HÀO MÔN TỔNG TÀI SỦNG LÃO BÀ

Cả ba bị mất dấu vết của bọn họ, nên đã quyết định trở về lại nhà để tìm cách giải quyết vụ này,

Về đến nhà, thì đã không còn thấy khách khứa nữa, vì từ lúc sảy ra chuyện, bà Âu đã nói khéo để có thể cho khách ra về trước,

Bà Âu ngôi bên trong phòng khách, bà rất lo lắng và bên cạnh còn có Tô Diệp,

Bà Âu nhìn thấy anh về, ngay lập tức hối hả đến lo lắng rồi lên tiếng "Thành Nghiêm sao rồi con, có đuổi theo kịp không "

Âu Thành Nghiêm gương mặt trầm ngâm rầu rĩ lắc đầu nói, bị mất dấu của chiếc xe rồi "

Bà Âu hốt hoảng không chịu nổi cú sốc này mà khuỵ người xuống như muốn ngất đi, "Cái... Cái gì, cháu dâu của ta, cháu cố của ta "

Âu Thành Nghiêm giật mình khi nhìn thấy bà đột ngột ngã xuống như muốn ngất xỉu, anh ta nhanh chóng đỡ bà và nói lời cho bà an tâm, "Bà nội, bà bình tĩnh đi ạ, cháu sẽ sớm đem họ về an toàn "

Anh ta nhanh chóng lớn tiếng bảo người đi lấy ích nước cho bà, để lấy lại tinh thần,

Loading...

Lúc nầy Tô Diệp cúi mặt mà tạ lỗi vì mình đã sơ xuất, nên mọi chuyện mới xảy ra, "Thiếu... Thiếu gia, tôi xin lỗi "

Âu Thành Nghiêm thật sự không biết phải nói gì, trách cô cũng không giải quyết được gì, mà cứ thế lạnh giọng lên tiếng, "Xin lỗi cũng vô ích "

Sau đó nhìn thấy bà đã trở nên bình tĩnh, thì anh lại nhìn xung quanh nhà, rồi lại nhìn các người làm trong nhà mà hỏi, "Mọi người có nhìn thấy Lâm Bình Chi đâu không "

Bà Âu nghe anh ta hỏi về Lâm Bình Chi, bà liền tức giận cáu gắt lên tiếng,

"Trời ơi, bây giờ cháu còn tìm nó để làm gì "

Âu Thành Nghiêm lắc đầu bảo không phải, sau đó mới kể cho bà nghe, vì anh ta thật sự đang nghi ngờ cô ta cùng phe với Băng Tĩnh Mỹ, "Bà nội, Băng Tĩnh Mỹ đã trốn khỏi tù rồi, con nghi ngờ Lâm Bình Chi có liên quan đến chuyện này đấy "

Bà Âu không giữ được bình tĩnh nữa, khi nghe có liên quan đến cô ta, bà liền cau mày đập mạnh cây gậy mà mắng, "Con ả đó thật to gan, dám ra tay với nhà họ Âu gia ta "

Sau đó bà Âu lần này quả thật sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa, vì lần này đã đụng đến cháu dâu và cháu cố của bà,

Bà ngay lập tức bảo trợ Thẩm đi điều tra và xem trên địa hình chiếc xe đó đang di chuyển ở nơi nào,

Âu Thành Nghiêm cũng ra lệnh cho Phong Diệp hãy hỗ trợ cùng với trợ lý Thẩm,

Về phía bên Cố Ninh Tinh, lúc này cô đã hết thuốc mê liền tỉnh dậy, thì mơ hồ trước mắt cô là hai đứa nhỏ đang bị trói cùng nhau, và gọi cô rất nhiều,

Cô ngay lập tức hốt hoảng mà vùng vẫy rất mạnh, sau đó từ phía sau hai đứa nhỏ, là Băng Tĩnh Mỹ và Lâm Bình Chi đang cười hả hê, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à "

Cố Ninh Tinh cau mày tức giận, quát lớn tiếng cảnh cáo cô ta, "Cô muốn làm gì, thì động vào tôi, hai đứa nhỏ vô tội "

Băng Tĩnh Mỹ nghe xong cảm thấy nực cười cô ta còn bóp lấy miệng của bé con một cái rồi lên tiếng, "Hai đứa này không có vô tội đâu "

Cố Ninh Tinh nhìn thấy cô ta đối xử thô bạo với Du Du, mà Lâm Bình Chi chỉ biểu hiện bình tĩnh, cô liền quát lớn tiếng với cô ta, "Lâm Bình Chi, con bé là con của cô kia mà, sao cô lại làm vậy "

*bốp* là một tiếng bạt tai từ Lâm Bình Chi đánh cô, sau đó cô ta tức giận trừng mắt lên tiếng, "Nó không phải con tao, tao không hề sinh nó ra"

"Nó chỉ là một công cụ để tao có thể lấy lòng và giành lại tình yêu từ Thành Nghiêm mà thôi, vậy mà từ khi có nó, tao càng bị Thành Nghiêm lạnh nhạt hơn, những mảng mày không muốn biết con bé từ ai sinh ra sao "

Cố Ninh Tinh cau mày không hiểu cô ta nói gì, "Cô nói vậy là có ý gì "

Cô ta cười khinh với cô, rồi chỉ về hướng hai đứa nhỏ mà nói, "Sao mày lại ngu đến như vậy, mày không tự nhìn xem cả hai đứa điều giống nhau hay sao "

Cố Ninh Tinh nhìn hai đứa nhỏ mà chợt nhận ra, tuy trước đó cô nhìn bé con rất là giống Thành Nhiên của cô, nhưng cô lại bỏ qua vấn đề này, "Tức là..., Sao có thể như vậy "

"Năm đó mày không biết mày đang mang thai đôi hay sao, chậc chậc, Từ Khiên Quân quả thật sơ xuất quá rồi "

Đến bây giờ cô mới nhớ lại từ từ, chẳng trách lúc khi cô lần đầu gặp con bé lại là có cảm giác một mối liên kết giữa tình mẫu tử thân thích đến như vậy

Thế nhưng cô vẫn không tin điều này lại sảy ra, và làm sao con bé lại ở bên cô ta, "Không... Không thể nào "

Sau đó cô nghĩ đến Từ Khiên Quân và năm đó anh ta chính là người đã siêu âm cho cô, không ngờ anh ta lại giấu chuyện cô mang thai đôi,

Lâm Bình Chi nhìn cô đang căng thẳng, cô ta liền nói công kích cô tiếp, "Tao vốn dĩ năm đó cũng không biết đứa bé là con của mày, nhưng từ từ tao nhìn con bé lại rất giống mày nên đã tra ra được, con ý tá dỏm ấy nói ra tao mới biết gần đây thôi "

Cố Ninh Tinh lúc này chỉ có thể nhìn bé con mà ứng nước mắt, và cô cũng không màng đến cô ta muốn nói gì,

Lúc này đột nhiên Cố Ninh Tinh mới hoản loạn bất ngờ, vì bị cô ta tát thêm một cái thật mạnh, "Nè, mày có nghe tao nói không hả "

Hai đứa nhỏ ở đối diện nhìn thấy mẹ mình bị cô ta đánh, nên hét lớn,

"Mami, mami mẹ không sao chứ, bà... Bà đừng đánh mẹ tôi nữa, đồ ác quỷ "

Lâm Bình chi ánh mắt lúc này chuyển về hướng hai đứa nhỏ, tức giận cười ma mị, cô ta còn túm lấy hai đứa nhỏ mạnh tay với chúng,

Cố Ninh Tinh xót lòng, mà cố gắng vùng vẫy rất mạnh, nhưng dây buộc quá chắc, cô chỉ biết đau lòng la hét chửi mắng, "Lâm Bình Chi, mau buông hai đứa nhỏ ra, cô là đồ độc ác, chuyện này là của người lớn, đừng đem trẻ nhỏ ra mà trút giận "

Bình luận

Truyện đang đọc