HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Buổi tối, người nhà họ Cố ngồi ăn cơm cùng một bàn, Ngôn Hân Nghiên cũng được giữ lại, rất bình thản, rất lịch sự, giống như một cô bé đang ngồi chờ họp phụ huynh. Nhưng chắc chắn không phải là nhân vật quan trọng, bởi vì người của Cố gia không có ai chủ động ân cần hỏi thăm cô ta, hình như trong xã hội thượng lưu, đều có thói quen lạnh lùng như thế!

Bữa cơm rất yên lặng, Cố Diệu không mở miệng nói chuyện, cũng không ai dám mở miệng.

“Tử Hàn, ngày mai có phải James tiên sinh sẽ tới Thượng Hải không?” Cố Diệu thuận miệng hỏi Cố Tử Hàn.

“Đúng vậy, sáng nay con có liên hệ với trợ lý của James tiên sinh, 10 giờ sáng ngày mai sẽ đến Thượng Hải, trực tiếp tới công ty ký hợp đồng. Buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện ở Thượng Hải, còn đặc biệt bảo con mời bố và mẹ đến tham dự.” Cố Tử Hàn cung kính nói, sau đó lại mím môi mở miệng:

“Cũng nói, mời chị dâu đi chung, James tiên sinh muốn làm quen một chút.”

Tầm mắt mọi người bỗng chốc dừng ở trên người Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cũng hơi có chút giật mình, nhìn Cố Tử Hàn: “Chị đi, thích hợp sao?”

“Nếu James tiên sinh đã chủ động nói, thì có cái gì không thích hợp. Hơn nữa, vụ làm ăn này vốn cũng có công lao của con, đêm mai trang điểm thật đẹp cùng mẹ con tham dư đi.” Cố Diệu nói.

“Dạ ba” Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu.

Trong chuyện làm ăn buôn bán, Cố gia cũng không muốn phụ nữ nhúng tay vào, nhưng chuyện của Kiều Tịch Hoàn này cũng tương đối đau đầu, ngay cả 2 đứa con gái của nhà họ Cố cũng không thể vào công ty làm việc, đừng nói đến một người khác họ như cô ta…Nhưng… Mọi chuyện đều có tiền lệ không phải sao?.

Ngôn Hân Đồng nhìn Kiều Tịch Hoàn, trong lòng cực kì mất hứng, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc đã đạp phải vận cứt chó gì khiến cho Cố Diệu không bao giờ để phụ nữ con gái vào trong mắt, lại đối xử ân cần với cô ta như vậy?.

Cô ta ngoan độc cắn môi, ánh mắt hiện lên tia sắc bén nhìn về phía Ngôn Hân Nghiên.

Ngôn Hân Nghiên gật đầu, cô ta đương nhiên biết ý của Ngôn Hân Đồng.

Hôm qua Ngôn Hân Đồng đặc biệt trở về Ngôn gia nói với cô, chỉ cần cô có thể quyến rũ Cố Tử Thần, thì Ngôn Hân Đồng có cách để cô gả vào nhà họ Cố, Ngôn Hân Nghiên biết địa vị của cô ta thấp kém cho nên muốn gả vào nhà giàu có là chuyện không thể. Tuy rằng Cố Tử Thần là một người tàn tật nhưng cũng là con cháu nhà giàu, đời này của cô muốn giống như chị của cô, gả vào một gia đình tốt.

Nghĩ như vậy, trong lòng đương nhiên càng thêm hạ quyết tâm.

Cơm tối xong, mọi người đều trở về phòng, Ngôn Hân Nghiên cũng ra về.

Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên giường lớn của Cố Tử Thần nghĩ đến một số việc.

Cô muốn vào Cố thị làm việc, cô muốn mượn sự giúp đỡ lần này của James tiên sinh.

Cố Tử Thần một mình vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.

Từ khi Tiểu Linh bị đuổi, Cố Tử Thần vẫn luôn tự chăm sóc bản thân mình, anh không cần người hầu, cũng không cần cô chăm sóc anh, có đôi khi nhất cử nhất động của người đàn ông này làm người ta đoán không ra.

