HỆ THỐNG ĐI LẠC TU TIÊN KÍ

Triệu Vô Cực nội thị, hắn cảm giác được trong cơ thể mình hai quả thận đang không ngừng tỏa ra màu tím quang mang, một luồng sức mạnh to lớn đang ẩn chứa bên trong khiến cho Triệu Vô Cực cảm giác được tinh lực dùng không hết, mạnh mẽ như trường giang đại hải.

Thận ở trong ngũ tạng ứng thủy, thủy sinh mộc, mà mộc lại là gan.

Tiếp theo Triệu Vô Cực muốn cường hóa chính là một trong ngũ tạng của mình chủ mộc trong ngũ hành - gan.

Nếu chỉ dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công đi uẩn dưỡng cường hóa gan thì không biết tới lúc nào hắn mới có thể làm xong, Triệu Vô Cực chỉ có thể tìm đường tắt để gia tăng tốc độ tu luyện của mình.

Bên trong Tử Hà Bất Diệt thần công cũng giới thiệu, vật phẩm thích hợp để bổ trợ cường hóa gan nhất chính là ngũ diệp hồng ban trà.

Ngũ diệp hồng ban trà là một loại cây trà có năm là hơi điểm lấm tấm màu hồng.

Nó ưa thích mọc ở nơi có những cây đại thụ có cành lá rộng lớn nhưng không quá rậm rạp, ánh sáng có thể le lói từ bên trên xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất.

Một cây ngũ diệp hồng ban trà một năm có thể sản xuất một kg lá trà khô, vô cùng ít ỏi.

Hơn nữa bọn chúng đa số mọc ở tự nhiên, hấp thu đại địa hoang dã dinh dưỡng mà trưởng thành, nếu được chủ động nuôi trồng rất khó tươi tốt.

Ngũ diệp hồng ban trà tuy khó nuôi trồng nhân công, nhưng cũng không phải là không thể.

Nếu cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cùng điều kiện trồng thích hợp, nó vẫn sẽ phát triển được, tuy nhiên sản lượng rất ít.

Mà ở trên giang hồ nổi tiếng nhất nơi trồng trọt cùng phát ra Ngũ diệp hồng ban trà lại trùng hợp chính là Thiên Vân Thành Mẫn gia.

Ngũ diệp hồng ban trà không những uống ngon, thủy vị vô cùng thơm mát lâu dài, vị ngọt sâu lắng mà người uống nó còn còn có thể dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ, ngoài ra còn có thể tăng cường lên công lực của bản thân.

Vật lấy hi vì quý, Ngũ diệp hồng ban trà giá cả cũng vì thế mà cao vô cùng, chỉ có những cái kia tiền tài như nước người mới có cơ hội hưởng dụng. Người bình thường kiếm tiền cả đời cũng chỉ có thể mua được số lá trà đủ pha một bình trà mà thôi, vô cùng trân quý đắt đỏ.

Hơn nữa Mẫn gia cũng là có hạn lượng bán ra Ngũ diệp hồng ban trà khiến cho nó ở trên thị trường là một loại vật phẩm hiếm hoi, muốn có được nó không dễ dàng, bình thường đều được các đại gia tộc hoặc quyền quý người dùng làm quà tặng thể hiện sự hiếu khách của mình.

Nhưng vị kia thiên tài hòa thượng lại phát hiện ra Ngũ diệp hồng ban trà đối với công pháp tu hành của hắn có lợi ích cực kì to lớn, thứ này không chỉ uống ngon mà còn có thể thanh lọc cơ thể, trên diện rộng tăng cường chức năng gan, khiến tốc độ uẩn dưỡng cường hóa gan của hắn đạt được tăng phúc cực lớn.

Nó giống như sinh ra là để dành cho Bất Diệt Kim Thân quyết vậy. Bây giờ Triệu Vô Cực kế thừa Bất Diệt Kim Thân quyết sáng tạo ra Tử Hà Bất Diệt thần công, hắn đối với loại này Ngũ diệp hồng ban trà cũng là vô cùng cần thiết, nhất định phải đạt được.

Đương nhiên cũng có vật phẩm có thể thay thế Ngũ diệp hồng ban trà, nhưng bọn chúng hiệu quả quá kém cỏi, Triệu Vô Cực không muốn mất công đi tìm những thứ xa xôi kia.

Dù sao Mẫn gia ở trước mặt, hắn muốn tìm được Ngũ diệp hồng ban trà không cần phải đi đâu xa, tìm kiếm những thứ phiêu miểu không chắc chắn kia.

Cho dù Ngũ diệp hồng ban trà khó có thể mua được, số lượng bán ra lại có hạn, nhưng Triệu Vô Cực đã quyết tâm phải bằng mọi cách thu gom thật nhiều loại trà này.

Cho dù có phải đắc tội với Mẫn gia, hắn cũng phải có được.

Đương nhiên nếu không cần xung đột mà có thể dùng mềm mại biện pháp đạt được hoặc dùng tiền tài mua được, Triệu Vô Cực cũng sẽ không ngần ngại đi làm một phen, hắn cũng không cùng Mẫn gia có thù oán gì, không muốn đại khai sát giới.

Ở Thiên Vân Thành công nghệ trồng Ngũ diệp hồng ban trà bị Mẫn gia độc chiếm, bọn hắn trải qua nhiều đời kinh nghiệm tích lũy xuống khiến cho Ngũ diệp hồng ban trà sản lượng càng lúc càng cao, các gia tộc khác muốn chen chân vào hầu như không thể làm được, ngưỡng của nhập ngành quá cao, công nghệ trồng lại bị bỏ quá xa. 

Mẫn gia gần như độc quyền mặt hàng này, bọn hắn khởi nghiệp cũng chính là nhờ vào loại trà này.

Mẫn gia hiện tại không còn chỉ nhìn chằm chằm vào Ngũ diệp hồng ban trà nữa mà đã chuyển hình thành công kinh doạn nhiều loại mặt hàng, bởi vậy bọn hắn ở Thiên Vân Thành căn cơ cực kì vững chắc, cao thủ nhiều như mây, không hề thua kém Từ gia một chút nào.

Mà Triệu Vô Cực muốn cũng không phải một tách trà hay một gói trà vài kg đơn giản như vậy, hắn muốn cấp tốc tu luyện thành công đột phá nhất lưu, sử dụng số lượng trà sẽ là cực lớn.

Cho dù Mẫn gia gần đây có thể tăng lên sản lượng nhưng tích trữ hẳn là cũng không nhiều, bởi vậy Triệu Vô Cực đoán ra, hắn muốn số lượng gần như cũng là Mẫn gia tích trữ ít nhất một nửa.

Mà số lượng này, Mẫn gia không thể nào chấp nhận được. Bọn hắn cùng Triệu Vô Cực không quen không thân, cũng khôn thiếu tiền không sợ đe dọa, sẽ không dễ dàng gì đưa ra một nửa tích trữ của mình cho Triệu Vô Cực sử dụng cho dù Triệu Vô Cực có tiền mua đi chăng nữa.

Cái này chính là một cái vấn đề khó, Triệu Vô Cực phải sớm nghĩ cách giải quyết!

Miên mãn suy nghĩ một lúc, Triệu Vô Cực bỗng nhiên cảm thấy da đầu ngứa ngứa, hắn trên đầu giống như hơi nặng thêm một chút.

Giật mình sờ lên đầu, Triệu Vô Cực lúc này ánh mắt chợt mở to ra.

Tóc, hắn mọc tóc!

Trước đây vì tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công, ở tam lưu cùng nhị lưu cảnh giới Triệu Vô Cực phải nén đau thương mà cạo trọc đầu, hắn ở trên giang hồ cũng bị ghi lên hình tượng một cái tàn nhẫn trọc đầu thiếu niên.

Không ngờ đột phá nhất lưu xong, cũng uẩn dưỡng cường hóa xong thận, hắn tóc cứ như thế trong nháy mắt mọc đầy.

Cái này quả thật là niềm vui ngoài ý muốn a!

Triệu Vô Cực vội vàng từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái gương, bắt đầu soi lên mái tóc của mình.

ừm, có chút lạ lẫm!

Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền tóc đều là màu đen, không ngờ Triệu Vô Cực trước đây cạo trọc sau đó mọc lại tóc lại là màu tím, không những thế còn là cực kì mềm mại tươi sáng như có thể phản quang màu tím.

Triệu Vô Cực có chút khó tin trợn to mắt nhìn lấy bản thân mình trong gương, nếu bây giờ hắn trở lại Thanh Vân Tông, có phải sẽ gây nên một hồi gia đình đại chiến?

Triệu Phi Dương sẽ vì mái tóc của hắn mà hoài nghi Sở Phi Huyền không chung thủy, Triệu Vô Cực không phải con hắn? Nếu là con hắn sao lại có mái tóc màu tím a!

