GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Thời gian giữ hiếu của hoàng đế là ba tháng, vì vậy lễ sắc phong cũng được tổ chức vào ba tháng sau.
 
Thời tiết ngược lại bắt đầu trở nên ấm áp, bầu trời trắng xoá một mảnh, nhìn vào khiến người khác sinh ra chút thương cảm. Mùa đông năm nay rất lạnh, tuyết trắng xóa bao phủ cả hoàng cung, chỉ có trên đường vẫn luôn duy trì sự sạch sẽ. Trước lễ sắc phong, Từ Noãn Trúc sẽ hạ sinh đứa con đầu tiên của Tân hoàng, lại là đích xuất, đương nhiên được coi trọng, đặc biệt là sự kỳ vọng của Quốc Công phủ, mong lần sinh hạ này của nàng ta là con trai, cả tộc đều có hi vọng.
 
Từ Noãn Trúc cũng đặt tất cả hy vọng lên người đứa nhỏ này, từ khi mang thai đến khi sinh hạ hài tử, mọi thứ ăn mặc đi lại đều là tốt nhất, hoàng cung không đủ, còn để nhà mẹ đẻ tìm dược liệu mà ngay cả thiên kim cũng khó cầu đến chế thuốc dưỡng thai, xin quẻ đoán mệnh, đều nói sẽ là bé trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngày sinh, Triệu Trạm cũng chờ ở bên ngoài phòng sinh, tiếng kêu thảm thiết bên trong,có lẽ kéo dài khoảng một canh giờ, kêu đến hơi thở mong manh, người qua đường nghe xong đều cảm thấy đau.
 
Nhan Hoan Hoan ngồi một lúc thì không chịu được, nghe đến mức khó chịu, sắc mặt tái nhợt đi, được hắn sai người đưa về Trường Nhạc Cung.
 
Nàng cũng rất muốn biết cái thai này của Từ Vương Phi là nam hay nữ. Lần trước còn chưa sinh ra đã bị xử quyết, Triệu Uyên không muốn nhìn thấy cái thai của nàng ta lấy tội danh là vợ của kẻ phản đồ, không đợi đứa bé sinh ra đã kiên quyết muốn chém nàng ta.
 
Giày vò hơn nửa canh giờ, hài tử cuối cùng cũng được sinh ra, Từ Noãn Trúc đau đến mức không muốn làm người, lúc nghe thấy bà đỡ chúc mừng nàng ta sinh hạ được công chúa thì trợn mắt ngất xỉu.
 
Khắp thiên hạ đều thay hoàng đế chờ mong hoàng tử đầu tiên ra đời, Triệu Trạm lại không có suy nghĩ gì đối với chuyện hài tử là nam hay nữ, cả quá trình đều nghiêm túc ngồi chờ ở bên ngoài thì chờ được một tiểu công chúa, cũng cảm thấy vui mừng. Chỉ là dáng vẻ cao hứng của hắn tương đối không rõ ràng, truyền tới trong tai Từ Noãn Trúc vừa mới tỉnh lại, chính là Hoàng Thượng rất thất vọng, trong chốc lát nước mắt đều rơi xuống.
 
Triệu Trạm thật sự rất oan uổng.
 
Sau khi biết được nam hay nữ, Nhan Hoan Hoan cũng thở phào một cái, đích xuất tuy rằng không thể thay đổi, nhưng ít nhất sau này trên đầu nhi tử sẽ không bị đại ca đè ép, nếu đã chiếm đích lại chiếm trưởng thì cũng quá tiện nghi rồi. Tính tình này của Triệu Tố, kỳ thật nàng dạy chưa đến nơi đến chốn, dù gì cũng là lần đầu làm mẫu thân, thân phận của hắn lại cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể một mực dạy hắn khiêm tốn, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Lần này, hắn lại đầu thai làm con của mình, nàng quyết tâm phải cho hắn những thứ tốt nhất, cho dù không thể tác oai tác quái, cũng phải có một tuổi thơ vẻ vang.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít nhất, sẽ không có cung nhân bị sai sử ngầm hỏi hắn cha đẻ mình là ai.
 
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được bật cười. Lúc ấy tức đến điên, cũng không khuyên răn nhi tử, chỉ nói với hắn: “Con trước nói với ta tên của kẻ đó! Lần sau nếu có cung nhân khác hỏi con như vậy, con cứ nói với hắn, cha ta là ai thì liên quan gì đến ngươi? Nhưng ta lại biết, cha ruột của ngươi là chó mà ta nuôi đó.”
 
