HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Kiều Tịch Hoàn cầm lấy thuốc tiêu viêm, đi vào phòng của Cố Minh Lộ:

“Cởi quần áo.”

Khuôn mặt Cố Minh Lộ lập tức đỏ lên.

“Con đúng là con trai ruột của Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên nói.

Cố Minh Lộ nhìn cô.

“Cởi đi, mẹ không muốn dùng sức mạnh.”

“Nhưng mà, ba nói không thể cởi quần áo trước mặt bạn nữ.” Cố Minh Lộ khó xử nói, mặt càng đỏ hơn.

“Mẹ là mẹ con.”

“Nhưng mẹ cũng là bạn nữ, mẹ không có…” Cố Minh Lộ rất cố chấp nói.

Kiều Tịch Hoàn xiết chặt ngón tay, cha con hai người này trời sinh xung khắc với cô hay sao, tại sao bọn họ lúc nào cũng đối nghịch với cô?.

Kiều Tịch Hoàn không nói hai lời, ba bước thành hai cởi quần áo của khỉ con ra, chỉ còn lại chiếc quần nhỏ màu lam, mà giờ phút này khỉ con đứng ở trong cầu ôm lấy “tiểu bằng hữu” của mình. Chỉ sợ nó lộ ra bên ngoài.

“Mẹ không có khẩu vị nặng như vậy. Đi qua đây.” Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, gọi Cố Minh Lộ.

Cố Minh Lộ ngượng ngùng, tiêu sái đi qua.

Kiều Tịch Hoàn cầm thuốc tiêu viêm, thoa lên người của Cố Minh Lộ, khi Kiều Tịch Hoàn thoa đến chỗ xướt da trên đầu gối, thằng bé đau đến hơi co chân lại, nhưng vẫn cắn môi, không kêu lên tiếng.

“Đau thì nói.”

“Không….đau” Cố Minh Lộ cắn môi đến không còn chút máu.

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau, ngũ quan đã cau lại thành một đống, rõ ràng là đau đến run rẩy nhưng vẫn không kêu ra tiếng.

Mày cô hơi nhíu lại, tay hơi dùng sức một chút.

“Đau…” Khỉ con nhịn không được thở ra, đáy mắt hơi phiếm lệ, nhưng vẫn không la không náo.

“Vì sao không khóc, đừng nói với mẹ là người ba chết tiệt của con nói là đàn ông con trai thì không thể khóc.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng hỏi.

Khỉ con gật đầu.

Ba thật sự đã nói, đàn ông con trai thì không được khóc.

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, Cố Tử Thần rốt cuộc đã dạy Cố Minh Lộ những gì?!

Cô mấp máy môi, lòng không hiểu vì sao hơi rung động, độ mạnh trên tay cũng giảm đi nhiều, còn dùng miệng thổi để cho khỉ con bớt đau.

“Mẹ, mẹ đối với con thật tốt.” Khỉ con nhìn dáng vẻ của Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn thật nghiêm túc nói.

Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút: “Đương nhiên, mẹ là mẹ của con.”

“Có mẹ thật tốt.” Khỉ con cảm thán tự đáy lòng.

Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói.

Khỉ con mới 5 tuổi, trước đây thằng bé phải sống như thế nào đây?!

“Đúng vậy, có mẹ thật tốt.” Cô thì thào nói, đáy mắt lại xẹt qua một tia đau xót không dễ phát hiện. kiếp trước cô sống không tim không phổi, không chịu hiểu cho bố mẹ, luôn đối nghịch cãi lời bọn họ, bây giờ lại sinh ly tử biệt.

Kiều Tịch Hoàn tỉ mỉ thoa thuốc cho Cố Minh Lộ rồi giúp cậu mặc quần áo: “Hai ngày nay đừng có tắm, để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.”

“Vâng.” Khỉ con nói thêm: “Mẹ, con đi làm bài tập đây.”

“Trước tiên không cần vội làm bài tập, nhà trẻ thì có bài tập gì để làm chứ.” Kiều Tịch Hoàn khinh thường nhất là làm bài tập, hồi còn nhỏ hoặc là mướn người làm hoặc là chép của người khác.

Cô không muốn làm những thứ bài tập nhàm chán như thế!

“Nhưng mà cô giáo có cho bài tập…”

“Khỉ con, lời mẹ nói con có nghe không?” Kiều Tịch Hoàn tức giận.

Khỉ con không nói chuyện.

“Lại đây, đến trước mặt mẹ.” Kiều Tịch Hoàn dặn dò.

Khỉ con đi tới, đứng ngay ngắn trước mặt cô.

“Nói mẹ nghe xem, hai chúng ta từng bị ai bắt nạt?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng hỏi.

Khỉ con thành thật nói: “Ông bà nội, chú hai, thím hai, các cô nhỏ và em hai và em ba.”

Được lắm.

Khó chịu trong lòng Kiều Tịch Hoàn càng lúc càng rõ rệt.

Cô không cần nghĩ cũng biết, trước đây cô và khỉ con sống ở Cố gia như thế nào, khóe miệng cô hơi bĩu một cái:

“Ngày mai mẹ đưa con đi học taekwondo.”

“Hả?” Khỉ con chợt ngẩn ra.

“Học taekwondo, học cho tốt cho mẹ” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

“Dạ.”Khỉ con đành phải gật đầu.

“Bây giờ con có thể đi làm bài tập rồi.” Kiều Tịch Hoàn lại dặn dò.

Khỉ con đi về phía bàn học, cầm lấy sách giáo khoa đọc chữ.

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng của khỉ con, muốn thằng bé học taekwondo là hy vọng thằng bé có thể bảo vệ tốt bản thân mình. Nhưng mà chỉ học taekwondo thì chưa đủ, Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt được học rất nhiều, xuất chúng hơn người. Cố lão gia và Cố phu nhân rất thích. Mà Cố Minh Lộ cái gì cũng không có, cho nên muốn Cố Minh Lộ có thể như cá mặn xoay người, chỉ có thể cố gắng nịnh nọt hai ông bà trước.

Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên dừng bước một chút.

Cố Tử Thần người đàn ông này rất phiền phức, anh ta không thích người ta giúp mình, thói quen của anh ta là tự mình ngồi xe lăn, mà giờ phút này… Kiều Tịch Hoàn hơi nhíu mày, theo ở phía sau nhìn Ngôn Hân Nghiên đang cùng đi xuống lầu vừa cười vừa nói với Cố Tử Thần, sau khi đẩy xuống lầu, thì đẩy thẳng đến vườn hoa sau rồi đẩy vào nhà ấm trồng hoa.

Bước chân của Kiều Tịch Hoàn ngừng lại, cô không đuổi theo, thực ra cô muốn nhìn thử xem, khi Cố Tử Thần yêu lần đầu có dáng vẻ như thế nào.

Khóe miệng cô nhếch lên nhưng ánh mắt lại lạnh đến dọa người.

Ngôn Hân Đồng muốn dùng cách này để chia rẽ cô với Cố Tử Thần, cô ta quá ngây thơ rồi.

“Chị dâu” Ngôn Hân Đồng đột nhiên xuất hiện sau lưng của cô, kêu tên cô.

Trên mặt Kiều Tịch Hoàn lập tức treo nụ cười, ôn hòa nói: “Có việc gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ muốn nhìn xem chị dâu đang nhìn cái gì thế.” Ngôn Hân Đồng nhìn về hướng nhà ấm trong vườn hoa, cố tình nói: “Là em gái của em và anh cả. Tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt.”

“Em gái Hân Nghiên thật biết chăm sóc người khác, tính tình của Tử Thần xấu như vậy mà em ấy còn có thể chịu được, quả là một cô gái tốt. Chị cũng rất thích cô ấy, sau này em bảo cô ấy thường đến nhà chơi đi.”

Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nói, nhưng Ngôn Hân Đồng không nhịn được nhíu mày, nếu là Kiều Tịch Hoàn trước đây cô không có chút nghi ngờ, nhưng Kiều Tịch Hoàn bây giờ, lời cô ta nói cô cũng không biết là thật hay giả.

“Anh cả thích em gái của em, sau này em dĩ nhiên sẽ bảo con bé đến chơi với anh ấy thường hơn, nhưng mà chị dâu này, chị không được ghen đâu đấy.” Ngôn Hân Đồng hơi đùa cợt nói.

“Làm sao có thể?! Hân Nghiên là em ruột của em, chị còn có thể không tin sao? Nếu như Hân Nghiên làm chuyện gì bây bạ, làm sao qua mặt được em, em dâu thông minh như vậy, hẳn không lấy đá đập chân mình chứ?” Kiều Tịch Hoàn nói, dáng vẻ mây trôi nước chảy.

Nhưng ngụ ý lại rất rõ ràng.

Cô chỉ nhắc nhở Ngôn Hân Đồng, nhất cử nhất động của Ngôn Hân Nghiên ở nhà họ Cố, đều không thoát khỏi liên can đến cô ta!

Đôi mắt của Ngôn Hân Đồng căng thẳng, nhưng không nói gì.

“Phải không, em dâu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, khí thế có chút bức người.

Ngôn Hân Đồng nhìn cô một cái: “Đương nhiên.”

Sau đó xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười.

Khi Ngôn Hân Đồng và Kiều Tịch Hoàn lần lượt rời đi, trong nhà ấm bỗng có ánh mắt sắc bén đảo qua, lướt qua trong giây lát.

Bình luận

Truyện đang đọc