phủ lên làn da vốn mềm mại đến mức véo được ra nước một lớp phấn dày, trắng mới đẹp, trắng đủ rồi lại phải có sự tươi tắn, điểm lên má hồng đỏ ửng trên má khiến khuôn mặt như hoa đào.
 
Môi hơi chu lên, vẽ son hình môi anh đào đang thịnh hành, như hoa đào chúm chím.

 
Đa số phụ nữ Đại Tấn ghét hình môi nguyên thuỷ của mình, đeo đuổi cái đẹp ngày càng gắt, từ đầu là muốn cho môi nhìn qua nhỏ xinh một ít, vẽ nhỏ đi một xíu, càng vẽ càng nhỏ, thế là, môi lớn là xấu, nhưng muốn gọi là ‘anh đào chúm chím’, là gần như không thể.
 
Tô xong môi nhỏ xinh, đầu ngón tay ấn nhẹ nơi cánh môi, tưởng tượng mùi vị cái hôn.
 
Vẫn luôn nghĩ đến lúc lên đèn.
 
Tống thị yên lặng chờ còn Trương thị ngồi không yên, sai nha hoàn hồi môn Thiển Thiến đi tìm người hỏi thăm một câu xem Vương gia có trong phòng Tống thị không, nếu đúng thế chỉ còn có thể âm thầm cáu giận và bất lực. Động phòng chậm một đêm cũng đâu có gì, dù gì đã gả rồi thì chính là người của Vương gia, sống trong một chốn nhỏ trong hậu viện nhịn không được chút chuyện nhỏ mà phải luôn phân cao thấp.
 
Ai được ban thưởng nhiều hơn một phần, ai được Vương gia khen một câu, so tới so lui qua ngày.
 
Không thể thăm dò được Vương gia đi viện nào, nha hoàn Trương thị đau khổ cầu xin, rồi cắn răng móc tiền ra mới miễn cưỡng cạy được miệng một nha hoàn: “Vương gia à, hôm nay đến chỗ Trắc phi, chưa thấy trở ra, ăn tối cũng dọn ở đó.”
 
Nha hoàn nhận tiền còn tốt bụng khuyên một câu: “Ngươi cũng đừng nhọc lòng, cũng nên khuyên bảo chủ tử ngươi bớt nhớ thương, người kia cũng không phải là chủ nhân dễ chọc vào đâu!”
 
Tuy cô này không hầu trong phòng Nhan Trắc phi, nhưng ngoài mấy nha hoàn thân cận biết kín miệng, mạng lưới tin tức kẻ hầu người hạ rất lớn, ai mà không có lúc lắm mồm? Chỉ cần không lộn xộn để xảy ra chuyện thì các quản sự sẽ mắt nhắm mắt mở, có điều không dám nhiều lời tám vào chuyện bát quái, chỉ liên quan đến ích lợi bản thân, ví dụ như như ở với bà chủ nào dễ thở, ai không thể chọc, nếu như đấu với ai thì phải cực kỳ chú ý.
 
Thiển Thiến cần nhanh chóng về báo cáo chủ tử gật đầu lia lịa cho có rồi đi, quay về trong phòng.
 
Mới vừa bước vào cửa, liền thấy chủ tử búi tóc bách hợp rất gọn gàng, diện một bộ váy màu xanh nước thêu cặp hoa tha thiết chào đón: “Sao rồi? Hỏi thăm được chưa?”
 
Nhìn chủ tử trang điểm đẹp đẽ, Thiển Thiến chỉ thấy yết hầu khô khốc, không dám tưởng tượng sau khi mình nói ra tình hình nàng ta sẽ khó chịu thế nào: “Dạ nghe được rằng……”
 
“Còn không mau nói, muốn mất hứng ta sao!”

 
“Dạ Vương gia…… đã tới chỗ của Trắc phi, giờ này hẳn là đã nghỉ ngơi.”
 
Ngày đầu người mới vào cửa, lý ra nên nhường cho người mới, lại bị Trắc phi chặn luôn, có thể thấy Vương phủ đã có một cơ thiếp tương đối được sủng, Vương gia luôn để ý với nàng ấy, chỉ sợ cô ta dã tâm lớn thích giành sủng.
 
