Tiểu Hoàng một bộ lén lút như tặc bộ dáng đi tới gần kiếm ma, nó tư thế muốn bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi có bấy nhiêu hèn mọn bỉ ổi, giống như là tiểu tặc vậy.
Cái tư thế này, Triệu Vô Cực khẳng định chỉ cần có gió thổi cỏ lay gì, Tiểu Hoàng cũng có thể lập tức cong đuôi bỏ chạy, lại thêm tốc độ của nó chỉ sợ là đỉnh phong cao thủ mới có cơ may đuổi kịp a!
Tiểu Hoàng đi tới trước mặt kiếm ma, đối phương một bộ mặt trắng xám không có chút máu nằm ở đó, giống như là trọng thương dáng vẻ.
Thực ra chính là tiêu hao quá độ tổn thương nguyên khí nên ngất đi mà thôi, Tiểu Hoàng cũng không quan tâm, nó nhiệm vụ là lấy đi cái kia kiếm.
Đi đến bên tay của kiếm ma, Tiểu Hoàng hết sức nhẹ nhàng giật giật lấy kiếm.
Đáng tiếc đối phương nắm quá chắc, Tiểu Hoàng cho dù dùng sức cũng không kéo nổi kiếm ra khỏi tay đối phương, nó liền để lại.
Tiểu Hoàng bắt đầu mở ra từng đầu ngón tay đối phương, mỗi lần như thế nó đều cực kì cảnh giác nhìn lấy kiếm ma khuôn mặt xem hắn có cái gì phản ứng hay không.
Kiếm ma quả thật là đã ngất đi, Tiểu Hoàng một đường thuận lợi gỡ ra bảo kiếm.
Nó chạy như bay cầm lấy Viên Nguyệt Kiếm lập tức trở về bên Triệu Vô Cực, như là hiến vật quý đưa cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực vui vẻ cầm lấy Viên Nguyệt Kiếm, vuốt vuốt đầu nó xem như khích lệ, lấy ra mười viên Linh thạch hạ phẩm cho Tiểu Hoàng làm phần thưởng.
Tiểu Hoàng vui vẻ ôm lấy Linh thạch lập tức trốn xuống thử hang của mình gặm lấy.
Triệu Vô Cực thu lại Viên Nguyệt Kiếm vào nhẫn trữ vật, đi tới bên người kiếm ma.
Hắn đối với Viên Nguyệt Kiếm chấp niệm sâu như vậy mà còn để Tiểu Hoàng đơn giản lấy được, quả nhiên là đã thật sự ngất đi, không phải là làm bộ.
Triệu Vô Cực đi tới bên người tên này, mở ra khăn che mặt của hắn.
Vừa mở chính là một cái tiểu kinh ngạc, tên này thanh niên nhân vậy mà so với Tiểu Bạch đẹp trai cũng không kém là bao nhiêu.
Một đôi lông mày tiêu chuẩn nhíu lại, tỏ vẻ mệt mỏi đau đớn khiến hắn cảm giác được đối phương giống như là một cái nhu nhược mĩ nam tử cần được che chở.
Một đôi lông mày dài uốn con so với nữ nhân còn phải đẹp.
Sống mũi tinh xảo, đôi môi tuy vì kiệt sức mà có chút khô khan nhưng cũng không mất đi tổng thể vẻ đẹp.
Có thể nói tên này thiếu niên lúc còn sống cũng là một cái tiểu bạch kiểm, so với Tiểu Bạch chỉ kém một chút a.
Nhưng Triệu Vô Cực đoạt của hắn kiếm, tỉnh lại đối phương nhất định sẽ còn không ngừng tìm hắn gây chuyện.
Triệu Vô Cực không cảm giác bản thân hiện tại là đối thủ của hắn, bởi vậy có chút giết người xung động.
Nhưng hắn đối với đối phương thân thế có chút hiếu kì.
Vì sao thiếu niên này lại hiểu rõ Cực Nhạc Ma Công như vậy? Vì sao hắn đối với Viên Nguyệt Kiếm chấp niệm sâu như vậy? Đối phương tên là gì? Từ đâu đến? Mục đích cuối cùng của hắn là gì?
Những thứ này đều khiến Triệu Vô Cực hiếu kì, bởi vậy hắn tạm thời đè xuống giết thanh niên xúc động.
Triệu Vô Cực điểm huyệt đối phương, sau đó lấy ra dây thừng cột chặt mấy vòng mới yên tâm ở một bên chờ đợi.
Quả nhiên không bao lâu, thiếu niên này bắt đầu tỉnh lại, Triệu Vô Cực ánh mắt cũng là híp lại một cái chú ý quan sát biểu tình của đối phương.
Thiếu niên này đầu tiên là ánh mắt mịt mờ, sau đó hắn lập tức nhìn thấy Triệu Vô Cực, con mắt không tự chủ được trợn to lên, hắn nói:
“ là ngươi”?
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ đúng vậy, là ta”!
Thiếu niên có chút thất lạc nói:
“ ta giết bao nhiêu người”?
Triệu Vô Cực khó hiểu hỏi lại:
“ ngươi giết người”?
Thanh niên nhân nhìn Triệu Vô Cực một chút, thở dài may mắn nói:
“ may mắn a, đây hẳn là chỗ không người sinh sống, nếu không ta một khi phát điên chính là trở thành ác ma, già trẻ không tha”!
nói xong hắn giống như nhớ ra cái gì, lập tức nhìn nhìn bản thân tình trạng,ánh mắt tức giận nói:
“ kiếm của ta đâu, khốn khiếp! lại là ngươi đoạt kiếm của ta đúng không”!
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ kiếm của ngươi đúng là ta đoạt, nhưng tạm thời nó không ở đây nữa rồi”!
Triệu Vô Cực mang Viên Nguyệt Kiếm cất vào nhẫn trữ vật, Viên Nguyệt Kiếm phong mang không thể che lấp, nếu nó ở xung quanh đây thiếu niên đương nhiên có thể cảm giác ra được ngay.
Triệu Vô Cực nói thể hắn cũng là tin, bởi vì không hề có chút Viên Nguyệt Kiếm khí tức nào ở quanh đây.
Thiếu niên mặt trắng xám, thở hổn hển có chút tức giận nói:
“ ngươi năm lần bảy lượt cướp bảo kiếm của ta, rốt cuộc là có ý gì”?
Triệu Vô Cực vui vẻ nói:
“Kiếm của ngươi sao? Sao ta không thấy trên kiếm khắc tên ngươi a”!
thiếu niên tức giận đến phát run nói:
“ vô sỉ! Tiểu nhân bỉ ổi”!
Triệu Vô Cực vuốt cằm hứng thú nói:
“a, vẫn là một cái có ăn học thích khách a! Không đúng phải gọi ngươi là đạo tặc, ngươi suốt ngày đều là ở đi trộm kiếm mà. Nói một chút,ngươi tên gì”?
Triệu Vô Cực bắt đầu hỏi, tên kia thiếu niên quay mặt đi, một bộ không muốn để ý đến hắn bộ dáng.
Triệu Vô Cực cười thầm, còn ngạo kiều? Hắn vui vẻ nói:
“ ta không những đoạt kiếm của ngươi, còn muốn giết ngươi ngay bây giờ”!
tên thiêu niên khó tin nhìn Triệu Vô Cực hỏi:
“ ngươi muốn giết ta? Tại sao”?
Triệu Vô Cực ha ha cười nói:
“ thiếu niên, ngươi là mới ra giang hồ đi? hỏi những câu hỏi ngây thơ như vậy? Ngươi suốt ngày nhìn chằm chằm Viên Nguyệt Kiếm, ta lại biết tung tích Viên Nguyệt Kiếm, ngươi không tìm ta rắc rối sao”?
Triệu Vô Cực vừa hỏi, thiếu niên lập tức minh bạch tất cả, hắn hôm nay thật đúng là tai kiếp khó thoát.
Triệu Vô Cực tiếp tục nói:
“ Ngươi bản lĩnh lớn như vậy, ta cũng không có tự tin đánh lại ngươi, bởi vậy giết đi người đề phòng hậu họa không phải là càng tốt sao? Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã a”!
Thiếu niên không cho là đúng nói:
“ thế sao ngươi còn phải đợi ta tỉnh lại, lại cùng ta nói nhiều như vậy làm gì”?
Triệu Vô Cực gật đầu, còn xem như không quá ngu ngốc, hắn nói:
“ ta chỉ là muốn hỏi vài câu mà thôi, ngươi có thể trả lời cũng có thể không trả lời. Nếu muốn nói có thể cùng ta trò chuyện một chút rồi mới chết! Nếu không nói, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi nội lực khô kiệt thể lực cũng không đủ, muốn lật bàn là chuyện không thể nào”!
Thiếu niên giống như hiểu rõ thế cục, khuôn mặt cúi xuống mặt đất, hắn tâm tình sa sút vô cùng, hôm nay chả lẽ phải chết ở đây sao?
Đại thù còn chưa báo, giang hồ cũng vừa ra, hắn còn chưa kịp nhìn giang hồ có bao nhiêu đẹp đẽ khắp nơi người đông như nước, núi non hùng vĩ cảnh tượng a!
Chưa nói tới giang hồ mĩ nữ vô số, thiếu niên một khi xuất giang hồ, không quen biết vài cái mĩ nữ mà đã chết đi, như thế có thể cam lòng sao được.
Nhưng tình thế hôm nay, hắn không muốn chết cũng phải chết a. Tên này đã nắm chắc thế cuộc, chắc chắn phải giết hắn trừ hậu hoạn.
Thở dài một hơi, thiếu niên giống như là nhận mệnh, hắn hỏi:
“ Ngươi muốn biết cái gì”?
Triệu Vô Cực gật đầu, thái độ này mới là người bị bắt nên có a. Hắn vui vẻ nói:
“ ngươi tên gì? ở đâu? Có chuyện cũ gì sao? Tại sao bắt buộc phải tìm mọi cách đoạt được Viên Nguyệt Kiếm”?
Thiếu niên giống như là hồi ức cái gì, ảm đạm nói:
“ ta vốn tên là Hiền Bất Dịch quê ở Vận thành”.
Hiền Bất Dịch bắt đầu kể lên cố sự của bản thân.
Mười năm trước, Hiền gia ở Tiểu Vận thành sở hữu Viên Nguyệt Kiếm, Hiền gia gia chủ Hiền Dạ là đỉnh phong sơ kì cảnh giới cao thủ.
Hôm đó một vị bằng hữu lâu ngày không gặp của hắn tới chơi, người này chính là Diệu Kế, hai người ăn uống nói chuyện rất vui vẻ.
Nhưng Diệu Kế lại âm thầm hạ độc vào thức ăn, khiến Hiền Dạ trúng độc. Diệu kế sau đó đoạt được bảo kiếm, lại tàn nhẫn ở trong đêm ra tay sát hại toàn gia Hiên gia.
Hiền gia duy nhất người sống sót chính là Hiền Dạ con trai thứ hai Hiền Bất Dịch.
Hiền Bất Dịch lúc ấy bảy tuổi toàn bộ chứng kiến quá trình Diệu Kế đồ sát gia tộc của mình, hắn không thể làm gì được chỉ có thể vô vọng mang theo tài bảo cùng nội công tâm pháp bỏ trốn ra khỏi gia tộc.
Nhưng hắn cũng không thể để cho Diệu Kế được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn viết một cái bố cáo, sau đó sao chép ra bốn phần dán ở những nơi người qua lại tấp nập nhất Tiểu Vận thành, công bố sự thật Hiền gia tại sao bị diệt, Diệu Kế trên người mang bảo kiếm của Hiền gia.
Diệu Kế từ lúc này lập tức nổi danh trên giang hồ, nhưng là nổi danh theo kiểu bị người truy đuổi tìm trọng bảo.
Hắn đoạt được bảo kiếm nhưng cũng không dám ở trên giang hồ tùy tiện xuất hiện, sau đó dần dần cũng mai danh ẩn tích.
Hiền Bất Dịch cũng từ đó bắt đầu phiêu bạt giang hồ hi vọng có thể bái các lộ cao nhân học nghệ thành tài trở lại trả thù hắn hướng núi Côn Lôn đi tới trên đường đi hắn gặp được một cái tiểu cẩu đang bị một con sói gầm gừ đe dọa.
Hắn rút kiếm giúp đỡ con tiểu cẩu này, sau đó được nó thân cận dẫn về nhà.
Không ngờ lại gặp được kiếm ma Huyết Thiên, Huyết Thiên nhận đệ tử chỉ nhận người có đại thù diệt tộc cùng người hợp mắt hắn, cảnh giới võ công không hề quan trọng, một khi bái hắn làm thầy phải tự phế võ công tu luyện lại từ đầu.
Hắn truyền dạy cho Hiền Bất Dịch Kiếm ma tâm kinh, Hiền Bất Dịch tu luyện mười năm có chút tiểu thành, trở thành một cái nhị lưu đỉnh phong cao thủ. Bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá trở thành nhất lưu.
Hắn trong khoảng thời gian này cũng hiểu được Huyết Thiên bởi vì tu luyện có chút sai lầm mà cứ một thời gian lại đánh mất lí trí trở thành Kiếm ma, hắn một người một kiếm đồ thôn diệt thành không phải là ít, bởi vậy trên giang hồ mới phong cho hắn danh hiệu Kiếm ma.
Một khi hắn phát điên, Hiền Bất Dịch được căn dặn phải lập tức rời đi ngay.
Đây cũng là lí do Huyết Kiếm ở một chỗ hoang vắng như vậy.
Kiếm ma lên cơn điên, bắt đầu giết chết con chó mà chính mình yêu thích nhất, Hiền Bất Dịch chỉ có thể sợ hãi bỏ chạy thục mạng, lại bắt đầu lưu lạc giang hồ.
Hắn ra giang hồ việc đầu tiên đương nhiên là muốn tìm lại bảo kiếm của gia tộc mình, bởi vậy ở bốn phía dò xét tin tức, không ngờ may mắn biết được Viên Nguyệt Kiếm hiện thế, ở Túy Mộng Thành.
Thế là hắn nhanh chóng tới Túy Mộng Thành, tham dự vào cái này tranh đoạt bảo kiếm cơ hội trăm năm có một, sự tình chính là như thế tiếp diễn.
Cuối cùng hắn bại ở trong tay Triệu Vô Cực!
Kể xong cố sự, tên này thiếu niên lập tức nước mắt đầm đìa vô cùng thương tâm.
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn, vuốt cằm suy nghĩ.
Tên Diệu Kế kia đoạt được bảo kiếm hoặc là tự mình sử dụng hoặc là tặng người.
Nếu hắn tặng người hẳn đối phương rất yêu kiếm mới đúng, đoạt được thập đại danh kiếm một trong Viên Nguyệt Kiếm chắc chắn sẽ không thể nào đưa cho một cái tiêu cục vận chuyển đi.
Việc này cũng nói rõ người ủy thác cho Hải âu tiêu cục đang vô cùng vội vàng, hoặc là bản thân không tiện bởi vậy hắn mới phải ủy thác cho một cái tiêu cục.
Viên Nguyệt Kiếm trước đây vỏ kiếm có thể che lấp đi khí tức của nó có thể thấy được người này cũng không thiếu bảo vật, tiện tay liền có thể lấy ra, người như vậy cảnh giới chắc chắn không thấp, có thể là nhất lưu viên mãn cao thủ hoặc là đỉnh phong cao thủ.
Như vậy vấn đề ở đây chính là kiếm này không phải tặng, mà bị rơi vào tay một cái cao thủ.
Đơn giản suy đoán, Diệu Kế không bảo vệ được Viên Nguyệt Kiếm, bị đối phương cướp đoạt.
Sự việc cũng là gần đây mới xảy ra, vậy trước đây mười năm hắn đều đang sử dụng Viên Nguyệt Kiếm.
Diệu Kế âm độc như vậy không thể trêu chọc vào người hắn không thể đánh lại, nếu không hắn chẳng phải là đang lãng phí tâm huyết của mình sao?
Điều này chứng minh, hắn là gặp chuyện bất ngờ, sau đó bị mất đi bảo kiếm!
Triệu Vô Cực nhíu mày, sự tình chính là như thế đúng không?
Vậy muốn tìm ra tên Diệu Kế cùng cao thủ này cũng không quá khó a, đi hỏi Hải âu tiêu cục là được rồi!
Nhưng tiêu cục có tiêu cục quy tắc, bọn hắn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin của chủ thuê, bởi vậy phải có thủ đoạn một chút mới được.
Nhưng những thứ này Triệu Vô Cực không hề muốn quan tâm, hắn đối với Hiền Bất Dịch đã hết hứng thú, hắn chỉ cần biết như vậy liền đủ!
Trong lòng tò mò được thỏa mãn, Triệu Vô Cực cười nói:
“ Hiền Bất Dịch a, vậy thì tốt, để ta tiễn ngươi đi gặp phụ mẫu của ngươi, ở dưới đó nhất định phải hảo hảo báo đáp cha mẹ ngươi ơn sinh thành a”!
Triệu Vô Cực đánh ra một chưởng, Hiền Bất Dịch lập tức bất động, khí tuyệt bỏ mình.
Hắn mang lên xác Hiền Bất Dịch cùng Trịnh Hoành cùng Thiết Tam, sai Tiểu Hoàng đào hố chôn xuống.
Túy Mộng Thành hai cái đại môn phái, không bao lâu nữa chỉ sợ cũng là xong đời, Triệu Vô Cực không hề nghe nói bọn hắn có cái gì nhân tài kiệt xuất có thể chống lên được của mình môn phái.
Thở dài một hơi, hắn không hề cố ý a, là bọn “ bỉ phu vô tội hoài bích có tội a” Triệu Vô Cực chỉ là đen ăn đem mà thôi.
Còn Hiền Bất Dịch vốn là một cái mầm họa, Triệu Vô Cực tuy đối với đối phương bị diệt gia thảm án đồng tình, nhưng không có nghĩa là hắn phải tha mạng cho đối phương.
Triệu Vô Cực không phải thánh mẫu, hắn cũng không muốn làm thánh mẫu.
Thu hoạch tràn đầy, Triệu Vô Cực vui vẻ tìm đường trở lại nhà tranh, Tiếu Mị Mị không biết đã ở lúc nào bị hắn cùng Hoàng Tật Phong quăng ra không thấy hình bóng, nàng chỉ sợ cũng là không lần theo được dấu vết gì!
Đi gần tới nơi, Triệu Vô Cực quả nhiên thấy được thân ảnh của nàng.
Tiếu Mị Mị ở trước nhà tranh đang không ngừng đi đi lại lại, một bộ vô cùng lo lắng dáng vẻ, Triệu Vô Cực lấy ra Viên Nguyệt Kiếm cầm trên tay từ chỗ xa đi lại cười nói:
“ mĩ nhân, đang lo lắng cho ta sao”!