Người đàn ông này có gương mặt chữ điền, vẻ mặt uy nghiêm, mặc một bộ cảnh phục. Lão không cầm súng, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Tiểu Kiều rồi nghiêm nghị quát:
- Hạ Thiên đâu?
- Ông là ai?
Kiều Tiểu Kiều hỏi.
- Trung đoàn trưởng trung đoàn cơ động tỉnh Bình Hải, Tiếu Chấn Nam.
Người đàn ông cao to nói rất lớn, khí thế bức người:
- Kiều Tiểu Kiều, chuyện này không liên quan đến các người, mục tiêu của chúng tôi chỉ có một, đó là Hạ Thiên. Tôi cũng biết rõ Hạ Thiên có quan hệ với cô, nhưng tôi khuyên cô không nên ngăn cản, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
- Tôi muốn biết chồng tôi phạm tội gì mà cần điều động quân đội đến bắt, hơn nữa còn ép cả một trung đoàn trưởng phải ra tay.
Kiều Tiểu Kiều vẫn rất bình tĩnh.
Tiếu Chấn Nam hừ một tiếng mất kiên nhẫn:
- Kiều Tiểu Kiều, đây không phải là vấn đề mà cô cần quan tâm, cô cũng đừng kéo dài thời gain. Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô chủ động giao Hạ Thiên ra, hay muốn chúng tôi tìm khắp Kiều gia?
- Các người tìm tôi sao?
Một âm thanh mất hứng vang lên, Hạ Thiên đi ra khỏi phòng ngủ, hắn thấy nhiều người chĩa súng vào Kiều Tiểu Kiều thì lại càng mất hứng:
- Này, các người chĩa súng vào người vợ tôi làm gì?
Hạ Thiên nói ra những lời này, ngoài những người vẫn chĩa súng vào Kiều Tiểu Kiều thì đám người còn lại đều chĩa súng về phía hắn. Đúng như lời Tiếu Chấn Nam, mục tiêu của bọn họ chính là Hạ Thiên, bây giờ chính chủ xuất hiện, bọn họ tất nhiên phải chĩa súng về phía hắn.
- Cậu là Hạ Thiên sao?
Tiếu Chấn Nam nhìn Hạ Thiên đứng trên lầu hai, lúc trước lão chỉ nhìn hắn thông qua ảnh, lúc đó lão cũng rất buồn bực, một người bình thường sao lại làm ra sự việc đáng sợ như vậy?
Bây giờ Tiếu Chấn Nam được gặp chính chủ thì lại càng kinh ngạc, vì người thật còn bình thường hơn cả ảnh chụp. Biểu hiện của đối phương là một kẻ vô hại, nhưng không ngờ lại gây ra sự việc kia, đúng là kinh thiên động địa.
- Đúng vậy, tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiếu Chấn Nam:
- Ông lão, ông tìm tôi làm gì?
"Ông lão sao?"Đám quân nhân nghe được câu nói này thì có chút quái dị, Tiếu Chấn Nam vừa mới năm mươi, có thể nói là khỏe mạnh đẹp trai, đang ở vào độ tuổi cực thịnh, sao lại gọi là ông lão?
Câu ông lão cũng chính thức chọc giận Tiếu Chấn Nam, lão hừ lạnh một tiếng nói:
- Hạ Thiên, bây giờ tôi cho câu hai lựa chọn, một, bó tay chịu trói, lập tức theo chúng tôi rời khỏi đây, thứ hai, tôi bắt chết cậu ngay tại chỗ.
- Chồng.
Kiều Tiểu Kiều dùng giọng lo lắng nói với Hạ Thiên, nàng giống như muốn nói gì đó.
- Hạ Thiên... ....
Một âm thanh kinh hoàng truyền ra, Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn cũng đã rời khỏi phòng ngủ, nhưng các nàng vừa đi ra thì đã có hai khẩu súng chĩa lên người. Tuy Tôn Hinh Hinh đã thấy qua nhiều tình cảnh khủng bố, nhưng đây là lần đầu tiên thấy đám quân nhân ác sát như vậy, vì thế nàng cũng có chút bối rối.
Liễu Vân Mạn không nói lời nào nhưng gương mặt lại trắng bệch.
Hạ Thiên đúng lúc này lại mở miệng:
- Được, tôi theo các ông.
Kiều Tiểu Kiều nghe nói như vậy thì chợt ngẩn ngơ, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đang kinh hoàng ở bên cạnh cũng có chút buồn bực, sắc lang này dễ nói chuyện như vậy từ khi nào? Thì ra sắc lang này cũng có lúc sợ hãi.
- Tốt, đưa đi.
Tiếu Chấn Nam rất thỏa mãn với sự phối hợp của Hạ Thiên, đợi Hạ Thiên đi xuống lầu thì có vài tên quân nhân chạy đến áp tải hắn rời khỏi biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
- Hạ Thiên... ....
Tôn Hinh Hinh kinh sợ kêu lên một tiếng, nàng nhấc nhân muốn đuổi theo.
- Chị Hinh, đừng theo.
Kiều Tiểu Kiều ngăn cản Tôn Hinh Hinh.
- Nhưng Hạ Thiên ... ....
Gương mặt đẹp của Tôn Hinh Hinh rất kinh hoàng, lúc này nàng đã có chút cảm giác hoang mang.
- Chị yên tâm, chồng sẽ không sao.
Kiều Tiểu Kiều rất trấn định:
- Nếu chúng ta bây giờ đuổi theo thì chỉ làm anh ấy bó tay bó chân, ngược lại còn mang đến nguy hiểm cho anh ấy.
- Vậy chúng ta chỉ biết ngồi chờ thôi sao?
Tôn Hinh Hinh đã phát khóc, nàng sinh ra cảm giác mình rất vô dụng.
- Chị Hinh, chị yên tâm chờ tin đi, em tin chồng sẽ quay lại rất nhanh thôi.
Kiều Tiểu Kiều vẫn là người trấn tĩnh nhất, dù trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này nàng vẫn tin Hạ Thiên có thể trở về an toàn.
- Hinh Hinh, Tiểu Kiều nói rất đúng, chúng ta cứ ngồi chờ thôi, Hạ Thiên rất lợi hại, sẽ không sao đâu.
Liễu Vân Mạn lúc này cũng rất trấn tĩnh, nàng ở bên cạnh an ủi Tôn Hinh Hinh.
Đúng lúc này có một đám người vọt lên, là Kiều Đông Hải, khi thấy Kiều Tiểu Kiều thì hắn vội vàng hỏi:
- Hạ Thiên đâu?
- Bị quân đội đưa đi.
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
- Gặp quỷ rồi.
Vẻ mặt Kiều Đông Hải chợt biến đổi:
- Người dẫn đầu là ai?
- Tiếu Chấn Nam.
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều có chút khó coi.
- Đáng chết, là Tiếu Chấn Nam sao?
Vẻ mặt Kiều Đông Hải càng thêm khó coi.
Kiều gia tuy bảo vệ rất tốt, nhưng đối diện với quân đội được vũ trang tận răng thì bọn họ không có năng lực ngăn cản. Cũng vì vậy mà đám bộ đội dưới tay Tiếu Chấn Nam mới có thể đi thẳng đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, sau đó thuận lợi đưa Hạ Thiên đi. Người của Kiều Đông Hải thật sự không làm ra bất kỳ biện pháp nào để đối phó, điều duy nhất bọn họ có thể làm là báo cáo cho Kiều Đông Hải.
Điện thoại của Kiều Tiểu Kiều vang lên, Lãnh Băng Băng gọi đến.
- Tiểu Kiều, chị thấy hắn bị đưa đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giọng nói của Lãnh Băng Băng rất lo lắng:
- Các người không sao đấy chứ?
- Các em không sao, chồng không phản kháng, có lẽ sợ liên lụy đến chúng em.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng nói.
- Lúc này chị đi giúp chồng, các em xem có tìm được người nào hỗ trợ hay không? Trước tiên cứ như vậy, chị cúp điện thoại.
Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại.
Kiều Tiểu Kiều đặt điện thoại xuống, nàng nhìn Kiều Đông Hải:
- Đại ca, chị Băng Băng nói sẽ tìm sự giúp đỡ từ Lôi gia.
- Vậy là tốt.
Kiều Đông Hải thở phào một hơi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng:
- Hy vọng có thể đến kịp.
Trong nhà lúc này chợt trầm mặc, buổi tối hôm nay đã chú định bọn họ không thể ngủ.
... ....
Lúc này là chiếc Audi mở đường nhưng xe tải chở quân nhân lại ở giữa và chiếc xe việt dã lại ở sau cùng.
Trên xe tải có hơn mười bộ đội gác súng lên vai, nòng súng chĩa về một phía trên xe tải, Hạ Thiên đang ngồi nơi đó, hai tay bị còng ngược ra phía sau. Dù là kẻ nào nhìn thấy tình cảnh này cũng không tin hắn có thể thoát được.
Xe chạy rất nhanh, tuyến đường đi cũng rất quỷ dị, dần dần xe rời khỏi nội thành chạy về khu vực vắng vẻ. Lúc này trên xe không ai nói lời nào, Hạ Thiên cũng rất yên lặng, có lẽ vì quá sợ hãi trong vòng vây của đám bộ đội.
Mà bây giờ đám bộ đội đều cảm thấy nhiệm vụ tối nay là chuyện bé xé ra to, chỉ bắt một người mà thôi, có cần trung đoàn trưởng Tiếu Chấn Nam phải tự mình ra tay sao?
Trước đó bọn họ sẽ cho rằng đối phương sẽ gây ra phiền toái, nhưng bây giờ lại thấy quá thuận lợi, vì thế mà bọn họ mới cảm thấy khó hiểu. Lúc này bọn họ càng khó thể hiểu lệnh của Tiếu Chấn Nam, Hạ Thiên đã bị còng tay, căn bản không phản kháng, cần gì phải lấy hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu.
Tất nhiên dù đám bộ đội cảm thấy lệnh của Tiếu Chấn Nam rất kỳ quái nhưng vẫn chấp hành.
Xe tải tiếp tục chạy về phía trước, Hạ Thiên đột nhiên ngẩng đầu, hắn đảo mắt nhìn khắp chung quanh, sau đó dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi nói cho các anh biết một chuyện, tôi không thích bị người ta chĩa súng vào người.
Không ai quan tâm đến Hạ Thiên, đám bộ đội đều thầm nghĩ, thằng này đang nói nhảm sao? Ai thích bị chĩa súng vào người?
- Tôi cũng không thích có người chĩa súng vào vợ tôi, vì như vậy sẽ làm vợ tôi sợ hãi.
Hạ Thiên tiếp tục nó, bộ dạng rất chuyên chú:
- Người dọa vợ tôi thường không có kết cục tốt đẹp gì.
Một đám bộ đội vẫn không quan tâm đến Hạ Thiên, bọn họ chỉ dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn. Tiểu tử này chết đến nơi mà còn nói như vậy, đúng là đầu óc có bệnh.
- Trước khi tôi giết người thường đưa ra lời cảnh cáo, bây giờ tôi chân thành nói cho các anh biết, tôi sẽ lập tức giết chết tất cả.
Hạ Thiên tiếp tục nói, giọng nói càng thêm chuyên chú:
- Vì các anh không những chĩa súng vào người tôi, hơn nữa còn dùng súng dọa vợ tôi, vì vậy các anh không thể không chết.
- Điên hả mày?
Khi nghe Hạ Thiên nói như vậy thì một quân nhân không nhịn được:
- Như mày mà còn muốn giết chúng tao sao? Mày nghĩ mình là ai?
- Tôi không biết mình sẽ chế thế nào, nhưng tôi biết anh chết rất thê thảm.
Hạ Thiên nhìn tên quân nhân vừa mở miệng:
- Lát nữa gặp Diêm Vương, nhớ nói rõ đã chết trên tay tôi, nhớ cho hắn xin số phone, để biết đã chết trên tay tôi.
- Có tin ông đập nát đầu mày ra không?
Tên quân nhân kia tức giận quát.
Hạ Thiên còn chưa kịp nói thì xe đã dừng lại, mà xe dừng lại cũng có nguyên nhân rất đơn giản, vì chiếc xe Audi đi phía trước đã dừng lại.
Người trong xe Audi bước ra, là Tiếu Chấn Nam, hắn quát chìm một tiếng:
- Đưa hắn xuống.
Nghe như vậy thi tên quân nhân vừa bị Hạ Thiên chọc tức lập tức không khách khí, hắn đã lên người Hạ Thiên:
- Lăn xuống cho ông.
Hạ Thiên không tránh một đá của đối phương, hắn chỉ nhìn tên quân nhân rồi nói:
- Tôi không so đo với kẻ sắp chết, nhưng lát nữa tôi sẽ lấy chân của anh trước khi cho lên dĩa.
- Con bà nó, ong đã gặp nhiều loại người, chưa từng thấy thằng nào giống mày, đến lúc này mà người to mồm, ý nghĩ kỳ lạ.
Tên quân nhân khá bực bội, hắn lại đá Hạ Thiên.'
Nhưng lúc này hắn cũng không đá trúng người Hạ Thiên, vì Hạ Thiên đã nhảy xuống xe tải.
Hạ Thiên nhảy xuống xe, hắn quét mắt bốn phía, sau đó lầm bầm một câu:
- Đây đúng là một địa phương giết người rất tốt.