HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết vui mừng, Từ Tiến cùng Thuận Văn thì ánh mắt mở ra có chút tìm được đường sống trong chỗ chết vui vẻ, mà Từ Tiểu Bạch Triệu Vô Cực cùng Từ Trọng thì là trong lòng lại nặng nề lên.

Từ Tiểu Bạch nhẹ giọng nhắc nhở:

“ người tới chính là Hắc Lang Bang bang chủ Điền Võ, hắn là nhất lưu hậu kì cảnh giới so với cha ta kém một chút nhưng để đối phó chúng ta cũng đủ rồi.

Đi bên cạnh hắn chính là Hắc Lang Bang quân sư đồng thời cũng là một trong các đường chủ, Viêm Mân. Hắn là nhất lưu trung kì cảnh giới, đừng để bề ngoài hèn mọn bỉ ổi của hắn lừa dối!”

Triệu Vô Cực gật đầu, quan sát hai người này thật kĩ, cố gắng từ trên người bọn hắn đặc thù tìm ra một chút tin tức tình báo.

Từ Tiểu Bạch để ý ánh mắt của hắn, lúc này lại nói:

“ Điền Võ chính là một đôi thiết quyết đánh đông dẹp bắc đánh ra danh tiếng của hắn, võ công của hắn chính là Thiết Tí quyền, quyền cứng như sắt, quyền cương dũng mãnh vô địch có thể khai sơn liệt thạch dễ như ăn cháo. Đối phó với hắn không nên ngạnh kháng mà phải lấy nhu thắng cương!”

Triệu Vô Cực cũng nhìn ra, Điền Võ tên này quả thật là một cái mãnh nhân.

Không chỉ trên người hắn cơ bắp gồ lên rõ ràng, cả người là một cái chân chính tráng hán, mà hắn tinh khí thần vô cùng no đủ, bước chân long hành hổ bộ thái dương gồ lên. Quả thật là ngoại công đã tu luyện đến mức vô cùng khá, nội công chỉ sợ cũng không kém đi chỗ nào.

Nếu không hắn đã không đạt tới được nhất lưu hậu kì cảnh giới, ở Thiên Vân Thành đạt được vị trí Hắc Lang Bang bang chủ này.

Triệu Vô Cực có thể nhìn ra, mỗi bước di chuyển của hắn mạnh mẽ vô cùng như ân chứa một đầu hắc ngưu đang đỏ mắt thở phì phò, khiến cho người khác cảm giác áp lực sợ hãi vô cùng. Nếu Triệu Vô Cực có thể đánh ra ý cảnh là sơn băng địa liệt, vậy đối phương chính là một đầu vô địch man ngưu, nơi móng guốc của nó dày xéo qua không một ngọn có có thể sống sót, đôi sừng của nó có thể đỉnh lên cả một ngọn núi.

Đương nhiên đây chỉ là Triệu Vô Cực ở trong lòng ảo giác, là khí thế cảm nhận mà thôi.

Triệu Vô Cực có khí thế cùng thế trận của riêng mình, bởi vậy hắn cũng cảm giác ra được Điền Võ khí thế.

Từ Tiểu Bạch lúc này lại tiếp tục giảng giải:

“ bên cạnh hắn cái kia Viêm Mân cũng là một cái dùng kiếm hảo thủ, quạt của hắn chỉ là vật trang trí mà thôi.

Hắn sở trường chính là dùng thân pháp nhanh chóng quỷ mị phối hợp với kiếm chiêu hiểm ác tấn công đối thủ. Hắn yếu điểm chính là không quá giỏi ngạnh kháng cương khí cũng khá yếu, tuy nhiên thân pháp tốt vô cùng rất khó đối phó!”

Từ Tiểu Bạch nói cương khí yếu chính là so với bọn hắn tiêu chuẩn mà thôi, nếu ở trên giang hồ cũng có thể xem như không yếu, đạt tới tiêu chuẩn rồi.

Triệu Vô Cực gật đầu, Từ Tiểu Bạch đã kể ra đặc điểm cùng hắn nhìn ra không khác gì nhau là mấy, xem ra Từ Tiểu Bạch cũng không phải ở Từ gia chỉ chuyên chú tu luyện mà không chú ý đến bất kì cái gì.

Hắn vẫn dành một chút thời gian tìm hiểu Thiên Vân Thành bố cục a, lúc này kiến thức của hắn liền có chỗ dùng.

Điền Võ vừa đi tới liền đối với Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết tức giận mắng:

“ ta đã sớm biết hai ngươi không làm được việc. Việc này là đại sự, hỏng việc chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối. May mắn lão tử không yên tâm liền phái người giám sát mới kịp thời đuổi tới, suýt chút nữa việc tốt bị các ngươi làm hỏng.

Hôm nay một trong mấy người này còn sống trở về chúng ta đều phải gặp rắc rối không nhỏ. Hừ!”

Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết đều ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám cùng lão đại của bọn hắn cãi lại, Triệu Vô Cực trong lòng tuy nặng nề nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh thái độ phong khinh vân đạm nhìn lấy Điền Võ.

Điền Võ đánh giá một chút Triệu Vô Cực, hắn cười lạnh nói: 

“ quả nhiên là thiếu niên anh tài, hôm nay ta nếu không cẩn thận bố trí một phen chỉ sợ hôm nay hai tên này đường chủ của Hắc Lang Bang chúng ta cũng sẽ không quá sung sướng. Triệu Vô Cực, danh tiếng của ngươi quả nhiên không sai, ngươi cho dù mọc ra tóc ăn mặc khí chất có tốt một chút nhưng trên người của ngươi mùi huyết tinh chi khí vẫn cực kì khó tiêu trừ.

Sát khí của ngươi cũng rất mạnh, khó có thể che giấu được ta. Đương nhiên ta có thể phát hiện ra cũng không có nghĩa là đám người này có thể phát hiện ra, chúng ta đều là sát phạt người quyết đoán người, hẳn là ngươi cũng đã nhìn ra một chút gì đó rồi chứ? Nếu không ta thật cảm giác thất vọng về ngươi a!”

Triệu Vô Cực mỉm cười không nói, hắn đúng thật là có nhìn ra một chút môn đạo.

Hắc Lang Bang vừa nghe tên liền có thể biết được bọn hắn sinh ý không ít thứ chính là trong bóng tối làm việc, bởi vậy nhiều lúc làm việc vô cùng huyết tinh tàn nhẫn không có tình người.

Điền Võ có thể chống đỡ Hắc Lang Bang phát triển đến ngày nay hẳn là cùng không ít người đánh, giết cũng không ít người.

Trên người hắn giết chóc mùi vị rất nặng, sát khí thấm sâu.

Bản thân hắn tính cách cũng là lãnh huyết vô tình tỏa sâu trong ánh mắt tỏa ra một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như một đầu ác lang vậy.

Nếu Triệu Vô Cực có thể cảm ứng được đối phương trên người sát khí, Điền Võ cảm ứng được cũng không có gì là lạ. Dù sao đối phương cảnh giới so với hắn còn cao.

Hai người ngâm thân ở trong sát lục chi lộ vừa gặp nhau liền có thể cảm ứng được gì đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Triệu Vô Cực cùng Điền Võ đối thoại lập tức dẫn lên bên cạnh hắn Viêm Mân hứng thú, đối phương cũng đang hiếu kì đánh giá Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn liền giật mình, hai tên thiếu niên này tuổi còn trẻ mà trên người khí tức sâu nặng vô cùng, hắn cũng không thể cảm nhận ra đối phương mạnh yếu ra sao, hơi thở của Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều quá điều độ.

Thảo nào mấy tên này liền sắc mặt khó xem như vậy, quả nhiên là gặp cường địch a.

Bang chủ tuy nhìn bền ngoài thô cuồng, nhưng hắn tâm tư còn rất tỉ mỉ cẩn thận đây.

Đối với bang chủ có thể đoán ra việc này Viêm Mân vẫn là có chút xấu hổ, dù sao hắn vẫn mang danh tiếng là quân sư của Hắc Lang Bang, nhưng đôi lúc sự vụ quá nhiều không thể quản hết khó tránh có chỗ thiếu sót.

Mà bang chủ của bọn hắn Điền Võ liền vô cùng quan tâm chuyện này, chuyện này liên quan tới bọn hắn Hắc Lang Bang tương lai một cái nhảy mạnh phát triển, bởi vậy hắn không dám qua loa.

Cuối cùng bọn hắn phát hiện ra sự xuất hiện của Triệu Vô Cực, kịp thời đuổi tới.

Triệu Vô Cực chậc chậc lưỡi nói:

“ nơi này quả nhiên náo nhiệt, phong vân tụ hội a. Tiểu Bạch, không ngờ ngươi lại được nhiều người quan tâm săn đón như vậy, mỗi người đều là nhất lưu cảnh giới a! cái gì tài nữ, cái gì hồng bài, so với ngươi còn kém xa!”

