HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Edit: Sóc Là Ta

Xe vào đến sân nhà họ Cố, sau khi xuống xe, Kiều Tịch Hoàn cũng trực tiếp bước vào trong khu biệt thự nhưng đột nhiên Cố Tử Hàn kéo cô lại.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Tử Hàn. Lúc này khoảng cách cả hai khuôn mặt quá gần, ánh sáng phía sau chiếu tới soi rõ từng đường nét, từng góc cạnh, thậm chí ngũ quan tuấn lãng cũng được soi rọi rõ ràng như muốn lôi kéo người khác phạm tội. Cảnh đẹp động lòng người như thế nhưng không hiểu sao lại không thể khiến Kiều Tịch Hoàn nổi lên bất kỳ hứng thú nào, ngay cả dấu hiệu cho thấy tần suất tim đập nhanh hơn bình thường cũng không hề xuất hiện. Nhưng ngược lại, những động tác như vô tình, như hờ hững của Cố Tử Thần... hai khuôn mặt sát kề nhau, hơi thở ấm nóng phả ra lại khiến cô cảm thấy có chút hứng thú.

Cô có hứng thú với anh sao? Có hứng thú đối với Cố Tử Thần sao?

À, ít ra so với Cố Tử Hàn, cô cũng còn có một chút hứng thú.

Khóe miệng cô nhàn nhạt nở nụ cười, cô nhìn Cố Tử Hàn bình tĩnh nói: “Cố nhị thiếu, anh muốn làm gì?”

Đôi môi cong cớn của Cố Tử Hàn chỉ cách môi cô khoảng 0.01 mét chợt ngừng lại.

Kiều Tịch Hoàn hơi lui về phía sau một chút, nói: “Tôi nghĩ vất vả lắm mới phân định rõ mối quan hệ giữa hai chúng ta, thế mà giờ đây Cố nhị thiếu đang muốn chuẩn bị phá tan bức tường ngăn cách này sao? Hay là anh muốn khiến tôi phải đối diện hiện thực rõ ràng này để tôi không còn bất cứ hy vọng gì nữa?”

Kiều Tịch Hoàn lúc trước sẽ không thể nói ra những lời như vậy.

Kiều Tịch Hoàn lúc trước sẽ run rẩy khi anh vô tình liếc nhìn cô một cái, không thể lý trí như lúc này như vậy.

“Kiều Tịch Hoàn, em đã từng nói tất cả những điều em làm chính là muốn gây sự chú ý của anh phải không?” Cố Tử Hàn hỏi cô.

“Ừm.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Chính xác là cô đã từng nói như vậy nhưng đó cũng chỉ là lời nói dối.

“Nếu như anh nói, em đã thành công thì sao?”

“Vì vậy...” Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh như cũ.

“Em vẫn chưa hiểu rõ sao? Hay là chúng ta có thể thử đến với nhau với một loại thân phận khác chẳng hạn. Cố Tử Hàn nói rõ từng câu từng chữ.

Anh ám chỉ điều đó quá rõ ràng còn gì.

Kiều Tịch Hoàn hơi mỉm cười, nụ cười mờ ảo dưới ánh đèn chập choạng đẹp đến nỗi khiến thiên hoa loạn trụy (nghĩa gốc là ngàn hoa rơi loạn, ý nói đẹp đến nỗi khiến người khác say đắm).

Một Kiều Tịch Hoàn trong quá khứ cũng không mấy đẹp đẽ, tuy gương mặt nhìn cũng tạm ổn nhưng chung quy cũng không có nét gì đặc biệt lắm, thậm chí khiến người đối diện còn cảm thấy tầm thường không chịu được. Thế nhưng vào đúng lúc này, anh lại bị một người phụ nữ trần tục như vậy mê hoặc đến thở cũng thấy khó khăn.

Vào giây phút đó, Cố Tử Hàn chợt nghĩ hay là mình nên thử qua lại với người phụ nữ này thử xem.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn lại không nghĩ như vậy, cô trầm mặc một hồi không phải là đang suy nghĩ mà là đột nhiên cảm thấy vì sao một Diệp Mị tài giỏi, xinh đẹp như thế lại luôn luôn kiên trì chỉ yêu một tên đàn ông có vợ như thế này?

