HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


- Dù sao nhiêu đó đối với tôi đã là nhiều rồi, nếu anh chê ít thì trả đây.

Ninh Khiết tức giận nói, hai trăm đồng còn chê ít, một ngày lương của nàng sợ rằng còn chưa được hai trăm đồng nửa là.

- Đúng là loại nghèo kiết xác.

Tên cướp bất mãn mắng một câu rồi ném bóp về phía Ninh Khiết:

- Trả lại cho cô.

Ninh Khiết đáng thương vốn mắt mũi kèm nhèm, bây giờ trời mưa to, nàng muốn chụp được ví của mình thì thật sự là khó khăn quá lớn. Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là tên cướp không hy vọng nàng sẽ bắt được, vì vậy chúng ném bóp đi rất cao, bóp bay qua đầu Ninh Khiết. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tất nhiên đây là thủ đoạn của Ninh Khiết, khi thấy Ninh Khiết xoay người muốn chạy đi lấy túi tiền thì tên cướp đã muốn bỏ đi. Tuy chỉ có hai trăm đồng nhưng thu hoạch không tồi, ít nhất đêm nay cũng được ăn uống no nê, thuận tiện cũng có thể tìm một em "sương sương" làm vài phát pháo.

Đúng lúc tên cướp chuẩn bị đánh bài chuồn thì sau lưng vang lên một âm thanh bất mãn:

- Này, thằng ngu nào dám ném vào người ông?

Tên cướp xoay người nhìn, sau đó hắn nhìn thấy bên cạnh cô gái vừa bị cướp xuất hiện một tên thanh niên. Tên này không lớn tuổi, chẳng qua chỉ hai mươi, bộ dạng cũng không to con, khi thấy vậy thì tên cướp lập tức yên tâm, với thân thể của hắn và cây dao găm, muốn thu phục tên thanh niên kia cũng quá dễ.

- Đúng là tự đưa mình vào tròng.

Tên cướp đi về phía tên thanh niên, hắn vung dao găm:

- Ông vừa thu hoạch được một chút tiền, bây giờ có thêm chú mày cũng được chút đỉnh.

Tên cướp dừng lại rồi quát lên:

- Cướp đây, đưa tất cả tiền mặt ra, ông không chơi thẻ.

- Vừa rồi mày vừa ném bóp vào anh phải không?

Tên thanh niên trừng mắt nhìn tên cướp:

- Mày có biết đã đánh thức giấc ngủ của anh không?

Ninh Khiết ở bên cạnh có chút chóng mặt, hôm nay nàng đúnh là xúi quẩy, tự nhiên lại đụng mặt hai tên đàn ông không bình thường. Một tên trời mưa tầm tã thế này còn ra cướp, tuyệt đối mất bình thường, tên còn lại thì nói mình đang ngủ, mưa lớn thế này mà ngủ trên đường, bình thường mới là lạ.

Nhưng Ninh Khiết đột nhiên nghi ngờ hai mắt của mình có xảy ra vấn đề hay không, nếu không thì vì sao tên thanh niên kia lại không ướt? Trời mưa tầm tã, người kia trực tiếp đứng dưới mưa nhưng lại không ướt mà rất khô ráo, không có chút nước mưa nào.

- Xem ra thị lực của mình lại giảm, phải mua thêm một bộ kính nữa mới được.

Ninh Khiết thầm nói.

Lúc này tên cướp cũng cảm thấy mình gặp phải một tên tâm thần, hắn gầm lên:

- Bảo mày đưa tiền ra cho ông, mày không nghe thấy sao? Có tin ông "úp sọt" mày không?

Tên thanh niên khoát tay, cái bóp bay về phía tên cướp rồi nện lên đầu. Tên cướp gào lên thảm thiết rồi ngã xuống ngất xỉu.

- Phiền nhất là đàn ông quấy rầy giấc ngủ của tôi.

Sau khi đập ngất xỉu tên cướp thì tên thanh niên dùng giọng bất mãn nói một câu, sau đó hắn ngáp một cái:

- Xong, ngủ tiếp.

Tên thanh niên nói ngủ là ngủ, hắn nằm xuống đất ngủ o o.

Ninh Khiết lập tức choáng váng, nàng lại tiếp tục hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề, nếu không trời mưa lớn như vậy làm gì có kẻ nào nằm ngủ trên đường?

- Có nên báo cảnh sát không nhỉ?

Ninh Khiết bắt đầu suy xét vấn đề, nhưng bây giờ mưa lớn, dù báo cảnh sát cũng chưa chắc sẽ đến ngay. Hơn nữa nàng nhìn sự việc xảy ra không rõ ràng, nếu cảnh sát đưa mình về đồn cũng phiền phức, ôm nhiều chuyện không bằng bỏ bớt đi vài chuyện. Cuối cùng nàng cũng không báo cảnh sát, nàng chỉ nhặt ví của mình lên, sau đó lại lấy về hai trăm đồng từ trên người tên cướp, rồi lại chuẩn bị về nhà.

Nhưng Ninh Khiết vừa đi được hai bước thì đã ngừng lại.

- Này, tỉnh dậy.

Ninh Khiết ngồi xổm xuống, nàng muốn đánh thức tên thanh niên đang nằm ngủ trên mặt đất. Dù thế nào thì người này vừa rồi cũng đã giúp nàng, cũng không thể tiếp tục để hắn ngủ ngoài đường, dù không chết thì ngủ cả đêm như vậy cũng chắc chắn sinh bệnh.

Nhưng dù Ninh Khiết có hô hào thế nào thì tên thanh niên kia vẫn ngủ rất ngon, không chút phản ứng.

- Có nên mặc kệ hắn không nhỉ?

Ninh Khiết thầm nghĩ, nàng nhìn về chỗ ở của mình chỉ còn cách vài trăm mét, cuối cùng cũng quyết định kéo người này về nhà.

Mưa vẫn tiếp tục tầm tã, Ninh Khiết khẽ cắn môi, nàng thu dù để mặt cho mưa phả lên người, sau đó cúi người cố gắng khiêng tên thanh niên lên.

Ninh Khiết cũng không tính là mạnh, cũng may tên thanh niên kia không quá nặng, vì vậy nàng cũng miễn cưỡng khiêng hắn lên. Nhưng nàng chỉ có một chân chịu lực, bây giờ còn mưa lớn, muốn khiêng một người đàn ông về nhà cũng không dễ.

Một khoảng cách chưa đến năm trăm mét nhưng Ninh Khiết lại mất hơn mười lăm phút, cuối cùng nàng cũng đưa được người đàn ông này về nhà, quần áo nàng ướt đẫm, cũng không còn phân biệt đó là mồ hôi hay nước mưa.

- Mệt chết người.

Ninh Khiết đã có chút hối hận khi muốn khiêng người đàn ông này về nhà, nếu như không thì nên thuận theo tự nhiên.

Ninh Khiết ném tên thanh niên lên ghế sa lông, sau đó nàng phát hiện đàn ông vẫn ngủ ngon, vì vậy mà không khỏi thầm nói:

- Đúng là heo.

Tên thanh niên ngủ rất ngon, Ninh Khiết dứt khoát không quan tâm, bây giờ toàn thân nàng ướt đẫm, trước tiên phải đi tắm cái đã. Nhưng đúng lúc này nàng vẫn thấy một chuyện tương đối quỷ dị, nàng khiêng người đàn ông kia về nhà nhưng trên người hắn vẫn không ướt mưa, điều này đúng là quá sức tưởng tượng.

- Hôm nay chắc chắn không phải ngày tốt lành, việc lạ quá nhiều.

Ninh Khiết lầm bầm nói, sau đó nàng lắc đầu đi lấy quần áo vào phòng tắm.

Một đêm trôi qua rất yên bình, người đàn ông ngủ trên ghế sa lông một đêm, thực tế cũng không còn chỗ nào khác để ngủ, vì trong phòng Ninh Khiết thuê chỉ có một phòng ngủ, tất nhiên phòng ngủ phải thuộc về Ninh Khiết, cho một người đàn ông xa lạ ngủ phòng khách đã tốt lắm rồi. Tối đó Ninh Khiết cũng ngủ rất căng thẳng, nàng sợ mình khiêng một sắc lang về nhà.

Ninh Khiết ngủ không được tốt, vì đây là lần đầu tiên trong phòng nàng có một người đàn ông, điều này làm nàng cảm thấy rất quái dị. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn ngoài khi còn ở nhà thì trong nhà có cha, bây giờ nàng căn bản chưa từng ngủ chung nhà với bất kỳ người đàn ông nào khác, nàng căn bản không thích ở cùng người khác, vì vậy mới thuê riêng một căn phòng.

Sáng sớm hôm sau Ninh Khiết bị đánh thức bằng tiếng chuông đồng hồ hẹn giờ, sau đó nàng ngồi khỏi giường, đeo kính mắt, nàng cứ mặc đồ ngủ mà ra khỏi phòng. Ngay sau đó nàng đã hét lên kinh hoàng:

- Á... .

Bình luận

Truyện đang đọc