Từ Tiểu Bạch mặt xạm lại, lúc này ngươi còn có tâm trạng vui đùa. Còn đem ta so sánh với nữ nhân thanh lâu?

Tiểu Bạch tức về phần tức nhưng hắn biết Triệu Vô Cực đây chỉ là bằng hữu ở giữa đùa giỡn, không phải cố tình sỉ nhục hắn, lập tức cười phản kích:

“ không phải a, Điền bang chủ chính là vì ngươi mà tới, ngươi giá cũng không thấp a!”

Triệu Vô Cực vuốt vuốt cằm gật đầu nói:

“ đã Điền bang chủ yêu quý ta như vậy, nếu không phụng bồi Điền bang chủ một hồi chẳng phải quá thất lễ sao? Điền bang chủ a, ta bán nghệ không bán thân, ngươi lát nữa nhất định phải nhẹ tay a!” 

Điền Võ ánh mắt nhíu lại, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng? hắn ở đâu ra tự tin mà có thể vui đùa ngay lúc này? Chẳng lẽ hắn còn có hậu chiêu khác?

nếu Triệu Vô Cực biết Điền Võ suy nghĩ sẽ chỉ cười ha ha mà nói một câu: ngươi nghĩ nhiều.

Hắn đã bị bao vây, còn đường chạy sao? Đương nhiên là không.

Vậy thì chỉ có chiến, từ chiến mở ra một đường máu thoát đi mà thôi.

Không ngờ tới cứu Từ Tiểu Bạch trang cao thủ chưa được bao lâu lập tức gặp phải Hắc Lang Bang đại bos, bị đối phương khí thế đè bẹp.

Triệu Vô Cực trong lòng ám thở dài, hắn lúc này chỉ có thể tận lực chống đỡ kéo dài một chút thời gian, hi vọng Từ Tiểu Bạch có thể đột phá được phòng tuyến, hắn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ là được rồi.

Dù sao Triệu Vô Cực không phải không có tấn công từ xa thủ đoạn, thỉnh thoáng đánh lén một vài cái phi châm chắc không vấn đề gì.

Tiền đề chính là hắn có thời gian ở trong sự vây công của Điền Võ cùng Viêm Mân chú ý bên này chiến trường.

Chủ yếu vẫn là xem vào Từ Tiểu Bạch thể hiện mà thôi.

Điền Võ cũng không muốn nói nhiều, Triệu Vô Cực đã khiêu khích hắn, vậy thì chiến.

Ở nơi này không có luật lệ gì, chỉ có mạnh được yếu thua.

Hẹp lộ tương phùng, dũng giả thắng.

Triệu Vô Cực đã xuất hiện ở đây, vậy thì đừng nghĩ hắn dễ dàng để cho Triệu Vô Cực chạy thoát.

Dù sao Lưu gia cùng Cụ gia đang truy sát hắn đây, mang đầu Triệu Vô Cực trở về nạp lên không những đạt được số tiền thưởng to lớn mà còn có thể trèo lên quan hệ với hai cái gia tộc này.

Cụ gia không nói, nhưng Lưu gia chính là thương hội lớn nhất Biện Kinh thành, tuy quy mô còn kém Đằng Long thương hội rất xa nhưng vẫn không thể bỏ qua.

Điền Võ trên người khí thế bắt đầi dang lên cao, trên người hắn đồ da bó sát không thể tung bay nhưng mặt đất bên dưới lá khô đã bị thổi bay toán loạn ra hai bên tạo thành một vùng trồng không xung quanh chỗ hắn đứng.

Có thể thấy được hắn nội công vô cùng mạnh mẽ, khí thế cường đại.

Triệu Vô Cực cũng không dám thất lễ, trên người cương khí hiện lên, đứng vào thủ thế.

Chiến trường trong nháy mắt lại bạo phát, Từ Tiểu Bạch lập tức bị Từ Tiến cùng Thuận Văn tiếp tục vây công, Từ Trọng bị Lý Đại Lực cùng Khưu Quyết vây công, mà Triệu Vô Cực thì bị Điền Võ cùng Viêm Mân vây công.

Viêm Mân lại là nhất lưu hậu kì cảnh giới, Triệu Vô Cực không thể nào là đối thủ của hắn.

Trận này nguy cơ, Triệu Vô Cực không những không thể giúp Từ Tiểu Bạch hóa giải mà bản thân hắn cũng góp đi vào.

Sinh cơ, ở chỗ nào?

Bình luận

Truyện đang đọc