Thị trấn Phụng Tiên, cái tên nghe thơ mộng thật.
Nhưng cũng khá là nhỏ, ở đây chủ yếu là người địa phương chứ làm gì có khách du lịch lui tới bao giờ.
Sau khi ăn tối và dọn dẹp, Vân Kiều chúc bà Trần ngủ ngon rồi quay lại phòng.
Hình như bà ấy chỉ sống có một mình.
Thu nhập chủ yếu nhờ vào việc cho thuê trọ và may, sửa quần áo cho người dân trong trấn.
Hôm nay hơi muộn nên cô vẫn chưa kịp hỏi han gì nhiều.
Vân Kiều nằm xuống, cuộn tròn mình trong chiếc chăn mới.
Định mở nguồn điện thoại lên nhưng rồi lại thôi.
Cô thừa biết Thẩm Xuyên sẽ gọi, bác Từ sẽ gọi.
Nhưng cô không muốn mình bị lung lay, lúc này chỉ cần nhất là cảm giác yên bình.
Đình Gia
Đình Nhậm về muộn, nhưng vừa đến cửa đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đợi.
"Nói mau, cô ấy đang ở đâu?"
Thẩm Xuyên như muốn ngủ gật đến nơi.
Anh không chấp nhận được cái việc Đình Nhậm lại để Vân Kiều ra đi dễ dàng như vậy.
Chẳng phải hôm qua mọi chuyện đang rất tốt đẹp rồi hay sao.
Khó khăn lắm họ mới có thể vạch trần được Bạch Liễu Khanh, cô ấy còn vừa phải trải qua việc chết đi sống lại.
"Vẫn an toàn.
Cậu đừng lo lắng nữa."
"Cho tôi biết."
Đối diện trước câu hỏi của Thẩm Xuyên, Đình Nhậm vẫn giữ im lặng mà đi thẳng lên phòng.
Dù tìm kiếm sự giúp đỡ của Từ quản gia nhưng cũng không thành, Thẩm Xuyên đành rủa tên bạn trời đánh này vài câu rồi tức tối bỏ về.
Không phải Đình Nhậm bỏ mặc cô, anh tự có tính toán của mình.
Cũng rất may là Thẩm Xuyên không nghĩ tới việc bay qua tận bên kia để mách Đình lão gia về việc này.
Ông ấy mà biết thì mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa.
Trời sáng, Vân Kiều bị đánh thức bởi tiếng gà gáy và tiếng của những người nông dân đang trên đường ra đồng.
Đây là thứ âm thanh mà từ lâu lắm rồi cô mới được nghe lại.
Chính là từ khi đến ở nhà Đình Gia đã không thể nghe thấy nữa.
"Đào Ni, Đào Ni!"
Từ trên ban công nhìn xuống, cô thấy Dụ Thừa đang đứng bên dưới nói vọng lên.
Anh ta cầm cái nón đan trên tay, vẫy vẫy ra hiệu.
Người này có được bình thường không vậy, mới sáng sớm đã kêu người ta ầm ĩ.
Nếu không phải kịp nhớ ra mình đã dùng cái tên giả, thì có khi Vân Kiều cũng không hiểu được Đào Ni là ai.
"Này, anh có chuyện gì đấy?"
"Tôi muốn mời cô đi ăn sáng."
Lần đầu tiên cô gặp một người như vậy, cứ ngỡ như cả hai đã là bạn bè chí cốt lâu năm.
Một lúc sau, cô thay quần áo rồi xuống nhà.
Dụ Thừa có vẻ ngạc nhiên lắm.
"Cô là con nhà giàu à?"
Anh ta ngây ngô hỏi.
"Sao thế?"
"Cách ăn mặc này không giống những cô gái bình thường đâu.
Những người tôi từng gặp qua ở thành phố, chưa chắc đã ăn mặc đẹp như cô."
Trước cái lí do có phần lạ đời của Dụ Thừa, Vân Kiều chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Nhưng anh ta thắc mắc cũng phải, số quần áo này trước đây đều là do nhà họ Đình chuẩn bị cho cô.
Nếu không phải là thương hiệu nổi tiếng thì cũng là được đặt may riêng.
Tuy chỉ là đồ mặc bình thường nhưng biết được giá trị thật chắc ai cũng ngã ngửa.
"Cũng bình thường thôi, anh nghĩ nhiều làm gì."
"À thôi, tôi biết chỗ này bán sủi cảo rất ngon, tôi đưa cô đi."
Lúc này Vân Kiều mới thấy anh ta đi lại phía cái cổng nhà "tạm bợ" của bà Trần, dắt chiếc xe đạp cũ đã dựng ở đó từ bao giờ.
"Ở tít dưới trấn, cô không đi bộ nổi đâu."
Nhìn anh ta gầy gò như thế, chẳng phải là cô còn sợ không chở nổi mình hay sao.
"Anh đi cẩn thận đấy."
Cô ngồi lên yên sau xe, xoay về một bên, chỉnh gọn lại váy áo.
"Được rồi, tôi đi đây."
Chỉ mới mấy bước đầu đã nghe tiếng két két phát ra từ chiếc xe.
Có lẽ từ lâu đã không có ai động đến.
Đường ở đây chỉ toàn là đất nên có phần hơi sốc.
Dụ Thừa đã cố gắng chạy chậm hết cỡ nhưng vẫn không tránh được những tình huống oái ăm.
Lần đầu còn bỡ ngỡ, cô cứ bị đập đầu mình vào lưng anh ta.
Nhưng giống như một phản xạ tự nhiên, những lần sau đó cô cứ lấy cánh tay mình chen giữa, hạn chế tiếp xúc hết mức có thể.
Sau một hồi trầy trật cũng đến nơi.
Tiệm sủi cảo nhỏ xíu nằm bên một cái gốc cây to.
Nhìn biển hiệu cũ kĩ đã biết nó tồn tại từ lâu.
"Của cô này."
Trong lúc đợi hai phần sủi cảo mang ra.
Dụ Thừa chủ động làm mọi thứ, từ lau đũa, lấy nước uống cho Vân Kiều.
"Anh để tôi tự làm được rồi."
Nhận lấy đôi đũa được lau qua bảy bảy bốn chín lần từ tay Dụ Thừa, cô cứ cảm thấy ngại ngại.
Cớ vì sao chỉ vô tình gặp nhau mà anh ta lại nhiệt tình như thế, cô lại đa nghi nữa rồi.
"Mùi vị thế nào?"
Thấy Vân Kiều chỉ tập trung ăn mà im lặng không nói, Dụ Thừa hỏi.
"Rất ngon."
"Cô thích là được rồi."
Anh ta vui vẻ ăn hết phần của mình, Vân Kiều lặng lẽ quan sát.
Hay cô vốn đã quen với tính cách điềm đạm của Đình Nhậm nên cảm thấy người này quá thừa năng lượng.