HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

“Cảm ơn ba.” Kiều Tịch Hoàn và Cố Diệu trở lại xe, bọn họ ngồi ở ghế sau, Kiều Tịch Hoàn cảm kích nói.

“Rèn sắt khi còn nóng, tối mai mời cục trưởng Trương ăn cơm.” Cố Diệu mặc dù thích đồ cổ nhưng vẫn đặt lợi ích thương nhân lên hàng đầu, nghiêm túc dặn dò nói.

Kiều Tịch Hoàn do dự một chút nói: “Trong buổi giám định ban nãy, con thấy cục trưởng Trương dường như rất có hứng thú với ấm trà mà ông cụ giới thiệu, con vừa tìm Cổ Nguyên nói chuyện, xế chiều ngày mai sẽ đến thương lượng với ông cụ Cổ để mua ấm trà ấy. Con sợ thời gian sẽ không kịp.”

“Con nắm chắc có thể mua được?” Cố Diệu hỏi.

“Không biết, nhưng con sẽ thử xem, chưa thử không biết kết quả như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn cũng không dám cam đoan.

Cố Diệu im lặng một lát: “Con có tiền chưa?”

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, lắc đầu.

“Ngày mai đến phòng tài vụ, ba bảo phòng tài vụ ứng một khoảng tiền để làm vốn cho hạng mục của con. Những chuyện như thế này con cần đề xuất sớm một chút.” Cố Diệu rộng rãi nói.

“Cảm ơn ba, con không suy nghĩ nhiều, con chỉ một lòng muốn giành được hạng mục.” Kiều Tịch Hoàn cười nói.

Cô không phải không có nghĩ đến, mà đang chờ Cố Diệu chủ động nói ra.

Chuyện đưa tay xin tiền, bất kể là số tiền lớn hay nhỏ, vẫn nên bị động thì tốt hơn.

Cả đoạn đường yên tĩnh trở về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Diệu mệt mỏi, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.

Kiều Tịch Hoàn cũng đi theo trở lại phòng của mình.

Cô không đi quấy rầy Cố Tử Thần, cô nghĩ giờ mình cũng không có tinh lực để quấy rầy người đàn ông phiền toái đó!

Hạng mục lần này, cô không thể có chút sơ suất.

Buổi chiều ngày thứ hai, cô nhận được điện thoại của Cổ Nguyên, rồi chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Cổ.

Ông nội Cổ đã ngồi trên bàn mạt chược chờ cô, nhìn thấy cô xuất hiện thì cười tủm tỉm nói: “Bạn gái nhỏ, cháu muốn đồ cổ của ông sao?”

“Ông nội Cổ có đồng ý bán cho cháu không?” Kiều Tịch Hoàn cũng cười rất ngọt ngào.

“Đánh thắng ông rồi nói, hôm nay ba đánh một.” Cổ Vân Sơn cười, trong ánh mắt già nua ánh lên tia khôn khéo.

“Được, một lời đã định.”

Kiều Tịch Hoàn bắt đầu chơi bài.

Đánh mạt chược dựa vào vận may, kĩ thuật chỉ là một phương diện.

Mà hôm nay vận may của cô lại rất xui, bài mình muốn thì lại không sờ được, người ta cũng không đánh ra, đánh được một nửa thì thua không ít tiền bạc, đồ cổ cũng không nhìn thấy.

Cô cắn môi, càng về sau thì càng khẩn trương.

“Bạn gái nhỏ, mau ra bài đi.” Cổ Vân Sơn thúc giục.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, đối phương muốn yêu kê, ông nội Cổ muốn bát điều, vậy ba điều an toàn sao?

Cô nhíu mày.

Cổ Vân Sơn lại thúc giục nhiều lần.

Cô suy nghĩ một chút, khi muốn đánh cuộc với vận may của mình, thì Cổ Nguyên ở cách đó không xa giơ 3 ngón tay lên, Kiều Tịch Hoàn giật mình, bèn thay đổi bài để đánh.

Cổ Vân Sơn cho rằng sẽ đánh ra bài mình muốn, nên có phần thất vọng, mò bài, đánh con bài khác.

“Hồ rồi.” Kiều Tịch Hoàn đổ bài.

Cổ Vân Sơn trừng mắt lên, nhìn lại nhìn, rất không cam lòng, nhưng vẫn cầm tiền lên.

