HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Lưu Ngạo phi châm ám toán bắn ra, Từ Tiểu Bạch bên kia vẫn còn mải mê cùng Lý Uẩn cùng Cụ Anh chiến thành một đoàn không hề biết đến nguy cơ đã giáng lâm.

Đang chuẩn bị vung kiếm tấn công, Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên nội tâm lạnh lẽo một cái trong lòng nguy hiểm cảnh báo lập tức kéo vang lên.

Hắn ánh mắt lập tức liếc ngang một cái, một cái phi châm đang dùng tốc độ như là thiểm điện hướng hắn vọt tới, ngắm trúng chính là đầu gối của hắn. 

Phi châm này đánh được vô cùng xảo trá, nhằm đúng lúc hắn đang dồn lực vào chân phát động kiếm pháp bởi vậy muốn tránh né đã khó càng thêm khó.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn to, khóe mắt như muốn nứt, nhưng phi châm tốc độ quá nhanh hắn vô pháp có thể tránh né.

Nếu hắn trúng một phi châm này, toàn thân nội công lập tức bị đánh loạn một cái, kiếm trên tay cũng không thể thuận lợi phát ra, chỉ sợ Cụ Anh cùng Lý Uẩn sẽ không bỏ qua cơ hội này xông lên hợp công vây đánh hắn.

Hôm nay hắn mang muội muội đi ăn một bữa cơm, nếu để đối phương cứ như thế đánh bại, mất mặt mũi là chuyện nhỏ, nhưng để muội muội của hắn bị người tranh phòng ăn ở Vọng nguyệt lâu lại là chuyện lớn.

Từ nhỏ tới lớn Từ Tiểu Bạch chỉ có duy nhất một cái này muội muội, hắn vô cùng sủng ái muội muội, gần như đạt tới muội khống trình độ.

Từ Tiểu Bạch không muốn muội muội của hắn gặp bất kì chuyện gì không vui, bởi vậy hôm nay gặp phải khiêu khích, Từ Tiểu Bạch cũng không hề ngần ngại đáp ứng.

Nhưng nhìn sắp bay tới phi châm, hắn lại vô pháp tránh né, Từ Tiểu Bạch trong lòng bỗng có chút tuyệt vọng, hắn không thể tránh thoát!

Lý Uẩn cùng Cụ Anh hiển nhiên cũng phát hiện Từ Tiểu Bạch dị trạng, hai người liếc mắt liền xem rõ tình huống, hiển nhiên bọn hắn biết đây chính là Lưu Ngạo ở trong bóng tối âm thầm ra tay hỗ trợ bọn hắn.

Trước đây bọn hắn ở Biện kinh vì gia thế hơn người làm người khác sợ hãi cũng không có ai cùng bọn hắn đánh lên, nếu có số ít không phải là đối thủ của bọn hắn, số ít thì lại bị Lưu Ngạo dùng ám chiêu ám toán.

Bởi vậy bọn hắn ở Biện kinh cũng qua được rất thoải mái không hề gặp qua cái gì khó khăn bởi vậy càng ngày càng trở nên càn rỡ không sợ ai.

Hôm nay tới Thiên Vân Thành, không ngờ người đầu tiên xui xẻo lại chính là Tiềm long bảng thứ ba nhân vật Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn to, bên trong toát ra nồng đậm vẻ sợ hãi, khó tin, tức giận cùng không cam lòng, nhưng như thế cũng không thay đổi được sự thật hắn không thể né tránh được một cái phi châm này.

Đang lúc tuyệt vọng nhất thời khắc, Từ Tiểu Bạch trước mặt một hoa lên, một cái thân ảnh như là quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn.

Toàn thân áo quần màu vàng, thêu bên trên chính là hoàng kim họa tiết, một cái đầu trọc vô cùng nổi bật.

Thân hình không cao lắm, nhưng sống lưng thẳng tắp vô cùng kiên nghị, trên thân nội công dũng mãnh phun trào, tuy chỉ là nhị lưu cảnh giới nhưng lại khiến người ta cảm giác sâu không lường được, cùng là nhị lưu nếu bị cỗ khí thế này đè ép xuống chỉ sợ sẽ sâu sắc cảm giác được tuyệt vọng không cách nào xóa đi cảm giác này.

Người này không ai khác chính là vừa từ biệt không lâu bằng hữu của hắn, Triệu Vô Cực. 

Triệu Vô Cực thân hình như là mị ảnh lóe lên, hắn giống như là đã sớm thấy rõ động tác của Lưu Ngạo nên sớm di chuyển xông tới chặn lấy cái này phi châm.

Tay phải duỗi ra một cái, phi châm lập tức bị hắn dùng hai ngón tay nắm gọn trong tay, trên tay hắn ẩm huyết thủ sáo sớm đã được đeo lên.

Từ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng này, hắn không tự chủ trong lòng đột nhiên chảy lên một dòng nước ấm áp.

Không ngờ Triệu Vô Cực thật tới Thiên Vân Thành, không ngờ hắn lại một lần nữa ở trong hiểm cảnh cứu giúp bản thân, không uổng hắn cùng Triệu Vô Cực thâm giao như vậy a!

Nhưng có điều, sao Triệu Vô Cực lại tới vào lúc này, lúc này tình huống Từ gia của hắn đang rất phức tạp a!

Từ Tiểu Bạch trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo lắng, hắn vui vì Triệu Vô Cực xuất hiện ở đây cũng vì Triệu Vô Cực xuất hiện mà cảm giác được một chút buồn phiền.

Triệu Vô Cực tay phải hai ngón tay kẹp chặt phi châm, ánh mắt toát ra một tia phẫn nộ chi ý.

Đối diện hắn Cụ Anh cùng Lý Uẩn cũng rất thức thời không dám loạn động, bọn hắn biêt đứng trước mặt người này không hề đơn giản, động tác vừa rồi của hắn chính là nói rõ đối phương đứng ở đối lập trận doanh bên kia, trước lúc tìm hiểu rõ đối phương sâu cạn cùng mục đích tốt nhất không cần đi kích thích đối phương.

Triệu Vô Cực nhìn về góc khuất sau một cái cột nhà Lưu Ngạo, ánh mắt băng lãnh giọng nói lạnh lùng vang lên:

“ Biện kinh thương hội Lưu Ngạo, Tiềm Long bảng đệ nhất nhân không ngờ phẩm hạnh lại kém tới mức này. Rõ ràng là công bằng giao đấu lại ở trong tối ném ám khí, ngươi có còn một chút lòng tự trọng hay không? Biết liêm sỉ hay không?”

Lưu Ngạo lúc này cũng không cần trốn tránh nữa, hắn từ phía sau cột nhà đi ra, cười khểnh vô cùng kiêu ngạo, giống như chuyện vừa rồi không cùng hắn liên quan đồng dạng:

“ ta ném ám khí? ở đây ai nhìn thấy ta ném ám khí? Chớ ngậm máu phun người! Ta đường đường biện kinh thương hội thiếu chủ sao có thể làm những chuyện hạ lưu bỉ ổi như thế!”

Triệu Vô Cực ánh mắt đảo quanh một vòng, quả nhiên đám người xung quanh không một ai lên tiếng chỉ trích Lưu Ngạo.

Một phần chính là sợ hãi gia thế của hắn, một phần chính là ôm đứng xem tư thế xem kịch vui của bọn hắn, một số khác thì chỉ là khinh thường hừ lạnh một tiếng mà thôi.

Triệu Vô Cực ánh mắt đảo qua thu vào hết thảy tất cả mọi người phản ứng, hắn trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng.

Giang hồ chính là như thế tự tư tự lợi, bây giờ muốn có người đứng ra chỉ trích Lưu Ngạo trừ khi là mới ra giang hồ thanh niên nhân trong lòng còn mang một chút ảo tưởng về trượng kiếm giang hồ, nếu không sẽ không có ai đi làm việc không công này.

