HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Đi ra khỏi nhà của Võ Đại, Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại cho Diêu Bối Địch.

Trước tiên, cô phải dàn xếp nỗi băn khoăn của Tiêu Dạ không thể béo nhờ nuốt lời.

Điện thoại được kết nối: “Alo, chào cô.”

“Bối Địch, tôi là Kiều Tịch Hoàn.” Giọng điệu nghe ra rất quen thuộc.

Diêu Bối Địch không phải là người tự quen thuộc, thậm chí không am hiểu giao tiếp, không thích tỏ ra thân thiết với người khác, cô chỉ thích trốn ở một góc, thích cảm giác một mình, nhưng không biết vì sao điện thoại của Kiều Tịch Hoàn không khiến cô phản cảm, ngược lại có phần quen thuộc không nói nên lời, cũng không cách nào bài xích.

“Có việc gì sao?”

“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?”

“Gọi Cổ Nguyên?”

“”Lần này không cần, tôi chỉ mời cô ăn cơm.”

“Nhưng mà…”

“Tôi ở nhà hàng Mễ Nặc bên ngoài công ty chờ cô, không gặp không về.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn cúp máy.

Diêu Bối Địch nhất định sẽ tới, đây là sự hiểu biết của cô với cô ấy.

Cô gọi một chiếc xe taxi tới địa điểm trước.

12 giờ hơn, Diêu Bối Địch mặc một bộ váy màu cà phê đậm đi vào nhà hàng, đi về hướng cô, ngồi vào chỗ đối diện với cô.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu gọi người phục vụ: “Mang thức ăn lên.”

“Được.”

Người phục vụ lễ phép rời đi, sau đó từng mâm thức ăn được bưng lên.

Các cô chỉ có hai người, nhưng đồ ăn lại chất đầy một bàn lớn.

Diêu Bối Địch nhìn cô: “Tiểu Khê cũng thích lãng phí như vậy, tôi đã nói cô ấy rất nhiều lần.”

“Cho nên cô ấy gặp báo ứng rồi.” Kiều Tịch Hoàn đang ăn đồ ăn, giọng điệu rất thờ ơ.

“Cô với Tiểu Khê rất quen thuộc sao?” Diêu Bối Địch hỏi.

“Không quen.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Diêu Bối Địch nhíu mày.

“Bối Địch, cô tin cái chết của Hoắc Tiểu Khê không phải là một trận tai nạn giao thông bình thường sao?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.

“Nếu cô và Hoắc Tiểu Khê đã không quen, tại sao lúc nào cũng nói chuyện của cô ấy.” Diêu Bối Địch cũng sẽ tức giận hơn nữa rất giận, hơn nữa thời điểm suy nghĩ đến cái chết cũng không chút do dự, nhưng những chuyện này cô không hề nói với Tiêu Dạ.

“Bởi vì cô với cô ấy rất thân, cho nên tôi muốn chúng ta cũng thân thiết hơn.”

“Vì sao lại muốn chúng ta thân thiết hơn?”

“Bởi vì tôi muốn làm bạn với cô.”

“Nhưng chúng ta không thân không thích.”

“Bạn bè vốn là không thân không thích.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Diêu Bối Địch, bộ dáng còn phần vô lại.

“Cô thật sự quá giống Hoắc Tiểu Khê.” Diêu Bối Địch cảm thán.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cười, không muốn nói thêm nữa, xoay chuyển lời nói: “Hôm nay tôi hẹn cô ăn cơm chính là muốn nói cho cô biết. Tề Lăng Phong không phải là người tốt, do đó nếu có người đối phó với anh ta cô đừng phản cảm, bởi vì là do anh ta nợ Hoắc Tiểu Khê.”

Diêu Bối Địch càng thêm không rõ, Tề Lăng Phong yêu Hoắc Tiểu Khê như vậy, tại sao lại thiếu nợ cô ấy.