“Ngủ đi.” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, ai muốn nhìn anh ta chứ!

“Anh thích Ngôn Hân Nghiên sao?” Không gian yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn chợt hỏi.

Cố Tử Thần im lặng một chút, không có trả lời.

“Nếu như anh thích cô ấy, tôi thật ra cũng không để ý.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.

Cố Tử Thần nhướng mày: “Phải không?”

“Nhưng, anh cho tôi chút thời gian.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay mặt sang nhìn Cố Tử Thần, nét mặt rất nghiêm túc nói:

“Tôi cam đoan, không quá một năm, tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình.”

Đôi mắt thâm thúy của Cố Tử Thần lặng lẽ lóe sáng dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi tối đen mang theo sự hấp dẫn nói không nên lời, cánh môi hoàn mỹ của anh nhẹ nhàng cong lên: “Cái gì thuộc về cô?”

“Rất nhiều, không thể trả lời.”

Không gian, bỗng nhiên im lặng.

Hai người trong phòng dường như đều phòng bị lẫn nhau, nói càng nhiều, lỗ hỏng càng nhiều.

Thật lâu, trong gian phòng truyền đến giọng nói yếu ớt, trầm thấp của Cố Tử Thần: “Không phải cô đã nói, dâu trưởng của nhà họ Cố rất kiên trì sao?”

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, sau nửa ngày mới phản ứng kịp, Cố Tử Thần nói với cô chuyện của Ngôn Hân Nghiên, khóe miệng cô không hiểu sao lại nở nụ cười:

“Xem ra Cố đại thiếu thích tôi, chứ không phải thích Ngôn Hân Nghiên?”

“Con người của tôi luôn chán ghét phiền toái, mà hôn nhân là chuyện phiền phức nhất” Cố Tử Thần gằn từng chữ, phản bác lại. Ý là, hôn nhân trải qua một lần là đủ rồi.

Nhưng có phải đây chính là biểu lộ tâm ý của anh không?.

Đương nhiên, Cố Tử Thần thích hay không thích đối với cô cũng không quan trọng, kế hoach cuộc đời sau này của cô cũng không có Cố Tử Thần nhưng cũng không bài xich vị trí của anh, ít nhất hiện tại cô cảm thấy việc này không có giá trị.

Không thể lấy lại những thứ thuộc về bản thân, những thứ khác với cô chỉ là mây trôi.

Hai người đều có tâm tư riêng, đồng sàng, dị mộng.

Hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn rời nhà từ rất sớm. Cô đi đăng ký cho khỉ con 3 môn học là : Taekwondo, piano và hội họa. Sau khi dặn dò lái xe địa điểm và thời gian chở khỉ con đi học, nếu như khỉ con có bất kì hành động chống đối gì phải lập tức điện ngay cho cô.

Cô đoán khỉ con cũng sẽ không chống đối gì.

Cô nhấp nhẹ môi, nhớ tới khỉ con, không biết sao trong lòng cô lại cảm thấy nhói đau. Thật không biết một đứa trẻ 5 tuổi, làm thế nào có sự nhẫn nại lớn như vậy?

Cô vừa mới trở về biệt thự nhà họ Cố, Tề Tuệ Phân đã bảo Kiều Tịch Hoàn cùng bà đi ra ngoài chọn lễ phục, sẵn tiện ăn cơm trưa ở bên ngoài, sau đó đi làm đẹp và làm tóc.

Thật ra, Ngôn Hân Đồng cũng sẽ cùng Cố Tử Hàn tham gia bữa tiệc lần này, nhưng hiển nhiên Ngôn Hân Đồng bị lạnh nhạt, cho nên khi biết Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Tuệ Phân đi ra ngoài, thì cả người tức giận đến nghiến răng, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi:

“Buổi tối em nhớ qua đây, kế hoạch như cũ.”

“Được.” Bên kia vội vàng gật đầu, hình như cũng rất chờ mong.

Khóe miệng Ngôn Hân Đồng cong lên nụ cười tà ác, Kiều Tịch Hoàn tôi xem cô có thể diễu võ dương oai bao lâu!

Bình luận

Truyện đang đọc