Lý Điệp khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến đổi, nàng không hề mang lên mặt nạ nụ cười tươi sáng âm thanh thánh thót như chim hoàng yến nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt kiêu căng, ngạo mạn cùng ác độc, khiến người khác vừa nhìn vào lập tức cảm giác được vô cùng đáng sợ.
Giống như lúc nãy bọn hắn gặp không phải là Lý Điệp, mà đây mới là Lý Điệp thật sự.
Triệu Vô Cực nhíu mày, thảo nào nàng tu luyện mị công trước cả Tiếu Mị Mị mà lại hiệu quả kém cỏi như vậy, xem ra bên trong nội tâm của nàng vốn đã tràn đầy xấu xí, chỉ có âm mưu quỷ kế cùng giết chóc mới khiến cho nàng thỏa mãn.
Một con người tâm linh khiếm khuyết, chỉ toàn xấu xa, cho dù có cố gắng cách mấy đi nữa cũng không thể khiến cho người ta từ sâu trong linh hồn nhận đồng bản thân được.
Có câu tướng tùy tâm sinh, tuy có thể không đúng trong mọi trường hợp, nhưng Lý Điệp nội tâm xấu xí như vậy, phản ánh lên khuôn mặt nàng sẽ không được tự nhiên, nhất là sâu trong ánh mắt nàng vẻ độc ác không thể che giấu.
Đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, tâm linh xấu xí, đôi mắt đương nhiên cũng không thể nào đẹp được.
Chẳng trách Tiếu Mị Mị có thể tu luyện mị công vượt xa nàng, mà nàng chỉ có thể dựa vào lợi thế sớm tu luyện mấy năm mà đánh bại Tiếu Mị Mị.
Lý Điệp cười gằn nói:
“ hai người các ngươi đây là đang thúc giục nhanh giết chết các ngươi sao? Ta chỉ cần giết hết đám người các ngươi liền không có ai có thể biết được ta có Viên Nguyệt Kiếm a”!
Lý Điệp nói tới đây hơi dừng một chút, Trịnh Hoành cùng Thiết Tam nội tâm lập tức siết chặt một cái, trên trán chảy ra mồ hôi.
Bọn hắn vốn tưởng yêu nữ này cũng giống như Tiếu Mị Mị còn dễ nói chuyện một chút, không ngờ nàng lại ác độc đến như vậy, xem mạng người như cỏ rác thích làm gì thì làm a.
Thích làm gì thì làm, không để ý quy củ, chính là tà phái cùng ma môn đặc trưng.
Thế giới này vận hành được vốn dựa vào những quy tắc, mà bọn hắn tà phái xem nhẹ quy tắc, lấy hiệp mà phạm lí, như vậy chính là tà phái, là võ lâm công địch.
Lý Điệp lại cười nói:
“ các ngươi cho rằng, ta lộ ra Viên Nguyệt Kiếm thì sẽ sợ có người tìm ta phiền phức sao? Ha ha, đến một cái giết một cái,đến hai cái giết một cặp. Lý Điệp ta có bảo kiếm trong tay còn phải sợ ai? Đỉnh phong cảnh giới dám ra tay với ta thì còn phải hỏi xem sư phụ ta có đồng ý hay không? Nhất lưu cảnh ai cản nổi ta?”
Lời nàng nói vô cùng bá đạo tự tin, tự tin đến từ thực lực cùng sư tôn nàng Âm hậu Vạn Tinh Hà.
Có chỗ dựa chính là như thế tự tin a.
Lý Điệp tiếp tục nói:
“ hai người các ngươi vốn là đi đánh cướp của Hải Âu tiêu cục mà thôi, ta hắc ăn hắc thì có gì đáng nói. Dù sao ta vốn là tà phái, các ngươi đám này danh môn chính phái trong miệng luôn là hiệp nghĩa, vậy mà toàn đi làm những việc bắt gà trộm chó thế này, quả thật là so với chúng ta kém còn quá xa a. Ít ra chúng ta dám làm dám chịu, không như các ngươi như vậy lén lút như tặc”!
