HÀO MÔN TỔNG TÀI SỦNG LÃO BÀ

Cố Ninh Tinh từ lúc rời tầm mắt của anh ta, cô ngay lập tức thở ra một hơi thật mạnh, vì từ lúc nãy đến bây giờ cô cô gắng kiềm chế để bản thân trở nên vô cảm,

Tay cô chạm lên trước ngực, cảm nhận tim đập rất nhanh, nhưng sao lại cảm thấy đau đớn đến vô cùng,

Thế nhưng cơn đau cô đã kiềm nén, thật nhanh chóng sẽ kết thúc ngay, sau đó đi một lúc cuối cùng cũng đến nơi phòng của chủ tịch Ngạn,

Vừa bước vào đến phòng, thì đột nhiên đứa bé trai mà cô đã cứu nó lên từ dưới hồ, mà chạy đến ôm lấy chân cô, miệng cười thật tươi còn gọi cô một tiếng"dì xinh đẹp "

Cố Ninh Tinh mới nhìn nó mà mỉm cười, còn ngồi khuỵ xuống dịu dàng xoa đầu thằng bé "Cậu bé, con không sao chứ "

Thằng bé nhìn cô với vẻ tươi cười đến híp mắt, còn nhẹ nhàng lắc đầu bảo mình không sao còn nắm tay cô đi vào trong, "Baba, dì xinh đẹp đã cứu con, đến rồi ạ "

Cô đi cùng thằng bé đi vào bên trong, thì nhìn từ xa thấy người đàn ông trưởng thành tao nhã lạnh lùng gương mặt lại rất đẹp chuẩn mực, sau đó cô nhanh chóng đến gần lịch sự tươi cười chào, "Chào ngài, chủ tịch Ngạn "

Ngạn Tô Hàm, nhìn thấy cô đột nhiên có gì đó rất là với anh, sau đó anh ta đặt ly nước xuống mà dùng lời no lịch sự thành tâm với cô, "Cô ngồi đi, tôi thật sự cảm ơn cô vì đã cứu con trai tôi "

Cố Ninh Tinh ngại khi anh ta đích thân cảm ơn cô, cô liền lắc đầu thật sự không dám nhận, mà nói thêm, "Chủ tịch Ngạn, ngài đừng như vậy, tình hình lúc đó nguy hiểm, sao tôi có thể làm ngơ cơ chứ, dù sao tôi cũng có con trai cỡ như con của ngài đây ạ "

Ngạn Tô Hàm bất ngờ có gì đó thất vọng, khi nghe cô nói đến cũng có con, anh ta lại tò mò cau mày hỏi tiếp, "Cô đã có chồng con rồi "

Cố Ninh Tinh nghe đến đây liền xấu hổ, cô thật sự lúc này không muốn nói ra, vì lịch sự lời hỏi nên cô mới ấp úng trả lời trong sự xấu hổ, "Thật ngại quá tôi chỉ có con, chứ không có chồng ạ "

Anh ta không hiểu vì điều gì, mà gương mặt trở nên mừng rỡ khi nghe đến điều này, nhưng vẫn trạng thái lạnh lùng, còn tiếp tục hỏi cô, "Vậy thế chồng cô đâu "

Cố Ninh Tinh cảm thấy kì lạ, cớ sao anh ta lại quan tâm mà còn hỏi đến chuyện tư của cô, sau đó cô mới lên tiếng kêu anh ta chuyển chủ đề,

"Chủ tịch Ngạn, hay chúng ta đừng nói đến chuyện này có được không "

Anh ta lúc này mới phát hiện mình đã đi quá xa với lời nói, liền ho khan vài tiếng xấu hổ, "Xin lỗi, vì đã hỏi cô những lời này "

Cố Ninh Tinh cũng không quan tâm hoặc trách gì anh ta, cô chỉ mỉm cười một cái dịu dàng,

Ngạn Tô Hàm thấy cô không nói gì, anh ta liền vô chuyện vấn đề, "Được rồi, tôi cho cô một điều kiện vì đã cứu con tôi, cô muốn gì cũng được "

Cô ngại ngùng, mà mỉm cười giao tiếp, cô cứ nói chuyện với vẻ ấp úng một chút, "Yêu cầu của tôi có một chút quá lớn lao và hơi quá đáng "

Anh ta lạnh giọng nói, "Cô cứ nói đi "

Cô hít một hơi thật mạnh dạng, ngồi ngay ngắn lập tức lên tiếng với chất giọng nhỏ nhẹ, "Chủ tịch Ngạn, ngài có thể bán lại cho tôi công ty Cố thị không ạ "

Ngạn Tô Hàm, nghe lời đề nghị của cô, anh ta lúc này gương mặt trở nên tiếc nuối, mà trả lời cô, "Cô nương, thật sự xin lỗi tôi không thể đáp ứng với cô điều này rồi, cô hãy ra lời đề nghị khác đi "

Cố Ninh Tinh lúc này thất vọng, vì lời anh ta nói sẽ không đáp ứng lời đề nghị này, tại sao anh ta lại không bán chứ, "Chủ tịch, tại sao lại không bán cho tôi "

Anh ta tự trách bản thân nhưng lại không muốn nói ra sự thật với cô một điều, "Tôi thật sự không thể đáp ứng điều này, cô đừng hỏi về việc mua lại Cố thị nữa "

Cô cứ liền tục muốn hỏi cho ra lẽ vì sao lại như vậy, "Chủ tịch tại sao lại như vậy ạ "

Cô đang cực kỳ căng thẳng vì anh ta không chịu bán bán công ty cho cô, nhưng cô nhất quyết không từ bỏ, và sẽ hỏi anh ta đến cùng,

Thế nhưng lúc này đột nhiên thằng bé, con của Ngạn Tô Hàm vùng vẫy lên tiếng, "Baba, sao ba lại không giữ lời hứa, ba hãy bán cho dì xin đẹp đi "

Ngạn Tô Hàm nghe con mình lên tiếng, anh ta ngay lập tức quát mắng nó, "Con còn bé không hiểu chuyện, im lặng cho ba "

Thấy mình bị ba mắng thằng bé lúc nào đột nhiên, úp mặt vào người cô khóc òa lên lớn tiếng, "Con ghét ba "

Cảm thấy mình có lỗi vì đã lớn tiếng với thằng bé, anh ta liền dỗ dành nó, nhưng lại cứ ấp úng trong lời nói,

"Ngạn Đồng Thất, không phải là ba không muốn đáp ứng cho dì ấy, mà là... "

Cố Ninh Tinh cảm thấy anh ta có gì dường như giấu cô, nên cô nhất quyết trả hỏi thật kỹ, "Chủ tịch là sao ạ "

Anh ta không phải không muốn đáp ứng yêu cầu mà bán lại công ty cho cô, nhưng nếu cô đã hỏi đến như vậy thì anh ta không cách nào giấu cô được mà nói ra, "Tôi mấy ngày trước đã bán nó lại cho Âu thị rồi "

Loading...

Anh ta thật sự đã bán lại nó cho Âu Thành Nghiêm từ mấy ngày trước đó, vì anh ta cứ mỗi ngày điều đến, cho đến khi Ngạn Tô Hàm đã mệt mỏi vì anh ta cứ làm phiền, nên đã bán nó cho Âu Thành Nghiêm sở hữu,

Cố Ninh Tinh nghe đến công ty đã ở trong tay Âu Thị, cô liền giật mình rồi lại đến bất ngờ, "Âu... Là Âu thị ạ"

Nhìn dáng vẻ cô rất sợ hãi khi nhắc đến Âu Thành Nghiêm, sau đó anh ta không quan tâm đến, nhưng anh ta nhìn thái độ của cô anh ta biết chắc chắn công ty ấy rất quan trọng với cô, "Nếu cô muốn mua lại công ty Cố thị thì hãy đến Âu gia để thương lượng với chủ tịch Âu Thành Nghiêm "

Cố Ninh Tinh tâm trạng lúc này rất hỗn loạn, vì sao công ty lại vào tay Âu Thành Nghiêm rồi, thật sự lúc này tay cô đang run lên,

Ngạn Tô Thâm nhìn dáng vẻ cô im lặng, nên anh ta suy nghĩ một chuyện là muốn cùng cô đi đến Âu thị để gặp mặt Âu Thành Nghiêm, "Hay tôi sẽ cùng cô đi giải quyết, bảo anh ta nhường lại cho cô "

Cố Ninh Tinh lúc này mới giật mình, liền nhớ lại lời anh ta đang vừa nói lúc nãy, cô liền sợ ngại nên lắc đầu từ chối ngay, "Chủ tịch, làm vậy phiền ngài lắm, tôi sẽ tự mình đến thương lượng với họ "

Ngạn Tô Hàm im lặng với trạng thái của cô vì từ chối lời anh,

Cố Ninh Tinh lúc này thở ra một hơi, tay đã được tự mình kiềm chế không còn run nữa, thế nên bây giờ cô phải về, sau đó chất giọng nhẹ nhàng lịch sự nói, "Chủ tịch, vậy xin phép ngài tôi đi trước ạ "

Cố Ninh Tinh mỉm cười, rồi bắt tay anh ta, sau đó liền nhanh chóng đứng lên đi, nhưng lúc này thằng bé con ôm lấy chân cô lại,"Dì xinh đẹp, dì ở lại với con đi được không "

Nó vì không muốn cô đi nên nó mới nhất quyết không cho cô đi lúc này, Cố Ninh Tinh lúc này nhìn đứa bé đáng yêu đang ôm lấy chân cô, mà xoa đầu nó vỗ về, "Dì còn có việc bận, con ở lại với baba đi nha "

Thế nhưng thằng bé nhất quyết không chịu mà vẫn ôm lấy chân cô níu kéo rất chặt, "Không chịu, dì xinh đẹp dì đừng đi mà "

Lúc này Ngạn Tô Hàm mới tức giận dùng lời lớn tiếng nói với thằng bé,

"Thất Thất, con đừng có bướng bỉnh như vậy "

Thằng bé lúc này đột nhiên mếu máo khóc òa lên rất lớn, còn trách mắng ngược lại anh ta, "Không chịu, ba không ngăn cản dì đẹp ở lại, con ghét ba "

Tất cả ai nấy điều nhức đầu với tên nhóc này, mà không làm gì được nó, vì nó cứ ôm chân của Cố Ninh Tinh khóc rất lớn,

Lúc này Cố Ninh Tinh mới chợt dùng phương pháp cách này để khiến thằng bé chịu để cô đi, "À, Thất Thất ngoan, bây giờ dì phải đi, nhưng dì sẽ để lại cho con số điện thoại và nơi dì đang ở hiện tai, có được hay không "

Cô thật sự đưa một tấm giấy đã viết địa chỉ và số điện thoại cho thằng bé, nó sau đó nhận lấy tờ giấy xong nhanh chóng không còn khóc nữa mà thay vào đó là nở nụ cười rất vui vẻ,

"Dạ được, dì xinh đẹp "

Thằng bé nhận xong tờ giấy, liền vui mừng buông chân cô ra ngay, mà mỉm cười rất tươi khi nhìn chằm chằm vào tờ giấy,

Cố Ninh Tinh nhìn thấy thằng bé vui vẻ, cô cũng một phần nào đỡ hơn, sau đó cô mới mỉm cười mà hôn vào trán thằng bé một cái, rồi cúi chào Ngạn Tô Hàm lịch sự rồi mới quay đi,

Bình luận

Truyện đang đọc