Khi đó cung nhân vạ miệng và Dung mỹ nhân sai sử ở phía sau đều bị giáo huấn không nhẹ, nhưng từ đó trở đi Triệu Tố không bao giờ hỏi nàng chuyện của Triệu Trạm nữa.
 
Nuôi dạy hài tử là một chuyện rất khó, đáng tiếc việc này lại không cần phải trải qua thi cử.
 
Chỉ có thể tự mình tìm tòi, Nhan Hoan Hoan cảm thấy may mắn khi mình có cơ hội thứ hai để giáo dục hắn tốt hơn so với trước đó.
 
Trưởng công chúa ra đời, Từ Noãn Trúc bị lần sinh nở này giày vò đến không xuống giường được, yên tĩnh cả một đoạn thời gian, nhưng nàng ta lại thương nhớ đứa bé trong bụng Nhan thị, sợ nàng sinh ra một bé trai.
 
Mà Nhan Hoan Hoan được nàng ta thương nhớ lại đang sống cực kỳ thoải mái.
 
Trường Nhạc Cung so với Thiên Viện trong Đoan Thân Vương phủ rộng hơn gấp hai lần, đã có viện tử của mình, nàng thích nhất là chiếc xích đu ở trong đó, cung nữ phía sau nhẹ nhàng đẩy, hệ thống lại chiếu phim cho nàng xem, ngồi cả một buổi trưa cũng không thấy chán.

 
Thai phụ sợ lạnh, nàng càng sợ tiểu gia hỏa lạnh hơn, vì vậy dù ở trong viện tử của mình cũng mặc giống như quả cầu, trên người khoác áo lông cừu, bàn tay nhỏ cầm lò sưởi, Triệu Trạm bước vào Trường Nhạc Cung, từ xa nhìn lại, chính là một quả cầu màu trắng đang lắc qua lắc lại trên xích đu, cực kỳ đáng yêu.
 
Quần áo mặc quá dày, bao lấy vóc dáng nhỏ xinh của nàng, nếu không phải bụng nàng nhô cao, thật sự không nhìn ra là người đang mang thai.
 
Ánh mắt Triệu Trạm tối sầm lại, nếu không phải bị hoàng huynh lừa gạt giam lỏng trong Đông Hoa cung, nàng ở vương phủ ăn ngon uống tốt, có thể gầy thành như này sao? Từ Noãn Trúc mang thai thì cả người béo hơn một vòng, nàng thì lại gầy đi cả ba phần so với trước kia, đặc biệt là sau khi thay hắn đỡ nhát kiếm kia, nằm một chỗ ở trên giường, cả một khoảng thời gian chỉ có thể uống cháo, một chút dầu mỡ đều không được chạm vào, cổ tay gầy đến mức hắn có thể dùng ngón trỏ và ngón cái nắm được hết.
 
Mặc mấy tầng quần áo, khuôn mặt nhỏ của Nhan Hoan Hoan như muốn vùi vào bên trong, dáng vẻ trang điểm hơi ngốc nghếch này ở trong mắt Triệu Trạm vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
 
Nàng nhìn chăm chú về phía trước, như là rơi vào bên trong suy nghĩ phức tạp, không nhận ra hắn đã đến.
 
Dựa theo quy củ, chỉ cần chân không gãy, hoặc là thật sự bệnh đến không xuống giường được, cho dù cả người mang bệnh cũng phải được cung nữ dìu ra nghênh đón đế hoàng. Trước kia ở trong vương phủ, quy củ không nhiều như vậy, thân thể nàng dù khó chịu, vừa nghe hắn tới cũng tươi cười chạy như bay ra nghênh đón hắn, Triệu Trạm không muốn nàng miễn cưỡng chống đỡ nên phân phó người thông truyền không được quấy nhiễu nàng, vì vậy cả đường đi đến phía sau nàng lặng yên không một tiếng động nào.
 
 [ Ký chủ, có câu này ta không biết có nên nói hay không.]
 
Nhan Hoan Hoan đang xem phim nói: “Không nói lời thô tục, văn minh dựa vào mọi người.”
 
[Cô xem tôi trở thành loại hệ thống gì vậy? Tôi là cái loại hệ thống này sao? Tôi là muốn nhắc nhở ký chủ, hoàng đế đang đứng sau lưng cô.]
 
……
 
Nàng suýt chút nữa ngã từ trên xích đu xuống.
 
“Cho nên?”
 
[Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết cung đấu trên trang web truyện Tấn Giang, trí tuệ của hệ thống sẽ đưa ra kiến nghị đáng tin cậy, mời ký chủ suy xét - ] 
 
[ A. Làm nũng để hoàng đế phát hiện ra mị lực ít ai biết của cô.]
 
[ B. Nhân cơ hội tố khổ với cung nữ bên cạnh, làm một bạch liên hoa biết mách lẻo.]
 
[ C. Sao chép thơ ca hát một bài, hình tượng tài nữ dựa vào người đi trước.]
 
[ D. Quay đầu lại bắn tim với hoàng đế, để lại ấn tượng sâu sắc.]
 
Từ khi xuyên qua đến nay, Nhan Hoan Hoan phát hiện công lực nhịn cười của mình tiến bộ vượt bậc, trong tiếng nói của hệ thống vẫn có thể bảo trì nụ cười lãnh đạm, nhìn phong cảnh ở phía xa, giống như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì. Nàng lục tìm cõi lòng, nhớ tới chuyện khiến mẫu thân phiền não mấy ngày gần đây, trong chốc lát đã có chủ ý.

 
“Thu Vân.”
 
“Nương nương?”
 
Hoàng đế đứng ở bên cạnh, hai chân Thu Vân nhũn ra, nhưng ý người bảo mình tiếp tục, nàng ta cũng chỉ có thể căng da đầu dựa vào tiết tấu trước đó đẩy xích đu cho chủ tử.
 
Nhan Hoan Hoan rũ mắt: “Ta cảm thấy bản thân đã thay đổi.”
 
Khớp hàm của Thu Vân run lên, sợ chủ tử nói gì đó không nên nói, hận không thể để nàng lập tức phát hiện trên đầu nàng là cấp trên đang đứng nghe: “Nương nương thay đổi chỗ nào? Nương nương vẫn luôn tốt như vậy.”
 
“Trước kia ta luôn nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng là được, giống như con mèo hay con chó nhỏ, có chỗ dung thân, không tranh không đoạt, vinh hoa phú quý gì đều không sánh bằng một nụ cười của chàng,” nàng liếc mắt nhớ lại [Tân Nguyệt cách cách], tay đặt ở trên bụng: “Nhưng kể từ khi có tiểu bảo, ta không nhịn được muốn nhiều hơn, sợ mình không có năng lực khiến hắn bị ức hiếp ở trong cung.”
 
[Chúc mừng ký chủ giả ngốc thành công , kích hoạt [hào quang giả ngốc], mười lăm phút kế tiếp, dựa theo những lời đã nói sẽ tự động gia tăng khả năng thuyết phục gấp ba lần.]
 
…..Lời thoại của Quỳnh Dao quả thực rất có tác dụng.
 
“Ta thất sủng, ngây ngốc một mình, cô đơn chút cũng đã thành quen, nhưng lỡ như tiểu bảo bị người khác khinh thường.…” Giọng nói của nàng trầm thấp, pha lẫn âm mũi mềm mại, cực kỳ tủi thân: “Thu Vân, có phải ta trở nên rất tham lam không? Muốn càng nhiều yêu thương, cũng muốn dành mọi thứ tốt nhất cho tiểu bảo.”
 
Vừa dứt lời, đứa bé trong bụng vậy mà đá nàng một cái khiến nàng bị dọa đến suýt chút nữa không trụ được.
 
Còn đá nữa, đợi ngươi chui ra, cũng đừng mong sẽ đụng tới được thạch nhé!
 
Thu Vân vừa muốn trả lời, trên vai đã bị vỗ một cái, nàng ta ngẩng đầu thấy Hoàng Thượng hất cằm về phía nàng ta, ý bảo nàng ta rời đi.
 
Vì vậy nàng ta nhanh chóng lượn đi không dám ho he tiếng nào.
 
Ngay sau đó, Nhan Hoan Hoan cảm giác được hai bàn tay từ phía sau vòng lấy mình, cằm gác nhẹ lên vai nàng, cũng không dám gác mạnh, sợ đè đau nàng.
 
“Hoàng Thượng?”
 
Nàng sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi, Triệu Trạm đau lòng, ngữ điệu lại không có bao nhiêu sủng nịnh: “Trẫm không cảm thấy như vậy.”
 
“Hoàng Thượng, người đến rồi sao lại không cho người thông truyền, thiếp….”