Ngược lại, Hoắc Tiểu Khê mới là một cô gái không tim không phổi, tùy tiện buông tay chạy lấy người, nhớ ngày đó khi Tề Lăng Phong tự tay chôn cất tro cốt của Hoắc Tiểu Khê, hình ảnh đó, bọn họ cũng không đành lòng nhìn, nếu như Hoắc Tiểu Khê nhìn thấy, nhất định sẽ không muốn rời đi như thế…

Tề Lăng Phong là một người đàn ông tốt, theo ý cô, là một người đàn ông tốt sắp tuyệt chủng.

“Cô nói người sẽ đối phó Tề Lăng Phong là ai?” Diêu Bối Địch nhíu mày, hỏi cô.

“Chồng cô, Tiêu Dạ.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói.

Diêu Bối Địch bỗng nhiên im lặng, nửa ngày cũng không nói gì.

“Tin tôi đi, đây là nguyện vọng của Hoắc Tiểu Khê.” Kiều Tịch Hoàn nói một cách nghiêm túc: “Sau này cô sẽ hiểu.”

“Là Tiêu Dạ bảo cô đến nói với tôi những thứ này, ví dụ như ác cảm…” Diêu Bối Địch nhìn qua rất bình tĩnh.

Tầm mắt Kiều Tịch Hoàn dừng lại trên ngón tay hơi siết chặt, đây là hành động bản năng của cô ấy khi cô ấy tương đối khẩn trương. Cô khẽ nhếch mày, nhìn cô ấy: “Không phải. Tôi chỉ không muốn cô phá hoại kế hoạch của tôi và Tiêu Dạ.”

Trong mắt cô ấy lóe lên tia mất mát, chậm rãi, lại tựa hồ cảm thấy đương nhiên, có phần châm chọc, cười cười: “Tôi không biết lời của cô nói có mấy phần là thật, nhưng nếu Tề Lăng là con người như vậy, tôi sẽ ngồi chờ chân tướng được rõ ràng.”

Huống chi, nếu không ngồi đợi cô cũng không có bản lĩnh gì, không có khả năng chi phối nhất cử nhất động của Tiêu Dạ.

“Chỉ cần cô không nghĩ lung tung. Ăn cơm đi.” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười.

Không phải cô không nhìn thấy sự kỳ vọng và thất vọng trong mắt của Diêu Bối Địch, cô chỉ cảm thấy Tiêu Dạ không phải là người đàn ông Bối Địch có thể phó thác cả đời, cô không muốn Bối Địch vì người đàn ông như vậy mà hủy hoại bản thân mình.

Hai người ăn cơm xong thì chia tay.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên xe taxi, cầm lấy điện thoại gọi: “Doãn Tường, Cố thị quen biết tòa soạn nào? Bình thường thường hợp tác với tòa soạn nào?”

“Tuần san tài chính và kinh tế Tân Bình Quả.”

“Buổi tối mời tổng biên tập của tuần san tài chính và kinh tế ăn cơm, nhất định phải giúp tôi hẹn người đến.”

“Yên tâm đi, tôi và ông ấy cũng có chút giao tình cũ.”

“Bảo Milk đêm nay tranh thủ thời gian, để tiếp đãi người ta.”

“Vâng.”

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, ngổn ngang trăm mối ngồi tựa vào lưng ghế, cô đã từng vì khiến cô ty phát triển, cho nên cô và Tề Lăng Phong từng là đối tượng nghiên cứu của truyền thông, thủ đoạn của anh ta đối phó với truyền thông cũng không thể khinh thường, bằng không chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cái tên Hoắc Tiểu Khê gần như đã biến mất trong truyền kỳ của Thượng Hải, mà dùng đến cái tên “vị hôn thê của Tề Lăng Phong.” Đây là hiệu ứng truyền thông điển hình.

Cho nên, trước khi Tề Lăng Phong có thể nghĩ đến, cô phải đi trước một bước, không để lại đường sống.

Bình luận

Truyện đang đọc