HÃY NÓI EM ĐỒNG Ý


Tối hôm ấy, Vân Kiều cảm thấy đầu mình đau nhức, cơ thể không còn chút sức lực.

Dù cố gắng tỉnh lại cũng không thể nào mở mắt ra được.
Nhiều hình ảnh mơ hồ cứ liên tục hiện ra.

Cho đến khi tỉnh lại, cô vẫn không thể cử động được.
"Sao lại thế này? Đây là đâu?"
Không phải phòng ngủ của cô, đây là một nơi khác.

Vân Kiều dụi dụi mắt, cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
"Có lẽ đã trúng thuốc mê.

Không xong rồi...!Bọn họ đã bắt đầu hành động."
Vân Kiều cũng đã đoán sơ qua được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng căn phòng này toàn bộ đều bị khóa, từ cửa sổ nhìn xuống thì lại quá cao, không thể cứ thế mà liều mạng nhảy xuống được.
Ngay bên dưới còn có người đang đứng canh gác.

Nếu cô dùng chăn màn làm dây mà đu xuống dưới, chưa kịp tiếp đất đã bị bắt lại ngay.
Rầm! Rầm!
"Thả tôi ra, các người định làm gì?"

Đập cửa đến đau cả tay, gọi khản cổ cũng không có ai đáp lại.

Xung quanh căn nhà này chỉ toàn cây là cây.

Đủ biết không phải ở trong thành phố.
Vân Kiều không muốn phí sức nữa, cô dần bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, ngồi xuống giường.
"Bọn họ chưa làm gì mình, tức là vẫn còn giá trị lợi dụng.

Nếu có cơ hội để liên lạc được với Đình Nhậm thì tốt rồi..."
Một lúc sau, có người mang cơm đến.
"Này, cho tôi gặp Phương Quý Ly đi!"
Vân Kiều còn chưa nói dứt câu thì Phương Quý Ly đã xuất hiện.

Trông bà ta khác hẳn một người mẹ hiền dịu trước đó, đúng là một con người đầy giả tạo.
"Con gái, gọi thẳng tên của mẹ như vậy là không tốt chút nào đâu."
"Bà đừng lừa tôi nữa, bà không phải là mẹ tôi.

Nói thật đi, bà định làm gì?"
Phương Quý Ly phá lên cười.
"Còn làm cái gì nữa, đương nhiên là dụ tên nhóc Đình Nhậm đến đây, có như vậy thì mới dễ dàng mà tóm gọn hắn chứ."
"Bà...!Bà nghĩ Đình Nhậm dễ đối phó đến vậy sao?"
"Vậy thì cứ đợi mà xem."
Cô nhìn bà ta bằng ánh mắt chứa đầy sự thù hận.

Dám nhận làm mẹ ruột của cô, chính sự xúc phạm này khiến cho cô thật mong muốn bà ta phải trả giá đắt.
Đúng giờ hẹn, Đình Nhậm một mình lái xe đến địa chỉ được thông báo.

Anh đương nhiên chỉ đi một mình.
Đến cổng còn có người cẩn thận khám xét người xem có giấu vũ khí hay không.

Người đàn bà này đúng là cẩn thận.
"Đình Tổng, hân hạnh được đón tiếp."
Từ trong nhà, Phương Quý Ly bước ra đón Đình Nhậm.

Bà ta vẫn bày ra bộ mặt thảo mai vốn có.
"Cô ấy đâu?"
Trước sự lạnh lùng của Đình Nhậm, bà ta không vội vã, thậm chí còn muốn buông lời dụ dỗ.
"Đã đến đây rồi, thì vào trong uống ly trà đã chứ."

Thấy Đình Nhậm vẫn không chịu nể mặt, bà ta liền phải dùng hạ sách.
"Đình Tổng đã bước vào đây rồi, cũng phải theo luật lệ ở nơi này chứ.

Huống hồ, hôn thê của cậu còn đang ở trong tay tôi."
Vậy là Đình Nhậm theo bà ta đến phòng khách.

Trà bánh được mang ra đầy đủ nhưng anh vẫn thận trọng vì Vân Kiều vẫn còn đang bị giam.
"Chắc cậu cũng không biết vì sao tôi lại phải tốn thời gian và công sức để bày ra một kế hoạch phức tạp như vậy."
Đình Nhậm cười trừ.
"Tôi biết."
"Ồ! Cậu thử nói xem?"
"Người chị quá cố đó của bà, từng quyến rũ cha tôi sau khi mẹ tôi mất.

Nên đã bị ông nội tôi tặng cho một cái kết đầy thảm hại."
Phương Quý Ly hết sức bất ngờ, bà ta không nghĩ đến việc Đình Nhậm sẽ điều tra ra được chuyện này.

Bởi vì bà đã cố tình theo họ chồng là họ Phương để ém nhẹm quá khứ từng là gái làng chơi của mình.
"Bà lừa Lục Vân Kiều, chủ yếu là muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình và dùng để uy hiếp tôi.

Rất tiếc..."
"Sao lại rất tiếc?"
"Tôi đến đây không phải vì Lục Vân Kiều.

Mà tôi chỉ muốn nói với bà một sự thật, cô ta không còn là hôn thê của tôi nữa."
Đình Nhậm đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Cho đến khi anh định mở cửa xe của mình, thì bên trong có hai người đàn ông dẫn Vân Kiều ra.
"Đình Tổng, cậu có đi hay không cũng là quyết định của cậu.


Nhưng tính mạng của cô gái này thì tôi không dám đảm bảo đâu."
Phương Quý Ly mới đó mà đã lên tới sân thượng của căn nhà, bà ta đứng từ trên nói vọng xuống như thể một con đại bàng đắc thắng.
Bụp!
Âm thanh không quá lớn, nhưng chỉ thấy Phương Quý Ly trợn tròn mắt, người lảo đảo cố gắng bám trụ vào thanh chắn trên sân thượng, sau đó rơi từ tầng năm xuống đất.
Máu tươi nhuộm đỏ cả sân.

Những tên đàn em bắt đầu run rẩy vì người cầm đầu bỗng dưng bị bắn chết.
Từ một khoảng cách xa như vậy lại có thể một phát nhắm trúng ngay tim, người này quả nhiên không tầm thường chút nào.
Đình Nhậm cười nhạt, xem ra cũng thật đúng lúc.

Chậm một giây nữa thôi anh cũng đã đủ mất kiên nhẫn rồi.
"Thế nào? Muốn sống thì thả cô ấy ra."
Có vẻ như hai tên đang giữ Vân Kiều vẫn còn chưa chịu buông.

Đình Nhậm hết cách, anh giả vờ bỏ đi, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Ngay khi cửa kính vừa hạ xuống, chỉ với hai phát đạn đã làm cho hai thuộc hạ của bà ta gục ngã tại chỗ.
Nhưng cũng chính phát này của Đình Nhậm đã làm kinh động đến đám thuộc hạ còn lại trong căn nhà này.
Vân Kiều cố gắng bình tĩnh, nhặt lấy súng của một tên rồi vội vã chạy về phía của Đình Nhậm.
Ngay khi đám người còn lại trở ra thì căn nhà đã bị người của Đình Nhậm bao vây.
Lần đầu tiên phải huy động tổ chức ngầm do ông nội để lại với nhiều người như thế, anh có cảm giác mình đang trở thành một kẻ cầm đầu thực thụ.


Bình luận

Truyện đang đọc