HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Dù sao lúc này hắn cũng chỉ dùng duy nhất tay phải gánh chịu áp lực của cả cơ thể, tay phải hắn có chút không chịu nổi.

Tiếu Mị Mị cũng là một cái gánh nặng, may mắn nàng thân thể tuy nẩy nở vô cùng nhưng xương cốt cũng không quá nặng, Triệu Vô Cực ôm trong tay trái cũng không nặng đến mức không thể chịu được, hắn vẫn là cắn răng kiên trì.

Chỉ thấy Triệu Vô Cực cương khí điên cuồng cùng dây thừng ma sát, chỉ được một lúc nó liền vỡ tan, sau đó Triệu Vô Cực da tay liền cùng dây thừng tiếp xúc. 

Trong nháy mắt, Triệu Vô Cực tay liền nóng rát vô cùng, lúc nãy hắn có cương khí hộ thể không quá cảm giác khó chịu, nhưng bây giờ hắn đã sơn cùng thủy tận, không còn có một chút nội lực nào chỉ có thể dựa vào cơ thể máu thịt ngạnh kháng, cảm giác đau đớn liền như là muốn đâm nát tâm gan của hắn truyền tới.

Triệu Vô Cực trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không dám buông tay ra, cho dù da tay ở trên dây thừng bị mài ra một đường huyết tuyến, hắn cũng không dám thả ra tay của mình.

Cơ bắp tay phải cũng bởi vị không chịu nổi áp lực mà bắt đầu có máu tươi từ dưới làn da chảy ra, không cần nói cũng biết Triệu Vô Cực tay phải đã xuất hiện tình huống xuất huyết trong.

Trụy xuống thêm một chút nữa, tay phải cơ bắp liền có vài chỗ nứt ra, máu tươi cũng theo đó chảy ra, Triệu Vô Cực muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.

Nhưng hắn vẫn là phải cắn răn chịu đựng, hắn cầm trong tay không phải là dây thừng, mà chính là tính mạng của hai người bọn hắn cùng đại thù chưa báo.

Hắn cho dù có nát đi bàn tay này, cũng không thể buông tay.

Trên trán gân xanh điên cuồng nổi lên, Triệu Vô Cực không nhịn được nữa liền buồn bực gầm nhẹ một tiếng:

“ uống!”

xẹt xẹt!

Công phu không phụ lòng người, Triệu Vô Cực kiên trì cuối cùng cũng có thể dừng lại thế trụy lạc của hai người, nhưng trả giá cũng không thể nói là không to lớn.

Trên trán gân xanh bạo nổi, Triệu Vô Cực đưa ánh mắt nhìn về phía lòng bàn tay phải của mình, lúc này tay phải đã một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Nhưng hắn còn sống, hắn dựa vào cánh tay này kéo lại tính mạng của hắn cùng Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực cảm thấy đáng giá.

May mắn hắn có nhẫn trữ vật, may mắn có dây thừng, may mắn có gốc cây kia.

Hơn hết, may mắn hắn là luyện thể võ giả.

Nếu không phải hắn là luyện thể võ giả làm sao có thể chịu được trọng lượng của hai người cùng trụy xuống mà vẫn có thể kéo được dây thừng.

Nếu không phải hắn da dày thịt béo sao có thể chịu được như thế huyết nhục cùng dây thừng ma sát.

Triệu Vô Cực chưa lúc nào cảm thấy hắn cất công luyện thể lại có tác dụng như lúc này, trong lòng một mảnh vui sướng vô cùng.

Nhưng một cái âm thanh như là một chậu nước lạnh dội vào đám lửa lập tức dập tắt hắn trong lòng vui sướng.

Răng rắc!

cái cây mà hắn ném vào móc câu lúc này lại có chút không chịu nổi, nó lúc nãy vốn đã sắp bật gốc mà ra, lúc này lại là gãy cành.

Cành cây mà Triệu Vô Cực ném móc câu vào không chịu nổi lực lượng xung kích Triệu Vô Cực từ trên cao rơi xuống kéo lấy nó, cũng không chịu nổi hắn cùng Tiếu Mị Mị trọng lượng, lúc này cành cây nứt ra, gãy xuống!

Triệu Vô Cực trong lòng vừa vui mừng chưa tới ba giây, hắn lại lập tức có cảm giác thót tim.

Đừng a, không thể như thế chơi a!

Ta thiên tân vạn khổ mới có thể kéo về một cái mạng, đây là muốn chơi chết ta tiết tấu sao?

Ông trời ơi, ngươi đây là ghen ghét ta sao? Từ ngày xuyên việt tới nay ta chưa hề gặp qua cái gì tốt đẹp sự tình, làm gì cũng cảm giác xui xẻo quấn thân, ngươi đây là thật sự muốn chơi chết ta sao?

Triệu Vô Cực lại tiếp tục rơi xuống, hắn khuôn mặt trắng bệch nhìn lên trời cao, hình như ở trên trời có một đám mây trắng đang hiện ra hình giơ ngón giữa quốc tế thủ thế đối với hắn.

Triệu Vô Cực một mặt tuyệt vọng lại tiếp tục rơi xuống vực sâu, lần này hắn đã cạn kiệt nội lực, không còn cách nào có thể cứu được tính mạng của hắn cùng Tiếu Mị Mị.

Trong lòng thở dài ra một hơi, Triệu Vô Cực nhìn xuống bên dưới, hắn muốn nhìn xem bản thân mình sẽ là như thế nào chết?

là rơi tan xương nát thịt, hay là bị cành cây hoặc mỏm đá đâm xuyên mà chết? Hay là rơi vào vũng bùn mà chết?

Nhưng vừa nhìn hắn liền ngạc nhiên, sau đó là mừng như điên.

Phía dưới hắn cùng Tiếu Mị Mị rơi xuống địa điểm lại là một cái hồ nước, bên trên chính là một con thác nhỏ, thác không cao lắm chỉ khoảng mười mét.

Con thác này so với những con thác hùng vĩ trước đây Triệu Vô Cực còn phải kém xa, nhưng Triệu Vô Cực lúc này thấy nó lại như là thấy được ân nhân cứu mạng vậy.

Phía dưới bọn hắn chính là một hồ nước, vậy thì bọn hắn có khả năng thoát chết, hắn cùng Tiếu Mị Mị không cần bỏ mạng ở chỗ này.

Triệu Vô Cực vội vàng điều chỉnh tư thế, làm một cái nhảy cầu tiêu chuẩn động tác, sau đó nhanh chóng sửa lại Tiếu Mị Mị tư thế, hướng hồ nước lao thẳng xuống.

Ầm!

Bọt nước văng tung tóe, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng thuận lợi lao xuống nước.

Cột nước văng lên tung tóe bọt nước kèm theo màu đỏ huyết dịch, là của Triệu Vô Cực huyết dịch.

Hắn vừa mới ở trên dây thừng bị thương, vừa chạm vào nước lập tức chảy ra máu tươi, khiến cho mặt nước cũng theo đó bị nhuộm đỏ lên.

Triệu Vô Cực ngoi lên khỏi mặt nước, may mắn hắn kiếp trước từng học bơi, cũng thường xuyên đi bơi qua (biển cửa lò- nghệ an), vừa ngoi lên lập tức mạnh mẽ vung vẩy tứ chi bơi vào bờ.

Kéo Tiếu Mị Mị ra khỏi mặt nước, Triệu Vô Cực vội vàng kiểm tra xem nàng có dấu hiệu sặc nước hay không.

May mắn bọn hắn thời gian rơi xuống không dài, Tiếu Mị Mị cũng không có vấn đề gì.

Triệu Vô Cực từ trên người mình xé xuống quần áo, lập tức ở trên tay phải mình tự hành băng bó.

Hắn bây giờ nội lực cạn kiệt, một chút nội lực cũng không có, không thể nào từ nhẫn trữ vật lấy ra đồ vật cùng chữa thương đan, chỉ có thể trước tự cứu một chút như vậy.

Trên tay vết thương nhanh chóng bị băng bó lên, máu cũng ngừng chảy, Triệu Vô Cực âm thầm thở ra một hơi.

Cởi ra áo nhìn lên ngực, trước ngực vết thương cũng không nghiêm trọng như hắn nghĩ, chỉ để lại một vết kiếm đâm mà thôi.

Lần này may mắn nhặt về một mạng, Triệu Vô Cực quả thật âm thầm thở ra một hơi, tự nhủ may mắn.

Khí số của hắn vẫn là chưa tận đi, tuy hắn trước giờ có chút không may mắn, giống như là bị lão thiên ngược đãi, nhưng đến cuối cùng vẫn là được trả lại một cái công đạo, nhặt về một cái mạng.

Hắn tỉ mỉ nghĩ lại lúc đó, Kiếm ma rõ ràng đâm trúng hắn một kiếm, nhưng tại sao hắn lại không bị nhất kiếm xuyên tim mà chết, ngược lại kiếm ma lại bị phản chấn bị thương đây?

Cái kia Hộ tâm kính?

Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực liền vạch ra áo nhìn lại một chút, nhưng hắn liền thất vọng rồi, hắn không hề trông thấy cái gì Hộ tâm kính ở trước ngực mình.

Nếu có hắn cũng đã sớm ở trước đây phát hiện ra.

Triệu Vô Cực trong lòng khó hiểu, hắn từ lúc nào có đồ vật này? Là phụ mẫu lén lút làm cho hắn?

Không đúng a! nếu thế Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền cũng không cần dấu hắn mới đúng!

Triệu Vô Cực trong đầu nhanh chóng ngẫm nghĩ lại từ lúc sinh ra tới bây giờ hắn gặp phải sự việc, hắn mới chỉ năm tuổi mà thôi, sự việc cũng không quá nhiều, ngẫm lại một chút liền ra.

Một lúc sau, ánh mắt hắn sáng lên, là lúc đó sao?

Triệu Vô Cực nhớ rõ, La Thiên sư gia của hắn ( Luyện Khí phong phong chủ - sư phụ của Triệu Phi Dương) lúc hắn vừa sinh liền tới tặng quà cho hắn qua, lúc đó hắn cũng không rõ ràng lắm đồ vật kia có tác dụng gì, chỉ thấy nó lóe lên một cái liền biến mất, chẳng lẽ chính là thứ này sao?

Sư gia hắn tặng cho hắn Hộ tâm kính sao?

Trong lòng mừng rỡ không thôi, Triệu Vô Cực thầm đem La Thiên cảm ơn một vạn lượt, nếu không có đối phương Hộ tâm kính hắn sợ rằng đã sớm bị Kiếm ma một kiếm xuyên tim, cùng Tiếu Mị Mị làm đôi uyên ương đồng mệnh rồi.

Trong lòng âm thầm mừng không thôi, Triệu Vô Cực một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại bản thân mình một lần này kinh lịch nguy hiểm, tự rút ra trong đó bài học, đồng thời cũng cố gắng vận chuyển nội công nhưng đáng tiếc hắn cố gắng một lúc lâu cũng không vận chuyển lên nổi cái gì chu thiên tuần hoàn.

Triệu Vô Cực ngẩng đầu lên trời âm thầm thở dài một hơi, lần này quá bất cẩn rồi, may mắn còn sống a. Còn sống mới là quan trọng nhất, có thể trưởng thành, có thể trả thù.

Kiếm ma, cứ chờ đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc