Lý Điệp cảm giác không ổn, nhưng đối với Thiết Tam cùng Trịnh Hoành lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Tên này thanh niên nhân nhìn qua khiến Lý Điệp rất e ngại, đối phương sẽ không dễ dàng mạo hiểm đi tấn công mà đối phương lại giống như là mất đi lí trí chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Điệp, bọn hắn lúc này bỏ trốn chính là thời cơ tốt nhất.
Thiết Tam lập tức lên tiếng nói:
“ Trịnh chưởng môn, để ta giúp ngài đứng lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi”!
Trịnh Hoành gật đầu một cái, ở dưới sự trợ giúp của Thiết Tam khó khăn đứng lên, hai người vừa rụt rè sợ hãi chầm chậm bỏ đi, Thiết Tam vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn xem tên kia thanh niên nhân, sợ đối phương đối với bọn hắn phát điên.
May mắn thanh niên nhân giống như là không thèm để ý bọn hắn, mà Lý Điệp cũng đứng im tại chỗ chuẩn bị đón địch, hai người thuận lợi từ chiến trường bên trong rút đi.
Thiết Tam cùng Trịnh Hoành đi ra một quãng đường, bên kia lập tức vang lên tiếng kim thiết va chạm, thanh niên nhân kia cùng Lý Điệp đã đánh lên.
Đi được một quãng đường, Thiết Tam nhìn Trịnh Hoành vui vẻ nói:
“ Trịnh chưởng môn, chúng ta an toàn rồi, yêu nữ đã bị người kia giữ lại a”!
Trịnh Hoành gật đầu, ho khan một cái khó khăn nói:
“ không ngờ yêu nữ kia võ công lại cao như vậy, suýt chút nữa thì chết trong tay nàng, lần này trở về chỉ sợ phải dưỡng thương một tháng may ra mới có thể bình phục a”!
Thiết Tam nói:
“ ta cứ tưởng rằng kiếm ma đã chết, không ngờ đối phương vẫn còn có truyền nhân. Trên đời này sao lại có người có thể sáng tạo ra loại này ác liệt kiếm pháp a”!
Trịnh Hoành lắc đầu nói:
“ ta cũng không rõ mục đích của đối phương là gì, nhưng giang hồ không thiếu cái lạ. Năm xưa kiếm ma cũng là vì phục thù cho gia tộc mới điên cuồng như vậy a. Hôm nay chúng ta không gặp xui xẻo ngược lại là càng thêm may mắn”!
bọn hắn đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới một tiếng nổ “ầm” to lớn, có thể thấy được chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
Trịnh Hoành trong ánh mắt không tự chủ được toát ra vui mừng nói:
“ lần này phải đa tạ Thiết chưởng môn rồi, không có ngài ta ở lại chỗ kia chỉ sợ đã sớm chết”!
Thiết Tam ha ha cười nói:
“ chúng ta quen biết lâu năm a, sao phải khách sáo”!
Trịnh Hoành không nói gì, bọn hắn đúng là quen biết lâu năm, nhưng là ở cạnh tranh trạng thái.
Túy Mộng Thành cạnh tranh rất ác liệt, bọn hắn hai cái môn phái này cũng có mấy lần va chạm, tuy không quá lớn nhưng nhìn nhau cũng rất đỏ mắt, không ai phục ai.
Thiết Tam nói chuyện thân cận như vậy làm cho hắn cảm giác không đúng lắm.
Lần này bọn hắn tiến tới một chỗ, cũng là vì lợi ích lay động lòng người mà thôi, Xá lợi đối với bọn hắn có thể nói là một bút tài sản khổng lồ nhưng hai người vốn cũng không định bán đi.
Thiết Tam lúc này mặt cười ha ha nói:
“ vậy Trinh chưởng môn, ngươi nói ta cứu mạng ngươi, ngươi có phải hay không nên biểu đạt một chút gì”?
Trịnh Hoành khuôn mặt rút lại, hắn lo lắng rốt cục thành sự thật.