Triệu Vô Cực suy nghĩ viển vông một lúc, hắn liền cười phì.

Triệu Phi Dương yêu Sở Phi Huyền như thế, ở trong tu tiên giới chuyện lạ gì không có. Yêu thú còn có thể biến dị, con người không thể biến dị sao?

Phụ mẫu hắn tóc đen đâu có nghĩa hắn cứ phải là tóc đen a. Triệu Vô Cực có quyền nghi ngờ, đây chính là hắn lúc tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công cạo trọc để lại hậu quả.

Khiến cho hắn bây giờ mái tóc cũng là màu tím, cương khí cũng là màu tím, cái gì cũng là màu tím.

Một thời gian nữa hắn tu luyện càng có thành tựu có thể đột phá nhất lưu cảnh, tới lúc đó sợ rằng đặc điểm của hắn càng ngày sẽ càng rõ ràng. Tới lúc đó, chỉ sợ hắn từ đầu tới chân mỗi tấc trên cơ thể đều sẽ bị nhiễm tím. 

Triệu Vô Cực cảm giác, tương lai biến thành một cái màu tím nam nhân, nhìn qua giống như thạch sùng cũng không còn xa.

Thở dài một hơi, hắn thu lại tấm gương, lấy ra một sợi dây lại tóc của mình.

Triệu Vô Cực cũng không hề buộc cao, hắn chính là dưới vai năm phân buộc hờ một cái, để cho mái tóc vô cùng thoải mái thả lỏng, cả người khí chất cũng trở nền mềm mại đi rất nhiều.

Hắn đổi lại một bộ khá rộng màu vàng y phục, lúc này cả người hắn giống như là một cái thư sinh nho nhã nhẹ nhàng dạo chơi trên giang hồ vậy.

Triệu Vô Cực gật đầu, khí chất này rất tốt, không cần suốt ngày cau mày đánh đánh giết giết, nhiều lệ khí a!

Triệu Vô Cực nhẹ giọng phân phó một câu:

“ Tiểu Hoàng, chuẩn bị xuất phát thôi!”

Nói xong hắn cũng không cần chờ Tiểu Hoàng phản hồi lập tức mở ra cửa động.

Bên ngoài trời đã sáng, những tia nắng đang nhẹ nhàng từ trên những tán lá lọt xuống.

Triệu Vô Cực hơi nhíu lại mắt thích nghi một chút ngoại cảnh, sau đó dưới chân nhẹ nhàng chạm một cái thi triển thân pháp bay vút lên.

Hắn dùng một đêm bế quan tăng cường công lực, bây giờ cho dù gặp phải nhất lưu trung kì cao thủ cũng có tự tin có thể giao thủ một phen, Triệu Vô Cực lúc này đi tìm Từ Tiểu Bạch cũng càng không hề sợ hãi e ngại gì nữa.

Chỉ cần không gặp quá lợi hại yêu thú, mãnh thú đối với hắn chính là tiểu trò chơi mà thôi.

Triệu Vô Cực thân pháp tốc độ vô cùng nhanh chóng như là quỷ ảnh lấp lóe ở trong rừng sâu, hắn bắt đầu tìm kiếm lên tung tích của Từ Tiểu Bạch, nhưng tìm nửa ngày đều không hề tìm được cái gì tung tích.

Thở dài một tiếng, Triệu Vô Cực dừng chân nghỉ ngơi ăn trưa, hồi phục thể lực.

Đúng lúc này, Tiểu Hoàng lại từ một góc nào đó chạy ra ở dưới chân hắn xoay vòng vòng.

Triệu Vô Cực nhíu mày lại, Tiểu Hoàng đây là có phát hiện gì sao? Nó muốn nói gì?

Triệu Vô Cực không biết Tiểu Hoàng muốn biểu đạt cái gì, nhưng hắn không phải là không có cách.

Lấy ra Tiểu Hoàng yêu bài, Triệu Vô Cực đối với nó mỉm cười một cái, đưa yêu bài đưa lên trán.

Quả nhiên Tiểu Hoàng vừa thấy yêu bài lập tức đoán ra Triệu Vô Cực muốn làm gì, thử nhãnh lập tức híp lại, giống như là đang tập trung truyền đạt thứ gì vậy.

Triệu Vô Cực kích hoạt lên yêu bài, lập tức ở trong đầu hắn một giọng nói vang lên:

“ chủ nhân, phía trước không xa có chiến đấu, ta vừa đi qua kiểm tra một phen, chính là người ngươi cần tìm!”

Bình luận

Truyện đang đọc