 
“Trẫm cũng cảm thấy, tham lam không phải chuyện xấu, có dục niệm mới có thể nỗ lực,” vì để tăng sức thuyết phục, hắn hôn nhẹ vào mặt nàng: “Nàng có thể tham lam hơn một chút đối với trẫm.”
 
Dứt lời, Triệu Trạm cắn nhẹ vào nơi vừa mới hôn nàng, ngứa đến mức một mảng da của nàng đều tê dại, không nhịn được cười: “Hoàng Thượng, đừng khi dễ thiếp.”
 
“Trẫm có dục vọng, cho nên sẽ không nhịn được lòng tham mà chạm vào nàng nhiều hơn một chút, nàng sẽ trách trẫm sao?”
 
Nhan Hoan Hoan gục đầu xuống, nín thở lâu đến mức đỏ ửng cả hai tai: “…Đương nhiên sẽ không.”
 
“Vậy sao trẫm có thể không biết xấu hổ mà trách nàng tham lam?”
 
Triệu Trạm nói chuyện tựa như tiên sinh giảng đạo lý ở học đường, toàn là câu trần thuật không có một chút dịu dàng nhu mì nào. Có thể nói tình thoại thành loại giọng điệu này, Nhan Hoan Hoan cũng đến phục hắn. Nàng có chút buồn cười, đúng lúc dùng ngại ngùng thành tấm lá chắn của bản thân, tiếp tục rũ đầu, không để hắn nhìn thấy mặt mình: “Hoàng Thượng nghe lén thiếp và Thu Vân nói chuyện phiếm, quả thực không phải là việc làm của quân tử.”
 
“Trẫm….” Triệu Trạm nhất thời nghẹn lời.
 
Nhan Hoan Hoan đành phải thay hắn nói tiếp, cho hắn bậc thang bước xuống: “Có điều, nhìn thấy Hoàng thượng tới, thiếp rất vui.”
 
Đây là một kỹ xảo nhỏ của nàng, nói chuyện với người khác, luôn có khả năng nghĩ xong câu tiếp theo nên tiếp như thế nào, cái gọi là “người biết nói chuyện”, chẳng qua chỉ là sức liên tưởng mạnh hơn một chút, có thể phát tán ra ngoài, nếu người khác tiếp không được thì rút trở về tránh cho tẻ ngắt mà thôi. Mà người không biết nói chuyện sẽ có biện pháp khiến tất cả mọi đề tài trở nên khô khan mà bỏ dở, hoặc là ném về phía không người nào có thể tiếp được.
 
Bình tĩnh nói tiếng người, tiện cho cả ta ngươi và nó.
 
Triệu Trạm trầm mặc một lát, nói: “Trẫm đã nói, sẽ bảo vệ nàng, bao gồm cả con của chúng ta.”
 
Nhan Hoan Hoan nói một hồi, tuy được [Tân Nguyệt cách cách] dẫn dắt, nhưng nhiều hơn là lời hứa hẹn chạm vào trái tim của Triệu Trạm.
 
Mẹ đẻ là phi tử không được sủng ái, lại không biết chuyện tương lai, từ nhỏ đã là người bị hại trong gia đình bạo lực, hắn đương nhiên sẽ không muốn con của mình cũng đi theo vết xe đổ của hắn. Mà lời nói của nàng như là kéo con của mình vào trong bóng ma của hắn, nhắc nhở hắn, khiến hắn trong lúc vô tình càng khiến bản thân để tâm vào trên người đứa bé của nàng.
 
Con người, luôn đối tốt với mình nhất, đối với người giống bản thân mình cũng sẽ có ba phần ủng hộ lẫn nhau.
 
Nàng lại lần nữa chọc vào vết thương của Triệu Trạm khiến hắn đau đớn, hắn sẽ bồi thường lên trên người hài tử của nàng. Hài tử của Từ Vương Phi cần lo lắng sao? Chỉ là có Quốc Công phủ và thân phận đích xuất làm hậu thuẫn đã không có ai dám coi thường nàng ấy rồi, tựa như, tựa như hoàng huynh trước kia.
 
“Hoàng Thượng……”
 
Nhan Hoan Hoan đang muốn thừa thắng xông lên, bụng lại bỗng chốc nặng xuống.
 
Dù gì cũng đã sinh nở một lần, đã thành thạo hơn so với hiện tại, lần trước vội vàng, luống cuống tay chân cũng không biết mình sắp sinh, còn tưởng rằng chỉ đá vào bụng giống hằng ngày, chậm trễ không ít thời gian, lần này nàng lập tức phản ứng lại, túm lấy cánh tay Triệu Trạm: “Thiếp sắp sinh rồi!”
 
