HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Thanh âm kiên định và trong trẻo của Kiều Tịch Hoàn vẫn còn quanh quẩn trong phòng khách.

Tất cả một người đều sửng sờ nhìn, nhìn Kiều Tịch Hoàn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Bỗng nhiên đã trở thành, một người phụ nữ khiến tất cả mọi người xa lạ, một người phụ nữ làm cho người ta không nắm bắt được.

“Bố cho con thời gian một tuần” Cố Diệu nói.

“Được” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Đúng lúc này, người hầu tiêu sái bước tới, nói với bọn họ có thể dung cơm rồi.

Mọi người rời khỏi sofa, đi vào nhà ăn.

Toàn bộ bữa cơm, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có một ánh mắt thâm thúy đang đảo trên người cô, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc.

Sau bữa cơm, mỗi người đều tự mình trở về phòng.

Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên giường của Cố Tử Thần, trong đầu đang suy nghĩ làm sao để lừa lấy được bình gốm trong tay của Cổ Nguyên, nếu như là Hoắc Tiểu Khê thì không cần phải mắc công suy nghĩ như hiện giờ, chỉ lần lấy đi là được, nhiều lắm thì bị anh ta mắng cho một trận. Bây giờ, không chừng đã ở trong cục cảnh sát rồi.

Ban nãy, mình quá xúc động rồi.

Nhưng mà, nếu như không xúc động, thì làm sao để mọi người biết Kiều Tịch Hoàn cô đã thay đổi rồi chứ ?!

Trở thành một người không dễ bắt nạt, là một người có năng lực để tự bảo vệ mình!

“Xuống giường” Cô đang cảm thấy vui vẻ, thì bên tai truyền đến thanh âm nóng giận của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn giật nảy mình, cô cảm thấy trái tim mình sắp bị anh ta làm hỏng rồi.

“Làm cái gì vậy?” Kiều Tịch Hoàn xoa xoa lỗ tai của mình.

Điếc thì ai đền chứ!

“Lập tức tắm rửa thay quần áo cho tôi”

“Làm gì?”

“Mới có thể lên giường” Cố đại thiếu gằn từng tiếng nói.

“Anh bị bệnh thích sạch sẽ hả?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Vẻ mặt Cố đại thiếu lạnh lùng, dường như không muốn dong dài thêm câu nào với cô.

Kiều Tịch Hoàn xuống giường, cầm lấy áo ngủ của mình, đi vào phòng tắm.

Cô nói, cô không muốn so đo với Cố đại thiếu, càng so đo, càng chết người!. Mà người mệt chết chính là cô!

Sau khi tắm rửa xong đi ra, Cố đại thiếu đã thay một tấm drap giường mới.

Cố Tử Thần, rốt cục anh có thấy phiền hay không?.

“Tôi ngủ đây” Kiều Tịch Hoàn chạy lên giường, nằm ở bên phải.

Cố Tử Thần không nói thêm nữa, xoay người đi vào phòng tắm.

Kiều Tịch Hoàn làm thế nào cũng không ngủ được, cô lăn qua lộn lại ép buộc mình đi vào giấc ngủ, đợi Cố Tử Thần từ trong phòng tắm đi ra cô vẫn còn lăn lộn…Nhưng Cố Tử Thần tắm như thế nào, kỳ thật cô cảm thấy rất tò mò.

“Nhìn cái gì?!” Cố Tử Thần dường như cảm thấy khó chịu khi bị cô nhìn chòng chọc, giọng điệu đương nhiên cũng không tốt.

“Cũng không phải rất đẹp mắt” Kiều Tịch Hoàn dời tầm mắt.

“Đẹp hơn cô” Cố Tử Thần hiếm khí phản bác lại giống như trẻ con.

“Chỗ nào đẹp hơn tôi?!”

“Mặt”

“Anh trang điểm đi!” Kiều Tịch Hoàn cười thoải mái:

“Không ai tự kỷ giống như anh. Huống chi có không phải mình anh có khuôn mặt giống vậy, Cố Tử Hàn cũng có, có gì kiêu hãnh chứ…”

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tầm mắt của người nào đó càng lúc càng lạnh.

Nhìn xem, cô biết ngay là anh đang ghen tị với Cố Tử Hàn.

“Coi như tôi chưa nói gì hết, tôi ngủ” Kiều Tịch Hoàn xoay người, đưa lưng về phía Cố Tử Thần.

Không thể trêu chọc, thì trốn tránh.

“Tại sao cô biết cháu nội của Cổ Vân Sơn?” Không gian im lặng, Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn mím môi: “Không biết”

“Chú ý an nguy của anh” Cố Tử Thần chỉ ném lại một câu, sau đó tắt đèn trong phòng.

Cho nên, khi Kiều Tịch Hoàn kích động xoay người qua, vẫn chưa nhìn thấy biểu cảm của Cố Tử Thần khi nói những lời này, hơn nữa cô hiểu, người đàn ông này sẽ không nói thêm một chữ.

Thế nhưng, cái gì gọi là : “Chú ý an nguy của anh ta?”

Cảm thấy câu nói của Cố Tử Thần chứa một tin tức rất lớn, chết tiệt!. Cô lại không dám ngắt lời anh ta.!

….

Hôm sau, sáng sớm.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi biệt thự Cố gia, trực tiếp đi đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

Vừa mới bước vào đại sảnh, tiếp tân vừa nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ đã bị dọa hết hoa dung thất sắc, nơm nớp lo sợ đứng lên: “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đi vắng…”

“Không sao, tôi chỉ vào đây tham quan thôi”

“Ở đây chúng tôi không đối ngoại…” Tiếp tân nhìn qua như muốn khóc.

Kiều Tịch Hoàn cau mày: “Vậy tôi ngồi ở trong đây một lát”

Nói xong lập tức ngồi ở trên sofa tiếp khách cách đó không xa, dáng vẻ hết sức tự nhiên.

Tiếp tân kinh ngạc nhìn Kiều Tịch Hoàn hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, lén lút cầm lấy điện thoại nội bộ:

“Thư ký Văn, phiền anh thông báo với ông chủ, vị tiểu thư đánh anh ấy ngày hôm qua, hôm nay lại đến rồi, bây giờ đang ngồi ở đại sảnh, tôi sợ cô ấy không chờ được sẽ làm ra hành động kinh người”

“Được, tôi biết rồi”. Bên kia cúp điện thoại.

Qua một hồi lâu: “Cô đưa vị tiểu thư ấy đến văn phòng làm việc.”

“Được.” Tiếp tân tựa hồ cảm động đến rơi nước mắt, để điện thoại xuống, vội vã nói:

“Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời cô.”

Khóe miệng của Kiều Tịch Hoàn hơi cong lên.

Cô biết Cổ Nguyên sợ nhất chính là bị người ta quấn quit làm phiền.

Nhớ ngày đó học trung học, thời điểm đó mọi người đều dậy thì cả rồi, có một bạn nữ đuổi theo anh vào tận toilet nam, sau đó ít nhất một tuần lễ anh không dám đến trường.

Đẩy cửa văn phòng ra, Cổ Nguyên vẫn mặc âu phục màu đen ngồi trước bàn làm việc, ngước mắt nhìn cô một cái, rõ ràng không kiên nhẫn, ra hiệu cho tiếp tân đóng cửa phòng lại.

Kiều Tịch Hoàn từng bước từng bước đến gần anh, tự nhiên ngồi xuống ghế da trước mặt anh.

“Cô muốn thế nào?”

“Tôi muốn bình gốm cổ thật mà anh nói ngày hôm qua”

Cổ Nguyên híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, môi mỏng hé mở: “Cô rốt cuộc lấy tự tin ở đâu, rằng tôi sẽ đưa cho cô?”

“Tôi không cần anh đưa cho tôi, mà là tôi mua.”

“Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi không thiếu tiền.” Cổ Nguyên nổi giận.

Hình như người đàn ông tao nhã này rất ít khi nổi giận, không chút nào che giấu.

“So với tặng không còn tốt hơn.”

“Cô, cô…”

“Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, anh có thể gọi tôi là Hoàn Hoàn” Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh, còn cười rất đẹp mắt, hoàn toàn không để ý đến đối phương bị mình chọc giận đến phát điên.

“Kiều Tịch Hoàn, tôi nói với cô một lần nữa, cô đừng được một tấc lại đòi tiến một thước, bằng không tôi sẽ đưa cô đến cục cảnh sát.”

“Từ bé anh không phải rất sợ cảnh sát sao?” Kiều Tịch Hoàn cười.

Hồi bé Cổ Nguyên có rất nhiều tật xấu, đừng nhìn bộ dạng anh ta vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lại có một vài tật xấu, thậm chí nói ra còn khiến người ta cảm thấy buồn cười. Kỳ thật, nhiều khi bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng là một người tốt, tại sao lại sợ cảnh sát?!

“Cô làm sao mà biết?” Cổ Nguyên hung hăng nhìn cô.

“Tôi đoán” Cô vẫn khoan khoái trả lời như cũ.

“Cô rốt cuộc là ai…”

“Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn”. Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, thật nghiêm túc nói: “Ngày mai tôi còn sẽ đến, cho đến khi anh đồng ý mới thôi…”

Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, rời đi, đứng ở cửa một giây, lại quay đầu nói:

“Không biết có phải là sự thật hay không, nghe nói trong khoảng thời gian này anh gặp nguy hiểm, nên cẩn thận một chút, tôi không muốn lần sau tôi tới lại nhìn thấy thi thể của anh…”

Bình luận

Truyện đang đọc