Cô cảm thấy có chút hơi tiếc nuối mà thôi.

Cô ngước mắt nhìn Cố Tử Hàn “Anh đang chuẩn bị ly hôn sao?”

“Kiều Tịch Hoàn, em đừng được voi đòi tiên.” Cố Tử Hàn sầm mặt lại.

Cô được voi đòi tiên sao?

Cô vốn cho rằng đây là chuyện tất nhiên. Nếu anh muốn người khác đồng ý với anh việc gì thì ít nhất anh phải nên cho người khác thấy thành ý của mình.

Như vậy ý của Cố Tử Hàn là…

Cô lặng lẽ nhìn anh.

“Anh có thể mua cho em một căn nhà ở bên ngoài.” Cố Tử Hàn nói.

Đây chẳng phải là anh ta đang muốn bao nuôi tiểu tam (ý là nhân tình hoặc vợ bé) sao?

Vậy rốt cuộc anh ta chỉ xem cô như tiểu tam mà thôi.

Nhưng điều gì khiến Cố Tử Hàn có lòng tin mạnh mẽ rằng cô sẽ đồng ý? Điều gì khiến anh ta tin rằng chỉ cần một lời của anh thì cô phải xem đó như một ân huệ mà hết lòng liều lĩnh,thậm chí lao đầu vào lửa dù có bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra?

Quả thực Kiều Tịch Hoàn lúc trước đã từng theo đuổi anh theo cách ấy nhưng còn bây giờ thì ….

Cô nở nụ cười, thật sự cảm thấy có chút buồn cười.

Không phải cười vì Kiều Tịch Hoàn đã từng ngớ ngẩn mà là cười vì Cố Tử Hàn tự tin đến như vậy.

Cố Tử Hàn bị nụ cười có chút ma quái của Kiều Tịch Hoàn làm cho sợ hãi, nụ cười của cô như thế không giống như vui vẻ mà trái lại dường như phần lớn có ý mỉa mai. Anh nhíu chặt lông mày, sắc mặt cũng khó coi “Em cười cái gì?”

“Em đang nghĩ, anh mua cho em ngôi nhà. Em ở đó và phải bao lâu anh mới đến thăm một lần?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh: “Một tháng, nửa năm, một năm... Nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy có chút buồn cười.”

Cố Tử Hàn mím môi “Anh hứa một tháng sẽ đến thăm ít nhất một lần.”

Anh ta vẫn rất mạnh miệng cơ đấy.

Một tháng một lần, giống như khi hoàng thượng lập phi tử, sẽ chọn ngày đến thăm và phi tử chỉ ngồi đó chờ đợi ngày mình được hoàng thượng XXOO.

“Không được.” Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn mình sẽ đi cùng Cố Tử Hàn trên con đường vòng vèo như thế.

Cô cảm thấy mình cũng không cần phải đứng đây bàn điều kiện với Cố Tử Hàn. Chưa nói đến việc anh đề ra những điều kiện có ý xem thường cô, thậm chí thảo ra những điều kiện có chút buồn cười mà việc quan trọng ở đây chính là cô thật sự không hiểu tại sao Cố Tử Hàn có thể nói ra những chuyện đó như là chuyện đương nhiên như thế.

Mà chuyện đương nhiên này lại không khiến anh ta cảm thấy hổ thẹn, trái lại anh ta lại xem như đó là ân huệ ban phát cho cô.

“Kiều Tịch Hoàn, vậy em còn muốn như thế nào nữa?” Sắc mặt Cố Tử Hàn lạnh lùng đến khó coi, dường như đó đã là hạn mức của anh rồi.

“Để em chờ anh trong ngôi nhà ấy trong một tháng, chi bằng...” Khoé miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên một câu, vành môi tà ác cong cớn “Để em chịu thiệt một chút, em sẽ bao nuôi anh?”

“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Hàn giận đến run cả người.

Xưa nay không ai dám nói với anh những lời như vậy. Một người đàn ông kiêu căng tự mãn như anh làm sao chấp nhận việc một người phụ nữ hạ nhục mình như thế?

Mà khi nhìn Cố Tử Hàn tức giận, Kiều Tịch Hoàn có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi cô xoay người đi vào biệt thự, ném lại câu nói tiếp theo: “Anh hãy suy nghĩ thật kỹ, bất cứ lúc nào lời nói kia cũng có hiệu lực”

Cố Tử Hàn xiết chặt ngón tay.

Kiều Tịch Hoàn đang cố ý, cố ý sỉ nhục anh.

Anh đường đường là Cố nhị thiếu gia kiêm tổng giám đốc tập đoàn Cố thị mà lại bị cô bao nuôi sao?

Kiều Tịch Hoàn, lúc trước em không ngại thể diện mà theo đuổi anh. Giờ anh cho em thứ em cần thì em lại không muốn. Vậy thì cũng đừng trách tại sao anh đuổi tận giết tuyệt?

...

Kiều Tịch Hoàn rón rén đi vào phòng của Cố Tử Thần. Nói thực, hiện tại tâm tình cô rất tốt. Có thể khiến Cố Tử Hàn tức giận đến mức này không phải ai cũng làm được. Anh ta tự cho rằng trên đời này chỉ có mình anh ta cao sang, quý phái lắm chắc, trước đây Hoàng Đế cũng không lớn lối như anh ta vậy.

Cô thảnh thơi bước vào phòng tắm, sau đó thoải mái nằm bên cạnh Cố Tử Thần. Dường như Cố Tử Thần đang ngủ rất say, tiếng hít thở đều đều vẫn vang bên tai cô.

Thật kỳ lạ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng tại sao cô luôn cảm thấy Cố Tử Thần lại đáng yêu, thậm chí có phần đẹp trai hơn nhiều. Nghĩ vậy trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Cô nhắm mắt lại, tựa vào vai anh, vui vẻ ngủ thiếp đi.

...

Ngoài trời màn đêm sâu thẳm còn trong phòng Diêu Bối Địch nằm trên giường xem tin tức qua điện thoại di động. Một tấm ảnh Tiêu Dạ và Lôi Lôi tự chụp gửi đến điện thoại di động của cô và người gửi không ai khác chính là Lôi Lôi.

Xem xong, Diêu Bối Địch ném điện thoại sang một bên.

Không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian này, Lôi Lôi vẫn đang ở bên cạnh Tiêu Dạ.

Cũng đã rất lâu rồi,Tiêu Dạ chưa từng trở về nơi này.

Cô nhẹ nhàng vươn mình, nếu như ngủ không được thì cũng phải ép mình cố gắng đi ngủ. Sau khi ngủ dậy thì cũng mau chóng quên hết những chuyện này.

Trong đêm đen yên tĩnh lại vang lên âm thanh báo tin nhắn.

Diêu Bối Địch do dự một chút, cầm điện thoại lên xem: “Nếu không muốn tự rước lấy nhục nhã thì tôi khuyên cô nên tự động ly hôn với Tiêu Dạ. Dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn học, tuy trước đây có quá nhiều chuyện không vui nhưng cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Tôi hy vọng cô đừng u mê không tỉnh.”

Tin nhắn này vẫn do Lôi Lôi gửi tới.

Diêu Bối Địch nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay.

Dựa theo tính khí của cô, cô sẽ trực tiếp xoá tin nhắn, coi như lừa mình dối người cũng được.

Thế nhưng giờ đây, từng ngón tay cô bắt đầu thả lỏng và nhẹ nhàng lướt nhanh trên bàn phím”Nếu cô có bản lãnh thì hãy làm cho Tiêu Dạ nói chuyện ly hôn với tôi, còn nếu không thì cũng đừng trêu chọc tôi.”

Sau khi gửi đi, cô cũng trực tiếp đem điện thoại đóng lại, cũng như không muốn xem bất kỳ tin nhắn nào nữa. Cô thật sự không biết mình có thể kiên trì với đoạn hôn nhân này bao lâu nhưng trong lòng vẫn chưa muốn dứt bỏ, không muốn mình cứ vậy mà chịu thua.

Và sau này dù xảy ra chuyện gì, cô cũng biết sẽ không có kết quả tốt.

...

Tại đỉnh Hạo Hãn, Lôi Lôi cầm điện thoại di động xem tin nhắn, khuôn mặt cũng tái xám rồi. Hôm nay cô cứ quấn quýt quanh Tiêu Dạ mãi không buông.

Tiêu Dạ rất bận, bận bịu đến nỗi chỉ cần cô mở miệng muốn nói chuyện với anh thì anh đều có những việc khác cần làm. Cô thật sự không chịu nổi, hơn nữa trước đó cô cũng đã nói rõ ràng với Tiêu Dạ rồi, đêm nay chính là thời kỳ an toàn của cô.

Thời kỳ an toàn nghĩa là gì? Đã là người trưởng thành thì ai cũng đều rõ việc này thế nhưng anh lại trả lời rằng đêm nay anh có việc bận, còn yêu cầu cô nên trở về sớm một chút.

Căn bản cô vẫn cảm thấy sau lần gặp đầu tiên, bọn họ chỉ có ôm hôn, lăn lộn trên giường mà thôi. Còn sau đó dù cô có cố tình ám chỉ mối quan hệ công khai thì Tiêu Dạ đều thờ ơ không động lòng. Thái độ của anh càng khiến cô có chút sợ hãi.

Sáu năm cô không gặp anh cũng là khoảng thời gian sáu năm anh đang sớm chiều sống cùng một mái hiên với người phụ nữ xấu xa Diêu Bối Địch kia. Thời gian sáu năm tuy không dài nhưng nó có thể làm thay đổi rất nhiều thứ bao gồm tình cảm cá nhân của một người và mối hận thù vốn có của người này đối với người khác.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô càng lúc càng cảm thấy khủng hoảng.

Vì vậy, cô mới lấy điện thoại di động ra uy hiếp Diêu Bối Địch.

Điều cô không ngờ chính là người phụ nữ kia lại trả lời tin nhắn đầy ngạo mạn khiến cô tức giận đến đòi mạng. Vì thế cô cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi đến thì bên kia cũng đã tắt máy.

Diêu Bối Địch!

Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi mà lúc này lại không có chỗ phát tiết.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” A Bưu hỏi.

Đại ca vừa chạy đến chỗ anh, căn dặn anh phải đưa cô ấy trở về.

Hiện tại nếu Lôi Lôi không đi thì anh cũng rất khó xử.

Thực ra cũng có lúc A Bưu cũng không rõ lắm chuyện tình cảm của đại ca mình thế nào nhưng anh luôn cảm thấy Diêu Bối Địch cũng không kém cỏi lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đại ca. Trước đây cô thường đến đỉnh Hạo Hãn một mình, có khi ngồi ở đại sảnh một chút, có khi ngồi trong phòng bao vừa hát vừa uống rượu. Cô chưa từng chủ động tìm Tiêu Dạ, cũng như chẳng bao giờ quấn quít quấy rối anh mà chỉ đơn giản trầm tĩnh ngồi bên cạnh anh, không gây phiền phức một chút nào. Hơn nữa, dù cô biết bên cạnh đại ca có rất nhiều phụ nữ nhưng cô cũng chưa bao giờ hỏi đến vấn đề này, cô cứ lẳng lặng như thế mà chẳng đòi hỏi điều gì.

Trái ngược với Diêu Bối Địch, từ khi người phụ nữ Lôi Lôi này xuất hiện, hầu như mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc, nếu không quấn quýt đại ca thì cũng sẽ tìm đủ mọi cách cắt đuôi, sợ đại ca bị người khác trêu chọc. Cô ta chỉ một lòng ham muốn rằng ngoại trừ cô ấy thì cũng không ai được phép ở bên cạnh đại ca. Những người phụ nữ bên cạnh đại ca lúc trước bị cô mạnh mẽ uy hiếp, thậm chí cô ta còn đi rêu rao khắp nơi buông lời nói đại ca là người của mình, ai cũng không thể chạm vào.

Đại ca biết hết những việc này, tuy rằng không nói ra nhưng chắc hẳn trong lòng anh ấy cũng có chút khó chịu.

Hơn nữa từ khi Lôi Lôi xuất hiện, Diêu Bối Địch lại chẳng bao giờ ghé đến đỉnh Hạo Hãn này.

Hiện tại bọn họ lại rất muốn Diêu Bối Địch đến, ít ra trước giờ Diêu Bối Địch không hề gây phiền toái nào cho bọn anh, thậm chí còn có chút khách khí.

Ngược lại ở đâu có Lôi Lôi thì nơi đó đều là vẻ vênh vang đắc ý, lại cứ đem đại ca ra hù doạ, tựa như cô hận vì không thể khiến tất cả mọi người nâng mình lên cao, như thể cô mới chính là bà chủ ở đỉnh Hạo Hãn này vậy.

Lẽ dĩ nhiên, trái ngược với những người khác, Lôi Lôi đối xử với A Bưu vẫn dịu dàng rất nhiều.

Lôi Lôi cũng không phải kẻ ngốc, liếc mắt liền thấy A Bưu và những người khác có địa vị không tầm thường nên cô muốn dựa vào mối quan hệ kia một chút. Cô tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với A Bưu, có khi làm ra vẻ hơi quá. Còn A Bưu, tuy không thích bộ dạng a dua nịnh hót kia, nhưng người phụ nữ này cũng thực sự đang ở bên cạnh đại ca nên anh cũng không dám nói nửa câu, chỉ lên tiếng nói mấy câu trái với lòng mình để xã giao mà thôi.

“A Bưu, đêm nay cũng không cần phiền anh, tôi tự mình trở về.” Lôi Lôi dịu dàng nói.

A Bưu nhìn cô “Nhưng đại ca tôi nói...”

“Không sao, không phải có rất nhiều xe lắm sao? Tôi tự mình ngồi chiếc xe khác trở về là được rồi.” Lôi Lôi mở miệng.

“Đã vậy, tôi đi xử lý những chuyện khác.”

“Ừm, anh đi làm việc đi.” Lôi Lôi cười thật tươi.

A Bưu gật đầu, rời khỏi phòng bao.

Sau khi Lôi Lôi nhìn A Bưu rời đi, sắc mặt cũng liền thay đổi, cô cũng ngồi tréo chân trên ghế salông, lấy điện thoại ra gọi “Dĩ Huân.”

“Lôi Lôi, muộn như vậy, còn chưa ngủ?” Bên kia là giọng nói ngái ngủ.

“Ngủ không được, tâm tình không tốt muốn tìm cậu trò chuyện.”

“Sao vậy?”

“Còn không phải bởi vì Tiêu Dạ sao?” Lôi Lôi lầm bầm nói.

“Cậu và anh ta cãi nhau?”

“Không phải!” Lôi Lôi giậm chân “Lát nữa tớ sẽ nói rõ hơn, giờ cậu có mau ra đây trò chuyện với tớ không?”

“Bây giờ, có chút việc...” Sở Dĩ Huân có chút khó khăn nói.

“Cậu có phải bạn thân của tớ không?”

“...” Sở Dĩ Huân trầm mặc một hồi, sau đó mới mở miệng “Cậu ở đâu, tớ đến tìm cậu.”

“Tớ ở đỉnh Hạo Hãn nhưng ở đây cũng không tiện trò chuyện nữa, tớ đến quán bar KT chờ cậu, cậu đến nhanh lên đó.” Lôi Lôi nói.

“Được.” Nói xong, cả hai cúp điện thoại.

Sở Dĩ Huân bất đắc dĩ từ trên giường đứng lên.

Người đàn ông bên cạnh kéo cô lại “Em đi đâu vậy?”

“Em đánh thức anh sao?” Sở Dĩ Huân có chút xin lỗi nói: “Lôi Lôi nói tâm tình không tốt, giống như đã tranh cãi với Tiêu Dạ. Em đến trò chuyện với cô ấy một lát, sẽ nhanh chóng về ngay thôi.”

“Lôi Lôi sao?” Con ngươi Tề Lăng phong hơi động, từ trên giường ngồi dậy “Muộn như vậy rồi, để anh đưa em đi.”

“Không cần, em tự mình lái xe là được, muộn như vậy anh nghỉ sớm một chút...”

“Làm sao anh có thể yên tâm để người phụ nữ của mình ra ngoài giữa đêm hôm như thế này. Đừng nói nhiều, đi thay quần áo đi, anh đưa em đi.”

“Phong...” Sở Dĩ Huân có chút cảm động.

“Ai bảo anh yêu em như vậy.” Tề Lăng phong hôn một cái lên trán cô.

“Em cũng yêu anh.”

Khoé miệng Tề Lăng phong tà ác nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: quân cờ Lôi Lôi này thật hữu dụng đối với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc