HÀO MÔN TỔNG TÀI SỦNG LÃO BÀ

Trời tối khuya đến tất cả điều đã ngủ hết, nữa đêm Âu Thành Nghiêm vẫn là

không chịu được nên đã lo lắng, mà đi thẳng đến nhà phụ của Cố Ninh

Tinh,

Anh ta bước vào thì nhìn thấy Tô Diệp đang ngồi gục ở trên ghế sofa, anh ta không quan tâm mà đi thẳng đến phòng,

Thế nhưng Tô Diệp là người nhạy cảm về tiếng và quan sát, chỉ cần có

người vào cô nghe được tiếng bước chân hoặc tiếng nhẹ gì phát ra, là dù

có đang ngủ say cô cũng giật mình thức dậy ngay,

Cô nhanh chóng mở mắt thì dáng vẻ giật mình khi nhìn thấy Âu Thành

Nghiêm, cô liền nhẹ giọng, "Thiếu... Thiếu gia, đã khuya rồi sao người

còn đến đây "

Âu Thành Nghiêm không nói gì, mà chỉ đưa ngón tay lên môi, ra hiểu bảo Tô Diệp im lặng,

Tô Diệp cũng hợp tác mà im lặng không nói thêm lời nào nữa, cô chỉ gật đầu,

Âu Thành Nghiêm nhìn về hướng phòng, tiếp tục đi vào bên trong, thì nhìn thấy Cố Ninh Tinh đã ngủ say,

Anh ta nhẹ nhàng khéo ghế mà ngồi cạnh trước mặt Cố Ninh Tinh, sau đó không ngừng nhìn cô ngủ,

Một lúc sau, thì chợt bất ngờ phát hiện trên máy tính laptop vẫn còn đang sáng đèn mà lúc nãy Cố Ninh Tinh đã quên tắt đi,

Anh cảm thấy ánh đèn rất sáng sẽ khiến cô khó ngủ, nên đi đến để tắt

nó, nhưng không ngờ lại vô tình để lộ tất cả những chuyện mà Cố Ninh

Tinh và Từ Khiên Quân đã bàn bạc,

Anh ta độc được toàn bộ mà trở nên tức giận, nhưng anh ta không biết

lúc đó người sẽ đến đưa Cố Ninh Tinh đi là ai, vì trong cuộc nói chuyện

không đề cập đến người đó là anh hai cô mà chỉ nói đến tên là Ninh

Phong,

Nghe đến tên người đàn ông khác sẽ đưa cô trốn thoát khỏi anh, khiến anh ta nổi điên mà cực kỳ tức giận,

Tức giận đến hai mắt tia đỏ, sau đó nhìn về hướng Cố Ninh Tinh, anh

ta mới thốt lên vài lời, "Tôi sẽ không để bất cứ ai có thể đưa em rời

khỏi tôi đâu, Ninh Tinh em là của tôi "

Nói xong anh ta mới bỏ đi, anh ta suy nghĩ đến việc ngay mai sẽ đưa

Cố Ninh Tinh đi đến buổi tiệc, để đối phó với người đàn ông đó và Từ

Khiên Quân,

Ngay lúc này phía bên bà Âu ở bên nước ngoài, bà ấy đã biết hết mọi

chuyện mà Âu Thành Nghiêm đã làm với Cố Ninh Tinh, từ Tô Diệp đã kể cho

bà ấy nghe,

Bà Âu nghe xong, nên đã ngay lập tức bỏ hết công việc bên đó, mà ngay lập tức trở về ngay, nhưng tình hình bên đấy đang vướng bận một cuộc

hợp, mà bà đang ở trong phòng hợp, nên bà phải bất đắc dĩ chờ hợp xong

xuôi mới ngay lập tức đi được,

Còn về phía bên này, sáng sớm hôm sau Cố Ninh Tinh mệt mỏi thức dậy,

cô vẫn ráng chịu đựng cơn mệt mỏi để chuẩn bị đi đến nhà chính,

Cô đi đến nhà chính, sau đó còn tự tay nấu những món ăn cho Âu Thành

Nghiêm, sở dĩ cô làm cách này là bởi vì cô muốn anh ta đưa mình tham gia dự tiệc trên du thuyền,

Cố Ninh Tinh chăm chú nấu ăn với dáng vẻ nghiêm túc, một lúc sau cô

cũng nấu xong hết tất cả, sau đó chỉ bày ra dĩa mà tiện thể bảo Tô Diệp

đi gọi Âu Thành Nghiêm, "Tô Diệp, mau đi gọi Âu Thành Nghiêm đến dùng

bữa sáng giúp em đi "

Tô Diệp đứng bên cạnh Cố Ninh Tinh từ khi cô vào bếp, vì cô lo lắng

tình trạng của cô, sau đó nghe lệnh của cô thì ngay lập tức đi gọi

người, "Vâng, phu nhân "

Tô Diệp vừa quay đi, thì đột nhiên nhìn thấy Âu Thành Nghiêm đứng trước ngay cửa phòng bếp, "Tôi đang ở đây không cần gọi "

Thì ra anh ta hôm nay ngủ ở đây chứ không phải ngủ cùng với Lâm Bình Chi, mà anh còn đứng ở đó từ trước nhìn cô nấu ăn,

"Thiếu gia " Tô Diệp cúi đầu chào anh ta,

Âu Thành Nghiêm đi đến gần cô, anh ta không ngại ngần gì mà ôm lấy eo cô, "Em đã đỡ hơn chưa, mà lại đi vào bếp nấu ăn rồi "

Anh ta vờ như không có chuyện gì sảy ra, cứ nghĩ ôm eo cô, cô sẽ khó

chịu mà vùng vẫy, nhưng không ngờ Cố Ninh Tinh vẫn không nói gì cả, ngay cả một cái chắt môi cũng không hề,

Cố Ninh Tinh mặc dù hơi khó chịu khi anh ta ôm lấy cô, nhưng cô vẫn

tỏ vẻ không kháng cự gì cả mà chọn cách dễ dãi nhẹ nhàng, "Tôi đã đỡ hơn rồi, mau buông tôi ra đi, rồi còn ăn sáng nữa kìa, hôm nay anh có tham

gia tiệc mà "

Cô lúc này đột nhiên phát hiện mình lỡ miệng mà nói ra ang ta có buổi tiệc, cô liền nhanh chóng im lặng ngay,

Âu Thành Nghiêm trở nên khó chịu khi cô nhắc đến buổi tiệc, nhưng anh ta liền nhanh chóng giả vờ là mình không biết chuyện của cô, sau đó còn giả vờ bảo cô theo mình đi dự tiệc, "Sao em biết hôm nay tôi có tham dự tiệc, hay là hôm nay em đi cùng tôi nha "

Quả nhiên Cố Ninh Tinh được ăn may liền mỉm cười, vì cô được đến đó mà không hề tốn sức lực để giao khẩu với anh ta nhiều lời,

Thế nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ giả vờ, để anh ta không nghi ngờ kế hoạch trốn thoát khỏi anh ta, "Tôi được đi theo anh sao "

Âu Thành Nghiêm vẫn ôm lấy eo cô, rồi còn mỉm cười với cô, giả vờ nheo mày nói, "Em là vợ của tôi, sao lại không chứ "

Cố Ninh Tinh cảm thấy khinh sợ anh ta, tuy cơ thể cô đang sợ và tim

đập nhanh, nhưng cô đang tìm kiềm chế không cho bản thân run lên, sợ anh ta sẽ nghi ngờ,

Cô vẫn là khó chịu nhanh chóng vùng vẫy bảo anh ta buông mình ra, "Anh... Anh buông tôi ra đi, còn ăn sáng nữa này "

Thế nhưng Âu Thành Nghiêm vẫn không buông cô ra, anh ta cố giữ lấy cô mà dịu dàng nhắc đến chuyện đó,

"Em không còn giận tôi nữa à "

Tức giận, Cố Ninh Tinh rất tức giận anh ta, cô nghe anh ta nói mà

trên tay nắm chặt chiếc dĩa để có thể kiềm chế cơn đau, cô liền thở dài

một hơi, "Giận anh con tôi sẽ sống lại sao, cũng may tôi vẫn còn sinh

con được "

Anh ta lúc này kê môi mình vào vùng cổ của cô, sau đó liền say mê nói khẽ, "Vậy tôi với em tạo ra một đứa "

Cố Ninh Tinh run lên một cái, sợ hãi những lời anh ta vừa nói, khiến

cô cảm thấy buồn nôn, thế nhưng cô kịp thời thoát khỏi vòng tay của anh

ta mà giả vờ mỉm cười, còn đẩy Âu Thành Nghiêm ra ngoài, "Ấy... Làm gì

vậy, đừng đùa nữa, mau ra ăn đi "

Cô đẩy anh ta ra, sau đó mới cau mày chạy đến bồn rửa bát mà nôn mửa

khinh sợ, tay chân cô cũng trở nên run rẩy vì cô đang bị sang chấn tâm

lý nổi sợ vì mất đi đứa bé,

Một lúc sau, cô cố gắng giữ lấy bình tĩnh, dáng vẻ ổn định mới bước ra ngoài cùng anh ta ăn sáng,

Bình luận

Truyện đang đọc