Hoắc Tiểu Xuyên không khỏi ngẩn ngơ:
- Này người anh em, cũng không nên đùa như vậy, tôi đang sùng bái cậu, sao cậu lại phủ nhận rồi?
- Tôi không phải anh em của anh.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Cũng không cần anh sùng bái.
Hoắc Tiểu Xuyên thiếu chút nữa bị những lời của Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, người ta nói úp mặt nóng lên mông người khác, rất đúng với hoàn cảnh của hắn bây giờ.
Sở Dao lại sung sướng:
- Ha ha, chết cười bà rồi, Hoắc Tiểu Xuyên, mày cho rằng ai cũng muốn xưng anh em với mày à?
- Tiểu tử, Tiểu Xuyên ca của chúng tao để ý đến mày, đó là vinh hạnh của mày, con bà mày đúng là không biết tốt xấu.
Một tiếng gầm vang lên, là tên thanh niên cao gầy vừa rồi bị Sở Dao dọa cho một trận. Người này bị Sở Dao dùng dao uy hiếp, rất mất mặt, hắn không dám đắc tội nàng, chỉ có thể lấy lại danh dự ở hạng người vô danh như Hạ Thiên.
Hạ Thiên đột nhiên bị người ta chửi mắng, hắn phóng đến rồi vung tay, một tiếng bốp vang lên, tên thanh niên cao gầy được ăn một bạt tai.
Tên thanh niên cao gầy chợt choáng váng, sau đó hắn nổi giận:
- Con bà mày, dám đánh tao sao?
- Bình thường tao không đánh người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tao đánh là vinh hạnh cho mày, mà đừng nên không nhận rõ tốt xấu.
- Ha ha ha, vui chết bà rồi.
Sở Dao cười ha hả mà không thèm giữ hình tượng thục nữ, nàng nhìn Hạ Thiên:
- Thằng khốn như mày rất có khẩu vị với bà, xe của bà cũng không cần mày tiếp.
Hạ Thiên không cho là đúng, hắn có nói muốn tiếp xe của Sở Dao sao?
- Ông đánh chết mày.
Tên thanh niên cao gầy phóng về phía Hạ Thiên, hắn bị đối phương cho một bạt tai trước mặt mọi người, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta sỉ nhục, nếu hắn không trả đòn thì sau này mất hết mặt mũi.
Hạ Thiên nhấc chân lên, tên thanh niên cao gầy kêu lên thảm thiế rồi ba ra phía sau. Hắn ngã nặng nề xuống đất, cũng không biết có phải đã hôn mê hay không mà không đứng lên.
- Mày không đáng cho tao ra tay.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tao đánh là vinh hạnh cho mày.
- Hừ, thằng này quá kiêu ngạo.
- Chơi nó đi.
- Thái Dương ta là văn nhân, các anh em, thịt nó đi.
- Thằng đó quá bố láo, đánh đi bà con.
- Hừ, chị muốn kẹp chết nó.
... ....
Một đám nam nữ hùng hùng hổ hổ, rất ồn ào.
- Câm miệng hết cho bà.
Sở Dao quát lên một tiếng, bầu không khí chợt an tĩnh trở lại:
- Hoắc Tiểu Xuyên, mày mang đám này đến để cãi nhau sao? Còn muốn đua với bà nữa không?
- Đua, tất nhiên là đua.
Hoắc Tiểu Xuyên dù trả lời Sở Dao nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Thiên, thậm chí ánh mắt có chút hung ác và nham hiểm:
- Nhưng, Sở đại tiểu thư, người đàn ông cô mang đến đã đánh người của tôi, chuyện này cũng nên giải quyết đã chứ?
- Hoắc Tiểu Xuyên, loại đàn ông như vậy mà so với bà sao?
Sở Dao rất bất mãn:
- Này, bà không lo chuyện nhỏ nhặt, muốn giải quyết thế nào?
- Rất đơn giản, hôm nay chúng ta đến đua xe, vậy hãy để cho tên kia và nữ nhân của tôi làm một vòng, coi như khởi động tranh tài.
Hoắc Tiểu Xuyên vỗ lên mông một cô gái mặc bikini ở bên cạnh.
- Tốt.
Sở Dao dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn Hạ Thiên:
- Này, anh so với con kia, nếu mày thắng thì bà đây sẽ không nhắc đến chuyện sàm sỡ trước đó, nếu mày thua thì bà thiến giái.
- Anh có sàm sỡ với em sao?
Hạ Thiên rất mê hoặc.
- Tên khốn dám chiếm tiện nghi của bà mà không chịu thừa nhận sao?
Sở Dao tức giận:
- Bà bị mày ôm, cũng bị mày sờ, cây cậy thối của mày còn đặt lên mông bà, con bà nói mày có phải là đàn ông không? Như vậy mà không thừa nhận sao?
- A, ha ha!
Đám người bên kia Hoắc Tiểu Xuyên bắt đầu làm ồn, vài tên còn huýt sáo.
Hoắc Tiểu Xuyên cũng nở nụ cười cổ quái:
- Sở đại tiểu thư, thì ra vị này đúng là đàn ông của cô sao? Ha ha ha... ....
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, chẳng qua chỉ là tiếp xúc bình thường khi đánh nhau, nào có phải là sàm sỡ?
- Hoắc Tiểu Xuyên, mày câm miệng cho bà, bà không có đàn ông sao?
Sở Dao tức giận nói, nàng lại trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, không phải mày nói muốn chơi xe sao? Bây giờ bà cho mà cơ hội, sao mày không chơi?
- À, ai nói anh không chơi?
Hạ Thiên lập tức có hứng thú.
- Không phải tôi, là nữ nhân của tôi, à, đúng rồi, không biết cậu tên họ là gì?
Hoắc Tiểu Xuyên mỉm cười hỏi.
- Tôi là hạ thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia:
- Cô này muốn đua sao? Chơi thế nào?
- Nói nhảm, tất nhiên là đua, xem ai chạy nhanh hơn, chẳng lẽ cho anh và con kia lên xe chơi nhau sao?
Sở Dao có chút mất kiên nhẫn:
- Các người nhanh lên, bà rất bận.
Sở Dao thúc như vậy làm mọi người bận rộn chuẩn bị, đua vòng quanh chân núi, đây có một con đường khá rộng, cũng là bãi đua. Đáng lý ra trận đấu của Sở Dao và Hoắc Tiểu Xuyên là mười vòng ngọn núi, nhưng bây giờ lại có trận đấu của Hạ Thiên, đây coi như chỉ là điểm tâm, vì vậy chạy một vòng là được.
- Sở đại tiểu thư, xe của tôi và của cô cùng một loại nhưng chỉ là màu sắc khác biệt, tất cả tham số đều như nhau, thậm chí thời gian tăng tốc cũng giống nhau.
Hoắc Tiểu Xuyên chỉ vào chiếc Ferrari màu vàng của mình nói:
- Chúng ta chỉ thuần túy so sánh kỹ thuật, xe như nhau, như vậy là công bằng nhất, cô thấy có đúng không?
- Đừng nói nhảm, thúc con kia nhanh lên.
Sở Dao rất mất kiên nhẫn, nữ nhân của Hoắc Tiểu Xuyên có bộ ngực rất lớn, ít nhất cũng là hai cấp bậc so với Sở Dao.
- Sở đại tiểu thư, đã chuẩn bị xong, còn tên đàn ông của cô hình như chưa muốn lên xe.
Hoắc Tiểu Xuyên lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.
Sở Dao quay đầu xem xét, Hạ Thiên quả nhiên còn đứng bên xe mà chưa có động tĩnh gì.
- Mày làm gì vậy?
Sở Dao phát hỏa, tên khốn nào sao còn chưa lên xe?
Hạ Thiên gãi gãi đầu, cuối cùng hắn thừa nhận:
- Tôi không biết lái xe.
Bốn phía chợt yên tĩnh, ngay sau đó vang lên những tiếng cười vỡ chợ.
- Ha ha, chết vì cười, tên này không biết chạy xe bà con ơi.
- Sở đại tiểu thư tìm đâu ra loại cực phẩm thế này, xe cũng cóc biết chạy.
- Những năm gần đây cũng còn người không biết lái xe sao? Thằng này từ hỏa tinh xuống à?
- Ngay cả xe cũng không biết chạy, còn là đàn ông không?
Hoắc Tiểu Xuyên nghe đám tiểu đệ ở phía sau cười vỡ bụng mà vẻ mặt cũng rất vui sướng, nha đầu thối Sở Dao này bây giờ không xấu hổ sao? Tìm đàn ông mà lại không biết lái xe, tin này mà truyền ra ngoài cũng làm người ta chết cười.
Thật ra những năm này xe xa hoa có mặt ở khắp nơi nhưng người không biết chạy xe cũng chẳng phải là không có, như vậy cũng không có gì là lạ. Nhưng vấn đề là đám người này đều là dân chơi xe, trong đám bọn họ mà tự dưng lòi ra một thằng không biết lái xe, điều này tuyệt đối là đáng chê cười.
Sở Dao ngẩn người đúng ba mươi giây, ngay sau đó nàng thét lên giống như lần trước bị đập xe:
- Thằng khốn, không biết chạy xe sao đòi theo bà đến đây chơi xe? Mày không biết chạy xe sao không nói sớm? Mày có bệnh à? Muốn chơi bà phải không? Bà chơi tốt lắm sao? Bà liều mạng với mày, hôm nay không thiến mày không được.
Sở Dao lại tiếp tục động dao với Hạ Thiên, nàng cũng nhắm đến bộ vị
"rể tre" của Hạ Thiên như trước, nàng đâm một hơi mười tám dao, rõ ràng ươời tám dao này đều
"triệt đường con cháu", tuyệt đối dứt khoát.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nổi giận, nha đầu này có điên không, rõ ràng là muốn thiến hắn. Dù hắn không thể nào bị nàng thiến, nhưng rõ ràng cách nghĩ của nàng là không được, đây là sự việc nguy hại đến hạnh phúc của thần tiên tỷ tỷ, còn có Kiều Tiểu Kiều, Cảnh sát tỷ tỷ... Tóm lại nha đầu Sở Dao có lỗi với tất cả bà vợ của Hạ Thiên, vì vợ mà hắn phải trừng phạt nàng.
Khi Sở Dao tiếp tục đâm đến thì Hạ Thiên đã ra tay, hắn nắm chặt cổ tay của đối phương, sau đó dùng sức. Sở Dao đau quá đành phải buông dao, con dao nhỏ rơi xuống đất.
Hạ Thiên thuận thế kéo người Sở Dao, vì vậy nàng không tự chủ được phải bổ nhào vào lòng hắn. Lúc này hắn dùng một tay ôm nàng, một tay vung lên rồi vỗ xuống:
- Đét.
- Á.
Sở Dao hét thảm:
- Thằng khốn, dám đánh mông bà...Á... ....
- Bà thiến mày...Á... ....
- Thằng khốn, mau dừng tay...Á, đau chết bà rồi.
- Mày biến thái thế....Á... ....
- Thằng khốn, muốn chơi ngược đãi thì chờ khi khác...Á...Đau... ....
- Tao xin mày, đừng đánh...Á... ....
- Đúng là quá đau, đừng đánh...Á... ....
Đầu tiên Sở Dao tức giận mắng chửi, sau đó dần trở thành cầu xin. Mà bàn tay của Hạ Thiên vẫn rơi xuống mông nàng.
- Em vừa muốn đâm anh mười tám dao, bây giờ anh phải đánh mười tám cái, mới được một nửa thôi.
Hạ Thiên nghe lời cầu xin của Sở Dao mà cũng không có ý dừng tay, hắn lại nâng tay lên và hạ xuống:
- Đét.
Đầu tiên đám người Hoắc Tiểu Xuyên phải trợn mắt há mồm, sau đó cả đám lại hưng phấn, đúng là chân nhân chơi tự ngược, mà Sở đại tiểu thư lại bị người chơi tự ngược trước mặt bao người, kích thích, đúng là quá kích thích.,
Mà ánh mắt mọi người nhìn Hạ Thiên cũng khác biệt, tên thanh niên cao gầy vừa bị Hạ Thiên đánh cũng phát hiện mình bội phục đối phương. Tên kia quá trâu, những chuyện thế này chỉ sợ cả Giang Hải chỉ có mình tên kia dám làm.
- Đừng đánh, bà chịu không nổi nữa... ....
Sở Dao vẫn nhịn không được phải cầu khẩn.
- Còn muốn thiến anh không?
Hạ Thiên vung tay lên nhưng còn chưa hạ xuống.
- Không dám.
Sở Dao cũng nhanh chóng khóc lên, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu niên mười tám, từ nhỏ đến lớn chưa từng uất ức thế này, vì vậy trong lòng rất uất ức.
- Như vậy tạm thời anh tha cho em, khi nào em không nghe lời thì anh cộng dồn vào.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng thả Sở Dao ra, mà lúc này nàng cũng lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Nàng lên xe ngồi, nhưng khi mông vừa tiếp xúc với xe thì cảm giác đau đã truyền đến.
- Á...Đau chết bà rồi.
Sở Dao hét lên thảm thiết, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên khốn kiếp.
- Ha ha ha ha!
Đám người Hoắc Tiểu Xuyên bên kia thấy như vậy thì cười như điên, thấy Sở Dao khổ sở thì bọn họ rất vui sướng.
- Cười cái gì? Bà giết chúng mày bây giờ.
Sở Dao tức giận quát lớn.
- Ha ha ha... ....
Mọi người còn cười ác liệt hơn.
- Này, đừng nói lời quá thô tục, rất khó nghe, sau này không được nói như vậy nữa.
Hạ Thiên ở bên cạnh xen vào một câu.