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương thị đanh lại, trang điểm dày đậm cũng có chỗ có lợi, khi đau thương khổ sở cũng được lớp phấn dày che dấu, không biết vui giận hay buồn. Chỉ cần tuyệt đối đừng khóc, khóc một cái phấn hoa liền phản. Nhan Hoan Hoan xưa nay vẽ mặt nhạt hơn thời đại này rất nhiều, cô còn thích khóc để biểu đạt tình cảm mãnh liệt, không cần sợ lớp phấn trang biến mình thành yêu quái dọa người.
 
“……Vậy à…”
 
Cô chậm chạp gian nan bật ra được một vẻ mặt tươi cười, mọi đau khổ đều dấu dưới lớp trang điểm dày, lầm bầm: “Tốt xấu cũng là Trắc phi ngọc điệp, cao hơn ta một bậc. không phải Tống thị là tốt rồi,” môi run bần bật, như tự thuyết phục mình, nước mắt lại rào rạt rơi, nàng quay người, cố cứng cỏi không cho nha hoàn cùng lớn lên với mình nhìn thấy vẻ chật vật lúc này: “Ta không sao, thật đó, nếu Vương gia không tới, tối nay nghỉ sớm chút ngày mai còn phải đi kính trà thỉnh an……”
 
Còn phải kính trà cho Trắc phi.
 
Thời bây giờ kỳ thi đại học lớn hơn trời, là vì cảm thấy một lần thi quyết định cho cả đời sau này, còn đối với con gái Đại Tấn, việc kết hôn chính là kỳ thi đại học, chính thức quyết định cuộc đời lâu dài sau này là khổ hay là vui, không kém lần đầu thai thứ hai, từ lúc nhỏ đã bắt đầu mong chờ, bắt đầu tưởng tượng, cho đến khi ngày đầu tiên vào phủ mới tỉnh ngộ.
 
Từ kỳ vọng hưng phấn, mong chờ thấp thỏm đến sa sút tinh thần chỉ cần một cái tin, Tống thị vốn không cho đi thăm dò, ngồi ngốc đến khuya, biết Vương gia không thể tới giờ này nữa chắc là ở phòng của Trương thị trong phòng. Yên lặng tẩy trang, ngả lưng nghỉ tạm, nhưng trằn trọc không sao ngủ được, cũng không dám rớt nước mắt, nằm ôm lấy gối run run.
 
Nhớ nhà.
 
Mọi người có nỗi nhớ riêng, gả vào hoàng thất đều có thân thế trong sạch, không thể là cô nhi, Nhan Hoan Hoan không có gia đình, ngoài wifi ra không vướng bận người nào chuyện nào, vào đây thích ứng rất tốt, dù là Nhan Hoan hay là Nhan Hoan Hoan, thậm chí là một Nhan Trắc phi, đều không sao cả.
 
Từ Vương Phi cũng theo dõi sát sao, sợ lại thêm đâu ra một sủng phi nữa, dáng vẻ của hai người này nàng cũng từng gặp rất mềm mại, lập tức khiến nàng nhớ tới chuyện sinh con trai, vô cùng bực bội. Không thích nhìn người ta được sủng ái, mà sự thật là bị Nhan thị giữ người lại, nàng cũng không rất không vui.
 

Châm đèn, nàng cũng tự mình chán ghét tính tình không thể hiền hoà này.
 
Nàng muốn được Đoan Thân Vương yêu thương, muốn mình là người vợ hiền rộng lượng, làm một chính phi thế gia quý nữ ứng có chí khí, thế nhưng quá khó so với nàng tưởng tượng, khó như lên trời. Nàng nhịn không được mà nghĩ tới, Thái Tử phong lưu cỡ đó, Phùng Uyển Cầm tính tình kiêu ngạo vậy ắt cũng không khỏi chảy nước mắt hàng đêm rồi.
 
Lập tức thấy dễ chịu một chút, dù gì Vương gia chỉ hành sự trong phủ, không giống như Thái Tử kia có toàn bộ Đông Cung mỹ nữ còn nhìn ngó phủ người khác.
 
Lại nghĩ, Thái Tử sau này đằng nào cũng làm hoàng đế, Phùng Uyển Cầm tuy phải chịu cảnh ghen ghét dày vò như nàng nhưng về sau ngồi chức Hoàng Hậu nương nương cao quý, bản thân mình còn phải quỳ lạy cô ấy, tự nhiên niềm vui nhất thời biến mất.
 
A, nghĩ người khác đều tốt đẹp mà tim gan cồn cào.
 
Đêm hôm đó, chỉ có đám người hầu hạ với lại Nhan Hoan Hoan ngủ đặc biệt ngon, nàng ôm lấy tên đàn ông cả một phủ đang nhớ thương cũng không cảm thấy gì lạ, chỉ cảm thấy lúc hơi lạnh chăn che không đủ ấm cô sẽ luyến tiếc không nỡ buông tay, quá thoải mái.
 
Hôm sau tỉnh lại, Triệu Trạm nói tiếp một hồi, chắc là lo cho nàng khó chịu khi nhìn thấy hai cơ thiếp mới vào phủ, đương nhiên là nàng phải giả vờ dựa dẫm rồi, trong lòng thì lại nghĩ cuối cùng đã có người để nàng có thể mở khóa càng nhiều thành tựu gian phi rồi đây. Trong phủ luôn chỉ có mỗi mấy nữ nhân như thế đúng là rất nhàm chán.
 
Trước sau cũng phải đối mặt với 3000 giai lệ, giờ tới mấy người thì luyện tập thử trước mấy người đi!
 
Nàng không hề sợ hãi.
 
[Ký chủ à, gói biểu tình này kích hoạt một lần rồi.]
 
‘Tôi tuỳ tiện nghĩ trong đầu chút thôi mà. ’
 
[Vâng ký chủ, chúc ký chủ công lược vui vẻ.]
 
Mỗi lần nghe giọng của hệ thống nói chuyện cô mới thấy bừng tỉnh, rằng mình khác với thế giới này.
 
Tí nữa còn đón chào người mới đến, hôm qua Nhan Hoan Hoan xem mấy phim truyền hình trạch đấu, xem kỹ đầu óc của đám gian phi, đặt trong thời hiện đại thì thật giống bệnh tâm thần, may thay trong thời đại này, cô hoàn toàn có thể diễn dịch thân phận này, muốn diễn sao diễn, diễn đến tâm thần phân liệt cũng rất hiệu quả, người khác không nhìn rõ được tính nết cô, chỉ nhìn từ xa xa.
 

Sau khi tiễn Triệu Trạm đi rồi cô hứng thú bừng bừng lại ngồi vào bàn trang điểm, dọn ra mấy món trang sức đẹp cất ở đáy hộp, ngày thường gặp Triệu Trạm chẳng cần mang quá nhiều trang sức, chỉ tổ phiền toái, mang ít món Triệu Trạm còn muốn cho thêm, thành ra trước mặt hắn nàng luôn một vẻ thiếu thốn, thiếu yêu thương thiếu quan tâm mà cũng thiếu tiền, người ta là một Thân vương bận rộn rất nhiều, đâu có ở không để nghĩ cơ thiếp muốn gì?
 
Trực tiếp nói rõ ra ý muốn, hắn muốn quan tâm cũng đơn giản hơn, ai cũng thỏa nguyện, tiết kiệm được thời gian ngồi đoán mò chứng minh tình yêu, với cả hai đều tốt.
 
Rốt cuộc cũng không có gì tốt để chứng minh.
 
Điểm trang theo phong cách đậm đà thời thượng, da tuyết trắng, môi đỏ tươi, đập vào mắt người.
 
Có được sủng hạnh, một nửa là phúc của gương mặt này, tuy không nói lấy sắc thờ người, biết trên biết dưới, là bài học nhập môn để được sủng ái, người đẹp nết còn phải tốt, mới có thể làm người nhớ mãi không quên.
 
Trang điểm đậm đến mức Đàn Văn tặc lưỡi: “Nương nương ngày xưa đâu thích đắp phấn dày cỡ này.”
 
“Ta đây là tôn trọng người mời đến, không trang điểm một chút không hợp lễ đâu.” Nàng nói ra một câu chẳng hợp lý gì.
 
“Cũng phải, nương nương vui là tốt rồi.”
 
Nhan Hoan Hoan hơi hưng phấn: ‘Đợi lát nữa sẽ người phải quỳ trước ta. ’
 
[Ký chủ, muốn nhắc cô chút, các cô đó chỉ phải kính trà cho cô chứ không gọi cô là ba đâu nha.]
 
Đúng là hiểu tính của nàng thật đấy.
 
Nàng rất lạc quan: ‘Cậu thì biết gì, quỳ thì cũng đã quỳ, gọi ba còn xa hay sao? ’
 
Tựa như tìm trong vô vàn, quên mất tên họ mình vốn là gì là đã bước đầu tự làm khó mình.

 


Bình luận

Truyện đang đọc