HÃY NÓI EM ĐỒNG Ý


Thẩm Xuyên cuối cùng cũng đồng ý mua tặng cho Vân Kiều một chiếc điện thoại di động.
Nhưng có điều, nó đã bị Đình Nhậm "động tay vào".

Nói một cách đơn giản.

Những gì không cần thiết thì sẽ không truy cập được.

Anh muốn cô trong thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Nếu vô tình bị những bài báo này làm cho nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, thì anh có ba đầu sáu tay cũng không bù đắp hết được.
Hôm đó, Đình Nhậm có việc phải rời khỏi công ty một lúc.

Nhưng Liễu Khanh đã bất thình lình đến tìm.
Căn nhà hai người đang ở vô cùng rộng.

Người giúp việc chỉ đến dọn dẹp vào buổi sáng rồi ra về.

Buổi tối chỉ có hai người, nhưng Liễu Khanh không thể nào tiếp cận Đình Nhậm hơn được.

Cô lo cho đứa bé trong bụng mình, nếu Đình Nhậm ra tay thì mạng cũng không giữ được nên đành yên phận.
Gần đây những trang báo đã ít đăng tin về hai người.


Có vẻ như chuyện này đang dần lắng xuống rồi.

Đình Nhậm có thể sớm kết thúc kia mà, anh lại còn chờ đợi điều gì nữa mà vẫn còn dây dưa với cô ta?
"Anh ấy đâu rồi?"
Liễu Khanh mặc bộ váy bó sát màu đen, đeo kính râm, điệu bộ không coi ai ra gì mà định xông vào phòng chủ tịch.
Những thư ký và trợ lý ở bàn làm việc bên ngoài liền ngăn cản.
"Xin hỏi cô có hẹn trước với Đình tổng không?"
"Hẹn trước cái gì chứ? Tôi sắp thành bà chủ của các người đấy.

Nhìn cái gì? Lỡ đứa bé trong bụng tôi có mệnh hệ nào thì các người có đền nổi không?"
Cô ta vẫn cong cớn quát tháo, được nước làm tới.
Mấy thư ký nghe xong liền hiểu ra đây là Bạch Liễu Khanh, cái người mà lúc trước rầm rộ trên báo cùng với ông chủ.
Nhưng quy định ở đây là không được phép cho người lạ vào phòng chủ tịch khi chưa được cho phép.
"Xin lỗi, vì Đình tổng không có dặn dò gì thêm nên chúng tôi không thể để cô vào."
Thôi kệ vậy, cô ta có làm bà chủ thì là chuyện của tương lai.

Nhưng nếu bây giờ để cô ta vào thì sẽ bị đuổi việc ngay tức khắc.

Tới đâu hay tới đó, dù sao họ cũng hiểu ông chủ của mình là người biết phân biệt đúng sai.
"Cô dám?"
Bạch Liễu Khanh đỏ mắt, dùng hết sức lực tát thẳng vào mặt thư ký.

Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn.

Riêng thư ký kia không dám phản kháng lại, vì dù sao cô ta cũng là người của Bạch gia, tốt xấu gì cũng không nên dây vào.
"Bạch tiểu thư, Đình tổng không có ở đây không có nghĩa là cô được phép quá đáng."
Một trong số họ lên tiếng, cố gắng đỡ thư ký kia dậy.
"Thì sao? Sớm muộn gì tôi cũng là bà chủ của chỗ này.

Các người lo mà liệu hồn đi."
Bọn họ bỗng dưng đứng nghiêm chỉnh, cúi người đồng loạt khiến cho Bạch Liễu Khanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, tiếng ho nhẹ của thư ký Liêu Kiệt vang lên.
Linh cảm có gì đó không đúng, Bạch Liễu Khanh quay người lại.

Thì ra Đình Nhậm và Liêu Kiệt đã đứng phía sau từ lúc nào.

Khỏi cần nói cũng đủ biết Đình Nhậm đang nhìn cô ta bằng ánh mắt hình mũi tên nhưng muốn xiên chết cô ta ngay tại đây vậy.
"Anh...!Anh về từ lúc nào?"
Đình Nhậm không nói không rằng, ném tập hồ sơ đang xem dở cho Liêu Kiệt rồi kéo Bạch Liễu Khanh vào văn phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại cũng là lúc những người bên ngoài này hoang mang tột độ.

Liêu Kiệt hiểu ông chủ của mình quá mà.

Trong lúc chờ đợi, anh dìu cô thư ký kia xuống phòng y tế.

Bạch Liễu Khanh ra tay ác quá, làm một bên mặt của cô ấy sưng đỏ lên hết.
"Anh buông em ra!"
Mỗi lần Đình Nhậm nắm lấy cô, cổ tay đều bị anh siết chặt để lại cả dấu tay.
"Những gì tôi đã cảnh cáo đều không lọt nổi vào tai cô sao Bạch tiểu thư?"
Đình Nhậm đi đến bàn làm việc của mình, ngồi ngả người ra ghế.
"Nhưng em yêu anh.

Những việc em làm tất cả đều vì quá yêu anh.

Anh không có một chút tình cảm nào dành cho em hay sao?"
Bạch Liễu Khanh chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đình Nhậm.

Lúc này chỉ còn cách giở chiêu trò đau khổ, dùng "nước mắt cá sấu" mà thôi.
Bạch Liễu Khanh này đúng là yêu quá mà sinh hận.

Cô ta ngày càng thất thường, lúc lại bày mưu tính kế, lúc lại một mình đau khổ vì tình cảm không được đáp lại.
"Nếu cô thích, thì đi theo tôi."
Đình Nhậm bất ngờ đứng dậy, kéo theo Bạch Liễu Khanh đi ra ngoài.

Cô không thể khánh cự lại được.

Bị anh chở đến một phòng khám, là người quen của Thẩm Xuyên.
"Đây là đâu?"
Phòng khám này không có biển hiệu gì cả, nằm gọn trên tầng ba của một hiệu sách.


Chắc chỉ có những người quen biết mới có thể đến được đây.
"Đi khám thai."
Cô trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra điều gì rồi? Không thể nào.

Hay là Đình Nhậm thật sự chỉ muốn lấy đứa bé vì nghĩ rằng đó chính là con của anh ta?
Hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Bạch Liễu Khanh.

Cô hít một hơi dài, trấn tĩnh bản thân, cùng Đình Nhậm bước vào phòng khám.
Kỳ lạ là, bác sĩ này không nói một lời nào.

Cứ yên lặng mà kéo lấy tay cô bắt mạch.
"Em bé khỏe mạnh, không cần phải lo."
Đình Nhậm chợt nhíu mày.

Không phải là cô ta mang thai giả hay sao? Bây giờ lại là em bé đang khỏe mạnh? Người này là do Thẩm Xuyên giới thiệu, vừa tinh thông y học cổ truyền vừa biết cả Tây y, chỉ là tính tình có hơi cổ quái thôi.
"Cảm ơn."
Không biết bác sĩ này có phải là từ trên trời rơi xuống hay không.

Khám như vậy là xong rồi à? Lúc này đây điều mà anh quan tâm nhất là cái thai này từ đâu mà ra.

Chẳng lẽ Đình Nhậm đã nhầm, hai người thật sự đã xảy ra chuyện đó?


Bình luận

Truyện đang đọc