Nàng lời này vừa nói ra, hai người mặt liền xạm lại.
Làm chính phái đã lâu, bọn hắn luôn tự cho mình là hiệp khách. Tuy làm chuyện bẩn thỉu không ít, nhưng đây không phải chuyện mà trên giang hồ mọi người thường làm sao? Tại sao chúng ta làm thì không được rồi?
Lại bị một cái tà phái yêu nữ mở miệng chê bai, hai người sắc mặt không hề tốt một chút nào.
Nhưng đối phương cầm trong tay bảo kiếm, võ công lại cao cường, cho dù bọn hắn đi lên vây công cũng không chắc cầm xuống được đối phương.
Chả lẽ phải giao ra xá lợi?
Trịnh Hoành có chút không cam lòng! bọn hắn tốn bao nhiêu sức mới có thể đoạt được xá lợi a, tổn thất còn không ít người, cuối cung lại bị đối phương nẫng tay trên, nỗi nhục này hắn sao nuốt trôi a!
Nhưng không giao ra, lấy Lý Điệp yêu nữ tính cách, sợ rằng nàng thật dám ở chỗ này cùng bọn hắn chơi một hồi, đại khai sát giới.
Trong Âm hậu đám nữ đệ tử, chỉ có Tiếu Mị Mị là dễ nói chuyện nhất, ít ra đôi lúc nàng còn giảng đạo lí.
Còn lại hai người đều là triệt đầu triệt đuôi nữ ma đầu, không chuyện ác gì không dám làm.
Trịnh Hoành lên tiếng hỏi:
“ giao ra xá lợi, ngươi sẽ thả chúng ta đi sao”?
Lý Điệp khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu nói:
“ đúng vậy, ta chỉ muốn xá lợi mà thôi”!
Trịnh Hoành cùng Thiết Tam trao đổi một cái ánh mắt, Lý Điệp lời nói có chút không đáng tin a, nàng rất có thể trở mặt không nhận nợ ngay lập tức.
Hứa hẹn đối với nàng chính là đánh rắm một cái mà thôi, nàng thất hứa còn nhiều hơn bọn hắn ăn cơm hàng ngày, lừa lọc chính là nàng bản tính.
Trịnh Hoành lên tiếng:
“ vậy để đệ tử của chúng ta trước rút lui có được hay không”?
Lý Điệp nghĩ một chút, đại sự trước mặt, không cần để ý đám này tạp ngư, làm nhiệm vụ sư phụ giao cho mới là quan trọng.
Lý Điệp gật đầu một cái, Trịnh Hoành cùng Thiết Tam lập tức ra lệnh cho đám người giải tán, trở về môn phái của bọn hắn tập hợp.
Đám người lục tục rời đi, Trịnh Hoành cùng Thiết Tam lúc này tinh thần hơi trở nên căng thẳng, bọn hắn đã bảo hộ thành công đệ tử của môn phái mình, nhưng đồng thời hai người cũng trở thành mục tiêu của Lý Điệp, nếu nàng giở trò hai người rất có thể nguy hiểm tính mạng.
Tuy hai người đều là nhất lưu cảnh giới, nhưng để hai người đi đối phó Lý Điệp cầm trong tay Viên Nguyệt Kiếm, bọn hắn cũng không chút nào có lòng tin chiến thắng.
Lý Điệp không Viên Nguyệt Kiếm, chỉ dựa vào Cực Nhạc Ma Công đã có thể ở trên giang hồ đánh xuất ra danh tiếng của mình, nàng có trong tay Viên Nguyệt Kiếm thì cấp độ nguy hiểm còn phải kéo lên mấy thành.
Trịnh Hoành khó khăn hỏi:
“ làm sao ta biết được Lý Điệp ngươi sẽ không nhận được xá lợi sau lật lọng. Bây giờ xá lợi trong tay chúng ta, ngươi còn ném chuột sợ vỡ đồ ngại chúng ta hủy đi xá lợi, nhưng chúng ta một khi giao ra, ngươi chẳng phải muốn trở mặt lúc nào cũng được sao”?
Lý Điệp lúc này cau mày có chút tức giận nói:
“ lời nói của ta các ngươi còn không tin sao”?
Trịnh Hoành trong lòng mắng to: chỉ có ngu ngốc mới tin lời ngươi, hừ!
Nhưng đương nhiên hắn không dám trước mặt đối phương nói vậy, nếu dám nói vậy chỉ sợ Lý Điệp sẽ nổi điên chẳng quan tâm cái gì xá lợi trước giết hai người bọn hắn lại nói.
Bởi vậy hắn vô cùng cơ linh nói:
“ vậy không bằng thế này, chúng ta lùi lại trước cồng thành đông Túy Mộng Thành, sau đó sẽ giao xá lợi cho ngươi, ngươi thấy thế nào”?
Lý Điệp như cười mà không phải cười nhìn hai người nói:
“ thế quá gần, các ngươi một khi liều mạng chạy trốn trở lại thành thì sao? Ai đảm bảo ta có thể lấy được xá lợi”!
Túy Mộng Thành là chính phái địa bàn, nếu hai tên này xông vào, nàng muốn đuổi bắt sẽ bị đám người chính phái vây công,vô cùng khó khăn, đen đủi còn phải bồi cả mạng mình vào.
Bởi vậy để bọn hắn rời đi là chuyện không thể nào.
Trịnh Hoành lại ra giá:
“ vậy thì cách Túy Mộng Thành ba dặm, khoảng cách này nếu chúng ta muốn chạy cũng không thể chạy a, ngươi hoàn toàn có thể đuổi giết chúng ta”!
Hắn chọn ba dặm bởi vì hắn tự tin, cho dù Lý Điệp dùng toàn lực cũng không thể trong khoảng cách này truy sát cả hai người bọn hắn, cùng lắm chỉ có một người chịu trận mà thôi.
Hắn chạy so với Thiết Tam nhanh, như vậy Thiết Tam sẽ phải chịu tai ương thay hắn rồi.
Đến lúc đó không giao ra xá lợi, Trịnh Hoành chạy tới Túy Mộng Thành rống to một tiếng, sẽ không ít người vây công Lý Điệp, hắn an toàn mang xá lợi trở về.
Hắn tinh toán vô cùng tốt, tính luôn cả đồng bạn cùng hắn hành động lần này là Thiết Tam vào.
Tuy hai bên là hợp tác quan hệ, nhưng lúc nào cần bán hắn liền bán, không chút do dự.
Chỉ cần giá cả đủ, trên giang hồ bán đi bằng hữu là chuyện vô cùng bình thường a.
Hắn tính toán tuy tốt, nhưng Lý Điệp không phải nữ nhân ngu ngốc, nàng cười lạnh nói:
“ các ngươi có hai lựa chọn, một là lập tức giao ra đây, ta cho hai ngươi một con đường sống. Hai là ta mặc kệ cái gì xá lợi, trước giết hai ngươi, sau đó giết luôn của các ngươi môn phái. Tin tưởng ta, Lý Điệp ta nói được làm được”!
Trịnh Hoành cùng Thiết Tam trong lòng thầm mắng một tiếng, độc ác yêu nữ.
Bọn hắn chính là muốn bảo trụ đám này đệ tử mới cho bọn hắn rút lui trước trở về Túy Mộng Thành. Nhưng nếu Lý Điệp truy sát đến cùng, nàng có thể vô thanh vô tức lẻn vào, trong đêm tàn sát môn phái bọn hắn a.
Chỉ cần bọn hắn ngã xuống ở đây, môn phái chắc chắn cũng sẽ gặp tai ương, lập tức tụt dốc không phanh.
Nhưng giao ra bảo vật cũng không có cái gì có thể đảm bảo bọn hắn có thể an toàn rời đi a!
Trịnh Hoành cùng Thiết Tam lúc này lâm vào tiến thoái lưỡng nan lựa chọn, bọn hắn không biết có nên tin yêu nữ này lời nói hay không? Dù sao tà phái tính cách quá không tiết tháo.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên:
“ hai vị chưởng môn chớ nên tin lời yêu nữ này”!