Triệu Trạm gật đầu: “Trẫm đi truyền bà đỡ.”
 
Nhan Hoan Hoan cực kỳ vui mừng đối với sự vững vàng của Hoàng đế, không quá mười phút, nàng đã được hắn bế tới phòng sinh.
 
Sau khi bà đỡ đến đầy đủ, hắn suy nghĩ: “Gọi Tần thái y tới, hắn đối với bệnh tình của phụ nhân quen thuộc nhất.”

 
Lúc này, đau đớn còn chưa rõ ràng, Nhan Hoan Hoan vốn muốn giả vờ đáng thương để Hoàng Thượng đau lòng, nhưng nghĩ đến đau đớn lát nữa phải chịu, vẫn là tích chút sức lực, không già mồm nữa. Nghe được lời này, nàng nghĩ đến vị thái y trẻ tuổi kia, vậy mà rất quen thuộc với phụ nhân? Thật hiếm có, có điều có sở trường này, sau này hẳn là sẽ rất được các nương nương coi trọng.
 
Nhan Hoan Hoan vốn không biết, vị Tần thái y nghe đồn hiểu rõ bệnh tình của phụ nhân này, là từ trên người nàng truyền ra. Nhan thị ba lần đại nạn không chết đều được hắn chẩn trị mới sống đến bây giờ.
 
“Nhan Hoan,”
 
Sau khi sắp xếp xong hết thảy, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh như băng của Triệu Trạm nhăn lại, hoảng loạn không thôi: “Nàng có đau không? Trẫm nên làm gì bây giờ? Khó chịu không?”
 
Cái tên này, hóa ra sự trấn tĩnh trước đó đều là giả vờ.
 
Trong lòng Nhan Hoan Hoan bật cười nhưng mắt lại chớp chớp run rẩy nói: “Hoàng Thượng, thiếp sợ, đau quá.…”
 
Triệu Trạm quay đầu lại phân phó: “Lát nữa nếu nương nương xảy ra vấn đề gì, đừng để ý đứa bé trong bụng, trẫm chỉ cần giữ được mạng của nàng thôi.”
 
……
 
Nhan Hoan Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng Thượng, thiếp không đau nữa, đừng như vậy….”
 
Có để người ta giả vờ yếu đuối không hả!
 
Ngoài dự đoán của mọi người, lần sinh nở này rất thuận lợi, tuy nói nàng là ngựa quen đường cũ, biết dùng sức hô hấp như thế nào, nhưng đứa bé trong bụng cũng không chịu thua kém, gần như là vừa dùng lực đã cảm giác được hắn có ý thức mà chui ra ngoài, tiết kiệm không ít sức của nàng, vì vậy trong phòng sinh, trừ bỏ sự hướng dẫn của bà đỡ và tiếng hít thở nặng nề của nàng ra là một mảnh trầm mặc.
 
[Người anh em, ổn rồi.]
 
“Cơn sóng này rất ổn.”
 
Một người một hệ thống còn có tâm tình trêu đùa.
 
Triệu Trạm đứng ở bên ngoài lại không có kinh nghiệm gì, cũng không biết tình hình bên trong, hắn chỉ thấy từng thùng nước máu được bưng ra làm hoa mắt hắn tựa như cái đêm bị ám sát kia, trên người nàng cũng chảy rất nhiều máu, vô lực dựa vào trên người hắn, máu tươi thấm vào quần áo hắn, tanh ngọt mà nóng rẫy.
 
Vì sao nàng luôn là người phải chịu đau khổ?
 
Triệu Trạm lại lần nữa nếm trải sự sợ hãi sắp mất đi nàng, hoảng hốt đến mức trái tim như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, hắn không thể đi vào, nếu như bước vào một bước, ngày mai tấu chương phê bình Nhan Hoan sẽ dời non lấp biển mà tới. Nhưng bên trong yên tĩnh như vậy, giống như lúc nàng hôn mê bất tỉnh chỉ còn lại một mình hắn cô độc trên cõi đời này.
 
Hắn vốn dĩ rất lo lắng Nhan Hoan sẽ đau đớn kêu gào, nhưng hiện tại, hắn lại ước gì nàng kêu lên hai tiếng, để hắn ở bên ngoài biết nàng còn sống, nàng sẽ không có việc gì, sẽ không rời bỏ hắn.
 
Yếu ớt đến mức không giống với bản thân hắn.


 


Bình luận

Truyện đang đọc