Bài cục sau đó, Kiều Tịch Hoàn với Cổ Nguyên nội ứng ngoại hợp, gần như đánh cho cả ba nhà thất bại thảm hại.

Trong lòng Kiều Tịch Hoàn không khỏi cảm thán, hóa ra chơi xấu trong mạt chược quả là có gien di truyền.

Đánh suốt buổi chiều, bài cục kết thúc, Kiều Tịch Hoàn thắng ngay từ trận đầu.

Cổ Vân Sơn khó chịu, đưa đồ cổ của mình ra, bán cho cô theo giá thị trường, trước khi cô đi, Cổ Vân Sơn dường như lưu luyến không rời, dặn dò hết lần này đến lần khác, lần sau nhất định phải ghé chơi.

Cổ Nguyên ở bên cạnh xen vào một câu: “Ông không sợ cô ấy sẽ đoạt hết đồ cổ khắp phòng của ông sao?”

Cổ Vân Sơn khó chịu: “Con bé cũng không phải ăn cướp.”

“Cô ấy là cướp đấy.” Ném lại một câu, Cổ Nguyên kéo Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Không phải cướp, sao có thể tùy tiện lấy đi những thứ thuộc về anh, bao gồm cả trái tim anh?!



Đường phố Thượng Hải.

Cổ Nguyên lái xe đưa Kiều Tịch Hoàn rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn hết nhìn đồ cổ rồi nhìn Cổ Nguyên: “Tôi lại nợ anh rồi, anh muốn tôi trả ơn anh như thế nào đây?”

“Buổi giám định tối qua là đủ rồi. Tiền bạc cũng lời, mà thanh danh cũng lời.”

“Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn của anh.

“Hử?”

“Thử yêu xem.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Tay nắm vô lăng của anh siết chặt.

“Bất kể là Hoắc Tiểu Khê trước đây, hay là ai đó sau này cũng không thích hợp với anh. Hãy thả lỏng mình đi, hãy tìm một tình yêu thuộc về mình. Đừng để Hoắc Tiểu Khê trở thành bóng ma của anh.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục khuyên nhủ.

“Cô đang từ chối tôi sao?” Cổ Nguyên hỏi cô.

Người nói vô tâm, người nghe để ý.

Ai đó trong lời nói của cô, chính là nói bản thân cô.

Trong không gian im lặng, dường như có phần áp lực.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi nói: “Ừ, tôi đang từ chối anh. Tôi chỉ coi anh là bạn. Huống chi, tôi đã kết hôn rồi. Tôi có chồng, cũng đã có con, anh không cần phí thời gian trên người tôi. Không đáng đâu.”

“Thì ra là vậy.” Cổ Nguyên nở một nụ cười trào phúng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.

Nhìn nụ cười tự giễu của anh, và nhìn sự đau xót hiện lên nơi đáy mắt.

“Thay đổi nhanh như vậy, rất dễ gặp báo ứng. Hôm qua, tôi mới nói trước mộ phần của Hoắc Tiểu Khê, tôi nói tôi thích một cô gái khác, hôm nay tôi đã bị cô ấy từ chối, không phải báo ứng, thì là gì?”

“Cổ Nguyên…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm phiền cô.” Cổ Nguyên ngắt lời cô.

“Là tôi quá ích kỉ, từ khi bắt đầu tôi không nên xuất hiện trước mặt anh.” Kiều Tịch Hoàn cắn môi.

Nếu như cô không ích kỉ muốn trả thù, muốn nhận được sự giúp đỡ của Cổ Nguyên, Cổ Nguyên sẽ không có tình cảm với cô.

Cô thật sự, thật sự tự trách mình.

Cổ Nguyên mím môi, cười hờ hững.

Anh nhớ, lần trước bị Hoắc Tiểu Khê từ chối, lúc ấy còn rất nhỏ, nên có thể khóc, bây giờ ngay cả quyền lợi được khóc anh cũng không có.

Cho nên anh chỉ cười…

Cười, để mình buông tay.

Xe rất nhanh đến biệt thự nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn vừa mới xuống xe, Cổ Nguyên đã lái xe rời khỏi.

Hết lần này đến lần khác, giữa bọn họ chỉ là tổn thương…

Cô nhìn phương hướng xe rời đi, ít nhất là hiện tại, tôi không thể cho anh một kết cục tốt đẹp được.

Sau này…

Co không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cô không muốn anh bỏ lỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc