HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Từ Tiểu Bạch đang cùng Khưu Quyết đại chiến nghe được Triệu Vô Cực âm thanh lập tức lông mày một nhíu, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ liên quan tới Triệu Vô Cực cùng hắn ở nhà trọ từng nói qua chuyện.

Trong nháy mắt ánh mắt hắn liền sáng lên, hắn nhớ ra!

Triệu Vô Cực hẳn là đang nói về thứ đó a!

Từ Tiểu Bạch nhanh chóng gọi hàng:

“ ta nhớ rồi!”

Triệu Vô Cực gật đầu, khuôn mặt hiện lên một tia vui vẻ.

Bên kia Thuận Văn Viêm Mân Khưu Quyết Từ Tiến cùng Điền Võ liền hiện lên một tia lo lắng.

Triệu Vô Cực nãy giờ thể hiện qua chiến lực không thấp, hắn thế mà còn con bài chưa lật? Còn cái gì tuyệt chiêu?

Trong lòng không tự chủ được lo lắng lên, Triệu Vô Cực chính là biến số lớn nhất trong kế hoạch lần này của bọn hắn, khiến cho bọn hắn đến lúc này cũng không thể thành công đánh giết Từ Tiểu Bạch.

Tên này rốt cuộc còn cái gì tuyệt chiêu? Nó mạnh bao nhiêu? Có nguy hiểm tới tính mạng Viêm Mân cùng Thuận Văn hay không?

Những nghi vấn này đều ở trong lòng đám người Điền Võ nhanh chóng trải qua, Thuận Văn cùng Viêm Mân chỉ cần bại bọn hắn liền mất đi thế trận, mạng có thể giữ được một cái nhưng tương lai sẽ vô cùng ảm đạm.

Triệu Vô Cực hướng Tiếu Mị Mị lên tiếng nói:

“ Tiếu cô nương, chúng ta ở trong thành gặp lại!”

Tiếu Mị Mị ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị, nàng cũng không biết Triệu Vô Cực từ đâu ra tự tin có thể an toàn rút lui như vậy? Chẳng lẽ hắn định bỏ rơi Từ Tiểu Bạch?

Theo nàng hiểu tính cách Triệu Vô Cực, hắn sẽ không làm những chuyện thất nghĩa như vậy.

Chỉ có thể là hắn dựa vào một tuyệt chiêu kia tự tin mà thôi.

Trong lòng hiểu rõ, Tiếu Mị Mị đã chuẩn bị tinh thần, chỉ cần Từ Tiểu Bạch thuận lợi rút đi nàng cũng sẽ không chần chờ lập tức thi triển thân pháp rời khỏi cái chiến trường này.

Viêm Mân ánh mắt âm tình bất định nhìn về phía Triệu Vô Cực, hắn không biết Triệu Vô Cực định sử dụng ra cái gì tuyệt chiêu, tuyệt chiêu này đối với hắn lại có bao nhiêu uy hiếp.

Chính vì không biết nên mới sợ hãi, lúc này hắn không muốn khinh cử vọng động tấn công Triệu Vô Cực một chút nào.

Triệu Vô Cực thấy vậy trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, khóe miêng kéo lên một nụ cười sâu xa.

Hắc Lang Bang chính là vì tiền mà làm việc, nếu nói bọn hắn quyết tâm liều mạng cùng Triệu Vô Cực một sống một còn là chuyện không thể nào.

Có tiền cũng cần có mạng mới tiêu xài được a, đối phương đương nhiên hiểu rõ đạo lí này.

Hít sâu một hơi, Triệu Vô Cực trong phổi lập tức tràn ngập không khí, hắn muốn dùng chính là Sư hống công.

Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, Triệu Vô Cực trong nháy mắt khí thế lại dâng cao.

Tuy hắn vừa sử dụng ra Cuồng phong biến tiêu tốn đại lượng nội lực nhưng Tử Hà Bất Diệt thần công ưu điểm lớn nhất chính là nội lực dũng mãnh liên miên bất tuyệt, sức hồi phục nhanh chóng vô cùng.

Bởi vậy hắn ngay lập tức có thể đẩy nội lực của mình lên tới đỉnh cao tiếp tục sử dụng ra một chiêu này.

Rống! Rống! Rống!

Trong nháy mắt một tiếng rống bạo khởi, cả khu rừng trong nháy bị một cái cực kì cao độ âm thanh làm giật mình, chim chóc bay toán loạn.

Mà ở ngay trước mặt Triệu Vô Cực Viêm Mân cùng Thuận Văn đứng mũi chịu sào lập tức khuôn mặt tái xanh, hai tay ôm lấy tai mình trên trán gân xanh điên cuồng nổi lên, trong mắt huyết tuyến tụ đầy cả khuôn mặt vặt vẹo tới cùng một chỗ.

Viêm Mân còn đỡ một chút hắn tuy bị một tiếng rống xông đến nhưng vẫn còn cố gắng ở trên mặt đất run run đứng đấy, chỉ là trong lúc này mất đi sức chiến đấu mà thôi.

Nhưng Thuận Văn thì lại không dễ chịu như vậy, hắn lúc này chính là điên cuồng ở trên mặt đất lăn lộn,hai tay ôm chặt lấy tai mình lăn qua lộn lại giống như là làm thế có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ vậy.

Triệu Vô Cực Sư hống công dùng chính là âm công công kích vào người khác thính lực, từ đó ảnh hưởng tới bọn hắn nội công cùng đại não.

Nhẹ có thể khiến người ta đầy đất lăn lộn, không có sức phản kháng. Nặng có thể khiến người khac trực tiếp bị điếc hoặc phát điên.

Mà Thuận Văn nội công yếu kém cảnh giới cũng chỉ bằng với Triệu Vô Cực, sao có thể chịu được hắn Sư hống công.

Triệu Vô Cực vốn ở nhị lưu dừng lại thời gian rất lâu, hắn nội lực liên tục đầy tràn nhưng không thể đột phá khiến cho hắn nội lực cứ mỗi lúc lại càng trở nên tinh thuần, căn cơ vững như bàn thạch.

Vừa đột phá, Triệu Vô Cực liền có thực lực cùng nhất lưu trung kì cao thủ đánh một trận không phải chỉ là Thuận Văn cái này nhất lưu đỉnh phong cảnh giới có thể so sánh.

Bởi vậy hắn trúng Sư hống công của Triệu Vô Cực liền nhanh chóng không chịu được nằm trên mặt đất lăn lộn mà Viêm Mân tuy không khó xem như vậy nhưng cũng là tại chỗ run lên không dám động một chút nào.

Hắn sợ chỉ cần động, chân hắn liền sẽ khôn đứng vững mà ngã xuống giống như Thuận Văn.

Bên kia Điền Võ cùng Khưu Quyết tuy cách một đoạn nhưng bọn hắn cũng bị Sư hống công của Triệu Vô Cực phạm vi bao trùm, sắc mặt cực kì khó xem. Hai tay vội vàng ôm lấy tai mình bảo vệ bản thân thính giác.

Từ Tiểu Bạch bởi vì sớm biết được Triệu Vô Cực sẽ tung ra một chiêu này, lúc này hắn đã sớm vận công bảo vệ tai của mình, có thể ở trong âm công đứng vững.

Nhìn thấy Khưu Quyết bị Triệu Vô Cực sư hống công quấy rầy, Từ Tiểu Bạch lập tức chớp lấy thời cơ, hắn hướng lên trời nhanh chóng giơ kiếm lên thật cao, trên người cương khí trong nháy mắt đại thịnh, nội công được đẩy lên tối đa.

Lăng Vân kiếm pháp - thiên hạ vô trần!

Trong lòng thầm quát lớn một tiếng, Từ Tiểu Bạch hướng kiếm của mình xuống mặt đất mạnh mẽ đâm xuống một cái, một luồng sóng xung kích từ trên người hắn cùng Lăng Vân kiếm lập tức mạnh mẽ bắn ra, hướng Khưu Quyết xông tới.

Khưu Quyết không vốn đang bị Triệu Vô Cực Sư hống công hống cho đầu đau sắp nứt, khuôn mặt đều xám lại, lúc này không cẩn thận liền bị Từ Tiểu Bạch một chiêu Thiên hạ vô trần quét tới đánh mạnh vào người, hắn phun một ngụm máu tươi như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

Từ Tiểu Bạch cũng không truy sát, hắn biết lúc này cái gì mới là quan trọng nhất, lập tức sử xuất ra Lăng Vân kiếm pháp một kiếm chiêu khác.

Lăng Vân kiếm pháp - vân vụ tống táng!

lần này hắn không phải sử dụng vân vụ để ám sát mà chính là để yểm hộ bản thân bỏ chạy, vân vụ từ trong Lăng Vân kiếm của hắn tràn ngập bốn phía, vô cùng dày đặc, đến nỗi tầm nhìn của mỗi người đều bị hạn chế ở trong một mét phạm vi.

Từ Tiểu Bạch vốn không dùng vân vụ tống táng trước bởi vì thiên hạ vô trần sẽ quét sạch hết vân vụ khiến cho hai chiêu thức này chồng chéo lên nhau mất đi hiệu quả, mà là sau khi sử dụng thiên hạ vô trần mới dùng tới vân vụ tống táng để yểm hộ cho bản thân.

Từ Tiểu Bạch không chút chần chừ, dưới chân điên cuồng chạy nhanh, trong nháy mắt lập tức thoát đi chiến trường.

Thân pháp được đẩy tới tối cao, chỉ trong nháy mắt, Từ Tiểu Bạch thân ảnh biến mất ở chỗ xa.

Triệu Vô Cực tuy không thấy được Từ Tiểu Bạch thân ảnh, nhưng hắn dựa vào khí cảm của bản thân cảm giác ra được Từ Tiểu Bạch đã đi xa, hắn lúc này lập tức thu lại Sư hống công, toàn lực phát động Thủy Thượng Phiêu thân pháp cùng Ngũ Quỷ mật tịch rời đi, đồng thời không quên rống to một tiếng:

“ Tiếu Mị Mị, rút lui!”

trong nháy mắt, Triệu Vô Cực thân ảnh đã như là một cái quỷ ảnh chạy xa, Tiếu Mị Mị cũng nghe được hắn một tiếng gọi, dưới chân đạp mạnh một cái lùi lại.

Cực Nhạc Ma Công - cực nhạc bộ!

Thân hình lả lướt như thiên tiên, mỗi bước chân nhẹ nhàng điểm ra, Tiếu Mị Mị thân ảnh đều đang nhanh chóng di chuyển, trong nháy mắt cũng rời khỏi chỗ này.

Điền Võ không muốn truy đuổi, đơn giản bởi vì hắn cho dù đánh thắng cũng không thể giết chết đối phương, đắc tội với âm hậu cái giá quá lớn, đối phương đã chiếm tiên cơ bỏ chạy trước hắn muốn đuổi cũng không dễ dàng

Chỉ cần thông tin lộ ra, hắn chắc chắn sẽ bị Âm hậu nhìn chằm chằm, đến lúc đó chính là cả Hắc Lang Bang gặp tai họa.

Vấn đề chính là, hắn không có tự tin bắt kịp tốc độ của Tiếu Mị Mị a!

Cả chiến trường trong nháy mắt lập tức vắng lặng.

Thuận Văn bị Sư hống công của Triệu Vô Cực đánh cho nằm trên đất lăn lộn, Khưu Quyết thì bị Từ Tiểu Bạch thiên hạ vô trần trọng thương, Điền Võ không muốn truy đuổi đứng yên tại chỗ.

Chỉ còn Từ Tiến cùng Lý Đại Lực đang vây công Từ Trọng mà thôi.

Đối với Triệu Vô Cực mà nói, chỉ cần hắn cứu được Từ Tiểu Bạch là được rồi, Từ Trọng an nguy không liên quan tới hắn, có thể sống trở về hay không đều nhìn đối phương bản sự.

Một trận chiến này cứ như vậy kết thúc.

Vây giết Từ Tiểu Bạch kế hoạch bởi vì Triệu Vô Cực xuất hiện mà thất bại.

Đối với nhất lưu hậu kì cao thủ tự mình tham gia hành động như Điền Võ mà nói đây đúng là một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.

Tương lai không xa, Từ gia cùng Hắc Lang Bang trở mặt đã là sự thật, tất cả đều chỉ vì hắn ham muốn Từ Tiến đưa ra tiền tài hứa hẹn quá mê người.

Điền Võ ra tay không những không thu được gì ngược lại còn hao binh tổn tướng, đối với Từ Tiến Điền Võ trong lòng đã vô cùng tức giận, sát cơ ẩn hiện.

Sương mù tan đi, Điền Võ nhìn về phía kia, Lý Đại Lực cùng Từ Tiến vây công Từ Trọng cũng bị hắn điên cuồng bộc phát sức mạnh đánh lui, Từ Trọng cũng nhanh chóng hướng phía xa bỏ chạy.

Thân là Từ gia thứ hai người cầm quyền, Từ Trọng sao có thể không có vài chiêu bảo mạng đây.

Hắn chính là dựa vào những chiêu thức này bức lui đối phương bỏ trốn.

Điền Võ nhìn về phía Từ Tiến, ánh mắt lạnh lẽ như muốn giết người.

Tất cả, đều tại hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc