HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Buổi chiều hôm sau.

Cổ Nguyên gọi người đưa thiệp mời tới.

Kiều Tịch Hoàn cầm hai tấm thiệp bảo anh giao một tấm cho cục trưởng cục quy hoạch, tấm còn lại giao cho Cố Diệu.

Mà cô đã nói trước với Cổ Nguyên, không có thiệp cũng được, cô cũng có thể đi vào trực tiếp.

Bây giờ, Cổ Nguyên ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ.

Thứ bảy. Buổi tối.

Buổi giám định và thưởng thức đồ cổ lớn nhất Thượng Hải.

Có thể đến tham gia buổi triển lãm lần này đều là những quý tộc nhân vật có tiếng ở Thượng Hải, hoặc là những quan lại quyền quý thích sưu tầm đồ cổ có chút tiếng tăm trong giới.

Kiều Tịch Hoàn và Cố Diệu có mặt đầu tiên.

Cố Diệu có thể nhận được một thiệp mời có phân lượng như vậy, hoàn toàn chưa chuẩn bị kịp, trên mặt không nén nổi vui mừng. Đương nhiên, trong khoảnh khắc ấy, càng thêm có thiện cảm với Kiều Tịch Hoàn!

Kỳ thật, những buổi giám định trước, Cố Diệu cũng từng tham gia, nhưng hoàn toàn không có đãi ngộ khách quý như thế, phải biết rằng danh tiếng của Cổ Vân Sơn trong giới đồ cổ, không phải dùng từ là có thể diễn tả. Hơn nữa Cổ Vân Sơn tính tình rất cổ quái, bất luận bạn có bao nhiêu tiền, đứng trước mặt ông ta cũng không là gì cả, dù sao tiền ông nhiều nhưng tôi không bán đồ cổ cho ông, tiền ông nhiều thì nhiều, nhưng đồ cổ của ông, tôi không giám định đấy!

Hừ, chính là một lão già rất tùy hứng!

Cố Diệu được sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, dẫn đến vị trí dành cho khách quý cao cấp.

Kiều Tịch Hoàn đứng ở bên cạnh ông.

Mà ngồi ở bên cạnh Cố Diệu chính là cục trưởng cục quy hoạch Trương Trung Hoa, Trương Trung Hoa nhìn Cố Diệu vội vàng chủ động tiếp đón:

“Lão Cố, lâu rồi không gặp.”

Cố Diệu cũng nhiệt tình chào hỏi.

Cố Diệu và Trương Trung Hoa cũng không thân nhau lắm, nhưng cũng không thể nói là không quen, Trương Trung Hoa không qua lại sổ sách với tập đoàn Cố thị, cho nên quan hệ hai người cũng không tốt đẹp lắm, thi thoảng gặp nhau ở ngoài thì chào hỏi xã giao. Mà lúc này ông ta lại chủ động chào hỏi, khiến Cố Diệu bỗng dưng cảm thấy tự hào.

Trước đó, Kiều Tịch Hoàn từng nói với ông, cô lấy danh nghĩa Cố thị để tặng một tấm thiệp mời tặng cho Trương Trung Hoa, cũng nói với ông điểm quan trọng của hạng mục nằm trong tay Trương Trung Hoa, mục đích đến tham gia buổi giám định hôm nay chính là tạo mối quan hệ tốt với cục trưởng cục quy hoạch.

Cố Diệu rốt cuộc cũng hiểu được ý của Kiều Tịch Hoàn, cô đưa cho ông tấm thiệp này không phải để ông đến đây hưởng thụ, ngược lại là tới giao tiếp, đứa con dâu này càng lúc càng khôn khéo, tài giỏi, ngay cả ông cũng dám tính kế, nhưng ông không hề có chút phản cảm, ngược lại còn có phần thưởng thức.

Buổi giám định vừa mới bắt đầu, đưa ra vài món đồ cổ bảo bối từ thời tam quốc và thời triều Tần, giá trị liên thành. Dưới sự giảng giải của Cổ Vân Sơn, mọi người nghe đến say sưa ngon lành, dường như là có phúc lớn lắm mới được nhìn thấy. Kiều Tịch Hoàn nghe được một lát, cảm thấy không hứng thú, cô dồn sự chú ý sang Trương Trung Hoa.

Nhìn ra được, Trương Trung Hoa là một người mê đồ cổ điển hình, đối với mỗi món đồ cổ ông đều cảm thấy hứng thú, hơn nữa nét mặt cũng biến hóa, theo sự thay đổi của từng món.

Buổi giám định được quá nửa, Kiều Tịch Hoàn len lén rời khỏi khu khách quý, đến góc của Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên hôm nay mặc một bộ tuxedo màu đen, âu phục màu trắng, đeo nơ con bướm, cả người anh tuấn, cao ngất, tư văn hữu lễ* nếu không phải anh hơi cứng nhắc, có lẽ là đối tượng ái mộ trong mơ của mấy cô gái

(*) Người có văn hóa, lịch sự.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đứng ở bên cạnh anh.

Đêm nay Kiều Tịch Hoàn mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím, xinh đẹp mà thanh nhã.

“Chiếc bình trà nhỏ, ông nội anh bày vào cuối buổi triển lãm, tôi có thể đặt mua nó không?” Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào vấn đề.

“Cô hỏi thay ai?” Cổ Nguyên tựa hồ rất hiểu tính cách của cô.

Thật ra, cũng không cần đi suy đoán, Cổ Nguyên chỉ dựa theo tính cách của Hoắc Tiểu Khê mà đối xử với Kiều Tịch Hoàn, nhưng mỗi lần đều ăn nhịp với nhau.

“Tôi muốn.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Cổ Nguyên nhướng mày.

“Tặng người ta, để bàn chuyện làm ăn.” Kiều Tịch Hoàn nhúng vai, nói thẳng.

“Có lẽ cô có thể dựa vào khả năng đánh mạt chược của mình để thắng ông nội tôi.” Cổ Nguyên đề nghị.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Ngày mai hẹn giúp tôi, tôi sẽ đến nhà anh.” Kiều Tịch Hoàn dùng Cổ Nguyên như một lẽ đương nhiên.

Cổ Nguyên mấp máy môi, gật đầu.

Khi Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị rời khỏi để trở về chỗ của mình, cô đột nhiên dừng bước: “Anh cảm thấy bây giờ tôi rất thực tế sao?”

“Thực tế.” Cổ Nguyên cũng không chút che giấu.

“Tôi cũng thấy vậy.” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, rồi rời khỏi.

Cổ Nguyên nhìn bóng lưng của cô.

Thực tế giống Hoắc Tiểu Khê.

Rõ ràng không thích đồ cổ, bởi vì Hoắc Tiểu Khê nói những món đồ cổ này không có giá trị, trừ phi lấy ra để tuyên truyền thương mại, bằng không cô cũng không biết những thứ đồng nát sắt vụn này đặt trong nhà có cái gì đẹp, còn không bằng mua hai bó hoa, ít nhất trong phòng cũng tràn ngập mùi hoa.

Khóe miệng Cổ Nguyên nhếch lên, cả người cô toàn mùi tiền như thế, tầm thường giống như những thương nhân khác, anh rốt cuộc thích cô ở điểm gì?



Kiều Tịch Hoàn đến bên cạnh Cố Diệu.

Đến phân đoạn giám định, Cổ Vân Sơn chỉ giám định cho những vị khách quý.

Một vài người lấy ra món đồ cổ mà mình lấy làm tự hào, có người vui cũng có người buồn.

Toàn bộ buổi giám định diễn ra gần 4 giờ thì kết thúc hoàn toàn.

Sau khi tan cuộc, tất cả mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn.

Lúc này đã hơn 11 giờ đêm.

Một đám ông già, không biết lấy ở đâu mà tinh thần tốt như vậy.

Kiều Tịch Hoàn theo Cố Diệu rời khỏi, Trương Trung Hoa luôn cùng đi với 2 người bọn họ.

Khi hai bên chia tay thì Cố Diệu đã lôi kéo Trương Trung Hoa: “Hiếm khi chúng ta thích đồ cổ như vậy, hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm, có thể nói chuyện cho thỏa.”

“Đương nhiên có thể.” Trương Trung Hoa nói.

“Một lời đã định, đến lúc đó tôi sẽ để cho con dâu của tôi thay mặt tôi mời anh, anh không thể không nể mặt tôi đó.”

“Nói cái gì vậy, lão Cố anh mời tôi ăn cơm, cho dù tôi có việc bận cũng phải tới.”

“Haha, thời gian cũng không còn sớm, cục trưởng Trương, chúng tôi đưa ông về?”

“Không cần, xe của tôi đậu ở bên kia, lần sau gặp.” Trương Trung Hoa khoát tay.

Cố Diệu và Kiều Tịch Hoàn nhìn Trương Trung Hoa rời đi.

Toàn bộ quá trình, bọn họ cũng không nhắc một chữ đến hạng mục, lần đầu tiên không để đường đột như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc