HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


Liễu Vân Mạn đột nhiên hét lên, người ở bên cạnh nàng cũng hoảng sợ.

- Vân Mạn, bạn làm sao vậy?

Người này là Isabella, nàng còn tưởng rằng có kẻ địch tiến vào, vì vậy mà vô thức chuẩn bị rút súng, nhưng khi quay đầu nhìn, ngoài Liễu Vân Mạn vừa ngồi dậy bên giường thì không còn ai khác.

Liễu Vân Mạn dụi mắt, cuối cùng nàng thấy Isabella ở bên giường, vì vậy mà không khỏi thở phào:

- Isabella, là bạn sao? Mình còn tưởng trộm vào nhà.

Liễu Vân Mạn lắc lắc đầu với những suy nghĩ hỗn loạn, nàng ngáp một cái rồi nói:

- Isabella, bạn vào đây làm gì?

- Mình đến gọi bạn thức dậy.

Isabella cũng ngáp một cái:

- Mình đói bụng quá, muốn bạn làm mỳ ăn.

Liễu Vân Mạn thầm oán Isabella, tối qua rên cho lắm vào, bây giờ tiêu hao nhiều thể lực, còn không đói bụng sao?

Liễu Vân Mạn nghĩ đến vấn đề bạn mình tối qua cùng quan hệ với chồng mình, bây giờ còn muốn nàng làm bữa sáng, nàng có chút khó chịu. Nàng quyết định chút nữa sẽ cho ớt vào mỳ, phải cho yêu tinh cướp chồng bị cay chết.

Liễu Vân Mạn lại cảm thấy không đúng, nàng phải xem xét lại, người đàn ông này bây giờ cũng không phải của nàng, bây giờ hắn là của cô cô xinh đẹp của nàng, nàng có tính là cướp chồng của cô không?

Liễu Vân Mạn nghĩ đến vấn đề bên cạnh Hạ Thiên có nhiều phụ nữ mà trong lòng có chút bực bội, nhưng dù nàng có nghĩ thế nào thì phải đợi bỏ ớt vào mỳ cái đã.

Liễu Vân Mạn đánh răng rửa mặt, sau đó nàng đi vào nhà bếp nấu mỳ. Nàng làm ba tô mỳ, sau đó còn cố ý bỏ nhiều ớt vào một tô, trước tiên nàng đưa nó đến cho Isabella.

- Hạ Thiên, thức dậy ăn sáng thôi.

Liễu Vân Mạn gõ vào cửa phòng ngủ vài lượt, sau đó nàng đến nhà bếp lấy mỳ ra. Khi nàng đi đến bàn ăn thì phát hiện Isabella đã tiêu diệt hơn một nửa tô mỳ.

- Vân Mạn, tài nấu nướng của bạn có tiến bộ rồi đấy, sáng nay ăn ngon hơn hẳn.

Khi thấy Vân Mạn đến thì Isabella lập tức tán dương.

Liễu Vân Mạn có chút buồn bực, chẳng lẽ Isabella không thấy cay sao?

Khi thấy Isabella ăn uống cực kỳ vui vẻ thì Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:

- Bạn không biết cay sao?

- Cay à? Có cay đâu?

Isabella có chút kỳ quái.

- Để mình thử.

Liễu Vân Mạn cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mình bỏ ớt sai?

Liễu Vân Mạn giành lấy và thử một miếng mỳ của Isabella, nàng lập tức ho khan, tranh thủ thời gian chạy đi rót nước, sau khi uống nửa ly mới đỡ được một chút. Sau đó nàng nhìn Isabella đang ăn mỳ say sưa mà trong lòng hối hận vì bỏ ớt cho đối phương.

Rõ ràng Isabella không sợ cay, ngược lại còn thích ăn cay, nàng bỏ thêm ớt chẳng qua chỉ thỏa mãn sở thích của đối phương.

- Chị Vân Mạn, chị Isabella, các chị thức dậy sớm vậy sao?

Hạ Thiên từ phòng ngủ đi ra, hắn ngáp một cái, tối qua ngủ hơi muộn, bây giờ đối với hắn mà nói thì vẫn còn hơi sớm, vừa mới đến bảy giờ.

- Chồng, mau đánh răng rửa mặt, chúng ta hưởng dụng bữa sáng.

Isabella cười hì hì nói, nghe nói như vậy thì Liễu Vân Mạn cũng có chút buồn bực, Isabella đúng là cướp công của nàng, chỉ sau khoảnh khắc đã cướp mất nửa phần công.

- Là mình làm bữa sáng.

Liễu Vân Mạn quyết định không cho Isabella cướp công.

Isabella cười hì hì:

- Là mình đánh thức bạn, nếu không sao bạn có thể thức dậy làm bữa sáng.

Đối với những lý lẽ cường đạo thế này, Liễu Vân Mạn xem như không còn cách nào phản bá. Lúc này Liễu Vân Mạn mới phát hiện ra cường đạo và sát thủ cũng không khác gì nhau.

- Đợi lát nữa bạn phải rửa chén.

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp đối phó với Isabella.

- Tốt!

Isabella một lời đáp ứng.

Nhưng vài phút sau, khi Liễu Vân Mạn nghe thấy những tiếng loảng xoảng ở nhà bếp, nàng biết cho Isabella rửa chén cũng là sai lầm. Người này rửa ba tô mỳ nhưng bể mất hai tô, cũng không biết đối phương làm sát thủ thế nào, rửa chén mà cũng không xong, không biết có phải đang cố ý không.

Cuối cùng Liễu Vân Mạn cũng chỉ có thể tự mình vào phòng bếp thu dọn tàn cục, đợi đến khi dọn sạch mọi thứ thì đã đến tám giờ, nàng chuẩn bị đi làm.

Isabella chủ động đề nghị chở Liễu Vân Mạn đi làm, tất nhiên Liễu Vân Mạn sẽ không từ chối, mà Hạ Thiên cũng theo hai nàng rời khỏi khu Danh Điển.

- Isabella, bạn đến Giang Hải được vài ngày rồi, rốt cuộc bạn đến đây làm gì?

Liễu Vân Mạn ngồi trong xe, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải nói.

- Không có gì, mình chỉ đến tìm chồng thôi.

Isabella cười hì hì nói.

Liễu Vân Mạn có chút buồn bực:

- Nhưng bạn là tội phạm đang bị truy nã, chẳng lẽ cứ mãi sống lén lút vậy sao?

- Mình là tội phạm truy nã ở khắp nơi, có gì là lạ? Mình đã quen với cuộc sống như vậy, cũng không có gì.

Isabella không quan tâm, đối với một sát thủ thì cuộc sống len lút như vậy chỉ là bình thường.

Liễu Vân Mạn cũng không biết hỏi gì thêm, nàng không biết vì sao Isabella lại đột nhiên trở thành sát thủ. Tất nhiên nàng không hiểu vì sao Isabella lại lên giường với Hạ Thiên, bọn họ mới ở với nhau được vài ngày thôi mà.

Xe đến bệnh viện rất nhanh, Liễu Vân Mạn xuống xe đi làm, mà Hạ Thiên thì vẫn ở trong xe với Isabella.

- Chồng, chúng ta đi đâu đây?

Isabella hỏi.

- À, tôi chuẩn bị đến xem chị Hinh.

Hạ Thiên nhớ đến một vấn đề, đã vài ngày hắn chưa đến thăm Tôn Hinh Hinh. Ngày hôm qua hắn cùng Kiều Tiểu Kiều đến trường, cũng không có thời gian đến cửa hàng hoa thăm Tôn Hinh Hinh, vì vậy hôm nay hắn quyết định đến xem tình hình.

- Như vậy chị không đi cùng cậu được rồi.

Isabella có chút thất vọng, nàng lại chuyển chủ đề:

- Chồng, chị có một vấn đề cần hỏi cậu.

- Vấn đề gì?

Hạ Thiên cũng không vội vàng xuống xe, bây giờ còn sớm, không biết chị Hinh đã đi làm chưa.

- Chồng, chị nghe Vân Mạn nói, trước kia cậu sống trên núi phải không?

Isabella ra vẻ tùy tiện hỏi.

Hạ Thiên khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Ngọn núi kia ở đâu?

Isabella hỏi tiếp.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào isabella, sau đó hắn cười hì hì nói:

- Chị Isabella, ngọn núi kia, sau này tôi sẽ cho chị biết.

- Sao lại phải sau này?

Isabella có chút hờn dỗi:

- Sao không cho chị biết bây giờ?

- Vì nếu tôi cho chị biết, chị nhất định sẽ nói cho người khác biết.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Sao?

Isabella khẽ hô to một tiếng, sau đó nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Isabella:

- Chồng, cậu biết rồi sao?

- Chị Isabella, là sư tỷ xinh đẹp nói chị đến tìm tôi sao?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi.

Isabella có chút mơ hồ:

- Chồng, sư tỷ gì? Cậu có sư tỷ sao?

- Chính là Ngải Vi Nhi của Ám Ảnh Đoàn đấy!

Hạ Thiên giải thích.

- Sao?

Isabella lúc này càng thêm kinh ngạc:

- Chị ấy là sư tỷ của cậu sao?

- Đúng vậy, chị ấy là sư tỷ của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi.

Hạ Thiên nghiêm trang gật đầu.

Isabella chợt ngẩn ngơ, nếu nói Ngải Vi Nhi là sư tỷ của Hạ Thiên thì còn đáng tin, nhưng nếu nói Ngải Vi Nhi là vợ của hắn, điều này không thể tin. Theo nàng được biết thì Ngải Vi Nhi rất căm ghét đàn ông.

- Chị Isabella, chị nói cho vợ sư tỷ xinh đẹp của tôi biết, chị ấy muốn biết chỗ ở của sư phụ tôi, như vậy phải tự mình đến tìm tôi.

Hạ Thiên lại cười hì hì nói.

Isabella cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra:

- Chồng, sao cậu biết chị ấy phái tôi tới.

- Tôi đoán thế.

Hạ Thiên cười:

- Ai bảo hai chị ăn mặc giống nhau như đúc.

Isabella thầm nghĩ, xem ra sùng bái một người cũng là sai lầm.

- Chồng, nếu cậu muốn huấn luyện tự mình đến, cậu phải nói lão gia kia đang ở đâu.

Isabella chần chừ một chút rồi nói.

- Huấn luyện sao?

Lúc này Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Vợ sư tỷ xinh đẹp là huấn luyện của chị sao? Nhưng vì sao mà độ tuổi của chị ấy còn nhỏ hơn cả chị?

- Huấn luyện mới hai mươi tuổi, có thể nói cô ấy là thiên tài của Ám Ảnh Đoàn, mới mười bốn tuổi đã đảm nhiệm vai trò huấn luyện của Ám Ảnh Đoàn, bây giờ phần lớn thành viên Ám Ảnh Đoàn đều do cô ấy huấn luyện ra lò, chị cũng vậy.

Isabella giải thích:

- Tóm lại là cô ấy rất lợi hại, tất nhiên, hình như cũng không lợi hại bằng chồng.

- Điều này là đương nhiên, vợ tôi sao có thể lợi hạ hơn tôi?

Hạ Thiên cười hì hì nói, sau đó hắn đẩy cửa xe:

- Chị Isabella, tôi đi trước, chị nhớ nói cho vợ sư tỷ xinh đẹp biết, phải để chị ấy tự mình đến tìm tôi.

Hạ Thiên cũng không đợi Isabella kịp trả lời, hắn xuống xe rồi đi đến đại học Giang Hải, một lúc sau hắn đã đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.

- Này, Hạ Thiên, anh đến đây làm gì ?

Trong tiệm hoa chỉ có một người là Phương Hiểu Như, bộ dạng của nàng rất kỳ quái.

Hạ Thiên cũng rất kỳ quái, hắn đến đây không phải là bình thường sao?

- Tất nhiên anh đến tìm chị Hinh.

Hạ Thiên cảm thấy Phương Hiểu Như rõ ràng đang nói nhảm, hắn đến đây tất nhiên là tìm Tôn Hinh Hinh, chẳng lẽ đến để tìm Phương Hiểu Như sao?

- Anh đến đây tìm chị Hinh làm gì?

Phương Hiểu Như lại càng kỳ quái, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên:

- Này, anh cũng không biết chị Hinh không bán hoa nữa sao?

- Chị Hinh không bán hoa nửa sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn thật sự không biết.

- Không hiểu sao anh lại làm bạn trai của người ta được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phương Hiểu Như khẽ hừ một tiếng:

- Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không biết.

Hạ Thiên không quan tâm đến Phương Hiểu Như, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Hinh Hinh, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Một dãy số lạ, Hạ Thiên chưa từng thấy qua, vì vậy hắn không quan tâm mà trực tiếp không nhận, sau đó hắn gọi cho Tôn Hinh Hinh.

Bình luận

Truyện đang đọc