Dù sao đứng ra chỉ trích Lưu Ngạo cũng đồng nghĩa đắc tội biện kinh thương hội, bọn hắn sao phải đi làm việc không công đâu.

Ở trên giang hồ lịch luyện một thời gian, mọi người đều sẽ biến thành vì lợi ích mà điều động loại người, không lợi không hành động.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại nhìn Lưu Ngạo, Lưu Ngạo thì khuôn mặt vênh váo đắc ý, hắn chính là vì mọi người sợ hãi hắn mà đắc chí.

Hắn dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Triệu Vô Cực như đang muốn nói: Ngươi xem, ta chính là ném ám khí cũng không ai dám đứng ra chỉ trích ta, người một cái không biết ở đâu ra cọng hành cũng dám lên tiếng? Chờ một chút lão tử nhất định chơi chết ngươi!

Triệu Vô Cực đang nhanh chóng suy tính thực lực cùng phương án đánh bại đối phương, Từ Tiểu Bạch bên này lập tức lên tiếng hỏi:

“ Vô Cực, sao ngươi lại tới đây?”

Triệu Vô Cực quay người lại mỉm cười nhìn hắn nói:

“ ta chính là muốn tới thăm ngươi một chút mà thôi! không ngờ lại gặp được cảnh tượng đặc sắc thế này! Nếu ta chậm một chút không chừng ngươi liền phải ăn thiệt thòi!”

Từ Tiểu Bạch mặt đỏ lên một chút, hắn biết Triệu Vô Cực khinh công thân pháp vô cùng tốt, hắn không thể cùng đối phương so sánh được, bởi vậy vừa rồi Từ Tiểu Bạch không cách nào né tránh một cái phi châm này.

Từ Tiểu Bạch lại hỏi:

“ tình hình ở Thiên Vân Thành cũng không tốt lắm a! Ngươi muốn làm gì?”

Triệu Vô Cực cười gằn nhìn về phía Lưu Ngạo nói:

“ ta chính là nhìn bằng hữu của mình bị ám toán không vừa mắt, muốn lĩnh giáo một chút Tiềm long bảng đệ nhất nhân là như thế nào lợi hại? Hắn cái này phẩm hạnh cũng có thể leo lên tới vị trí này, thật đúng là không biết Thiên cơ các xếp hạng như thế nào?”

Lưu Ngạo ánh mắt lập tức híp lại thành một đường, hắn trên mặt nụ cười lập tức mất đi thay vào đó chính là vẻ lạnh lùng.

Tên này thiếu niên là ai? Từ đâu tới? Vừa mở miệng lại dám chê bai hắn? Đúng là không biết sống chết a!

Lưu Ngạo nén tức giận trong lòng, khuôn mặt vẫn là ra vẻ phong khinh vân đạm nói:

“ ngươi là ai? Ta Lưu Ngạo không cùng một cái vô danh a miêu a cẩu đánh!”

Vừa rồi Triệu Vô Cực đón được một cái phi châm của hắn, Lưu Ngạo có chút bất ngờ, cũng rõ ràng thực lực của đối phương, sợ rằng không hề kém đứng trước mặt hắn Từ Tiểu Bạch cái này Tiềm long bảng thứ ba nhân vật.

Hắn hỏi như vậy thực chất vẫn là muốn xác nhận lại một chút đối phương nguồn gốc, tránh ra cái gì yêu thiêu thân, chọc phải người hắn không nên chọc.

Trên giang hồ hành tẩu, nhãn lực rất trọng yếu. Nếu vì một chút bốc đồng nhất thời mà chọc phải đại họa cho gia tộc chính là gia tộc tội nhân thiên cổ a. 

Cái này Lưu Ngạo sâu sắc lĩnh giáo!

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói ra:

“ Tiềm Long bảng thứ hai, Triệu Vô Cực. Hôm nay ta sẽ để cho ngươi vì hành động bỉ ổi của mình mà trả giá thật đắt! Bằng hữu của ta, ngươi chọc không nổi!”

Bình luận

Truyện đang đọc