Thiết Tam quả nhiên không hề có ý tốt, tên này đang có ý đồ riêng.
Hắn bản thân trọng thương, bây giờ đi đứng còn khó khăn, đừng nói cái gì đến vận công.
Hắn lúc toàn thịnh cũng chỉ cùng Thiết Tam đánh ngang tay chứ đừng nói đến tình hình này.
Hoàn toàn không phải đối thủ của Thiết Tam, trước ngực đang liên tục truyền tới đau nhức, nhưng như thế cũng không thể át đi trong lòng của hắn sợ hãi.
Trịnh Hoành có chút run rẩy nhìn Thiết Tam nói:
“ Thiết chưởng môn, chúng ta là đồng bạn, ngươi sao có thể như vậy”?
Thiết Tam ha ha cười nói:
“ chúng ta sống bao nhiêu tuổi đầu rồi, Trịnh chưởng môn sao còn có thể ngây thơ như thế chứ”?
Trịnh Hoành không ngây thơ, hắn từ lúc Thiết Tam mở miệng ra cũng đã biết đối phương muốn gì. Chính là Viêm Đà xá lợi đang ở trong tay hắn.
Hai người đạt được Viêm Đà xá lợi, vốn là định cùng chia, nhưng Thiết Tam thấy hắn trọng thương nổi máu tham, muốn độc chiếm.
Độc chiếm Trịnh Hoành coi như cũng là thở ra một hơi may mắn, nhưng Thiết Tam tính cách này chỉ sợ không đơn giản chỉ là độc chiếm mà còn muốn giết hắn a.
Trịnh Hoành cùng Thiết Tam vốn là ngang sức ngang tài, đoạt đồ vật của Trịnh Hoành còn để hắn sống sau này chữa thương thành công Trịnh Hoành tìm Thiết Tam báo thù làm sao bây giờ?
Đã vậy không bằng làm một lần thoải mái trăm năm, giết người đoạt bảo bọn hắn cũng không phải không làm qua, người trên giang hồ có mấy người còn chưa giết qua người.
Giết người đoạt bảo chính là giang hồ trò hay, mỗi ngày đều có.
Trịnh Hoành run rẩy nói:
“ Thiết chưởng môn, Viêm Đà xá lợi có thể cho ngươi, nể mặt chúng ta cùng ở Túy Mộng Thành đã lâu, ta còn có một đám đệ tử cần dẫn dắt, có thể bỏ qua cho ta sao”?
Thiết Tam cười nói:
“ đúng vậy, chúng ta ở Túy Mộng Thành đã lâu, cùng không phải không quen biết gì. Cự kiếm môn của ngươi cũng đoạt Thiết quyền môn của ta không ít sinh ý, khiến ta hận nghiến răng nghiến lợi, cơ hội thế này ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua sao? Trịnh chưởng môn a trịnh chưởng môn, ngươi muốn trách thì chỉ có thể trách ông trời bất công.
Nếu hôm nay người bị thương là ta, chỉ sợ ngươi cũng sẽ làm vậy mà thôi”!
Nói xong hắn cũng không chờ Trịnh Hoành trả lời, một chưởng hướng Trịnh Hoành bị thương gãy xương chỗ ngực đánh tới.
Một quyền này cương khí ngưng tụ, sát khí tràn đầy.
Trịnh Hoành ánh mắt trợn to, khóe mắt sắp nứt.
Hắn muốn tránh, nhưng không thể tránh đi đâu được.
Cả cơ thể bị Lý Điệp đánh một chưởng gãy xương không còn chút sức lực, Thiết Tam lại là đang giữ chặt hắn, Trịnh Hoành chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương đánh một quyền vào ngực mình.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt gãy vang lên, Trịnh Hoành phun ra một ngụm máu to, ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Thiết Tam.
Thiết Tam cười gằn mà nói:
“ Trịnh chưởng môn đi thong thả, ta nhất định sẽ tiếp lấy của ngươi đệ tử cùng sinh ý, giúp ngươi phát dương quang đại”!
Trịnh Hoành không cam lòng, hắn muốn mắng chửi, nhưng muốn nói một câu cũng không thể nói bởi vì xương sườn của hắn bởi vì gãy vỡ mà đâm vào phổi.
Hắn muốn nói, khóe miệng thì lại không ngừng tràn ra bọt máu.
Ngón tay run run chỉ vào Thiết Tam, Trịnh Hoành lắc lắc mấy cái, run run chưa tới năm giây lập tức khí tuyệt bỏ mình.
Nhìn ánh mắt trở nên ảm đạm vô quang, sinh cơ trôi hết Trịnh Hoành, Thiết Tam không tự chủ được nở một nụ cười độc ác.
Cùng ta đoạt sinh ý phải không? Cùng ta tranh xá lợi phải không?
Tất cả mọi thứ hôm nay đều là của Thiết Tam ta, Trịnh Hoành, ngươi chết đáng đời!
Hắn hận Trịnh Hoành không phải là ngày một ngày hai, mà là ngày tháng dài dằng dặc kinh doanh môn phái mà tới.
Đỉnh điểm chính là Trịnh Hoành dùng tiền chuộc thân cho Di xuân viện một cái chiêu bài kĩ nữ, kĩ nữ kia hắn cũng vô cùng thích.
Được gọi một cái thủy linh trắng nộn, thân hình gợi cảm vô cùng nữ nhân.
Hắn trước vốn muốn cùng đối phương chà xát một chút quen mặt bồi dưỡng tình cảm rồi mới chuộc nàng, không ngờ Trịnh Hoành lại ra tay trước lập tức đem đối phương chuộc ra.
Kĩ nữ, cho dù là chiêu bài, các nàng cũng là chốn hồng trần nữ nhân mà thôi.
Các nàng mong muốn chính là một cái mái ấm để có thể yên thân, không cần ngày ngày tiếp hàng loạt nam nhân, bồi bọn hắn uống rượu lên giường.
Bởi vậy Trịnh Hoành đưa ra yêu cầu chuộc thân cho nàng, nàng lập tức ngả về Trịnh Hoành bên này, mà Thiết Tam chậm một bước lập tức mất đi mĩ nhân.
Đoạt thê chi thù, hận sâu như biển.
Hôm nay Thiết Tam tự tay chung kết tất cả, chỉ cần hấp thu vào Viêm Đà xá lợi, hắn tương lai nội công tiến nhanh, có thể nói càng là một bước lên trời.
Nữ nhân của Trịnh Hoành, hắn cũng sẽ giúp đối phương chiếu cố.
Nghĩ tới Trịnh Hoành gần năm cái tiểu thiếp, cái nào cũng xinh đẹp thủy linh, Thiết Tam trong lòng không nhịn được một cỗ tà hỏa dâng lên, nhất là cái kia hắn không đoạt được chiêu bài kĩ nữ.
Nhất định phải trở lại sủng hạnh nàng một phen.
Trong lòng ý dâm không ngừng, Thiết Tam đưa tay vào ngực của Trịnh Hoành móc ra một cái hộp lớn chừng nửa bàn tay của hắn.
Mở ra, bên trong chính là một cái hơi sẫm màu hạt tròn, chính là Viêm Đà xá lợi.
Trong lòng không nhịn được vui sướng chi ý, Thiết Tam ngửa mặt lên trời cười to.
Trịnh Hoành chết, hôm nay bảo vật hắn thu, sự nghiệp của đối phương hắn cũng thu, nữ nhân của đối phương hắn cũng thu.
Có thể nói, nhân sinh đắc ý không gì hơn cái này.
Hắn có thể không vui sao? Không vui sao được a.
Ha ha ha ha!
Thiết Tam cuồng tiếu, lúc này một tiếng vỗ tay vang lên giống như là đang cổ vũ hắn:
bộp bộp bộp!
“ đặc sắc, quả thật đặc sắc a”!