Khi nghe được những lời của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị lại thả Lâm Tử Hào?
- Diệp Mộng Vân sửa khẩu cung, nàng nói mình là bạn gái của Lâm Tử Hào, bọn họ chỉ đang chơi đùa, tất nhiên sẽ không được coi là cưỡng hiếp, tôi ngoài phải bỏ qua, còn biện pháp gì nữa?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, giờ chị biết tên ngốc Lâm Tử Hào ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
- Sao tôi biết được?
Lãnh Băng Băng có chút mất hứng:
- Tôi đang rất bận, cũng không thể nói chuyện với cậu.
Lãnh Băng Băng nói không nói thì lập tức cúp điện thoại.
- Mấy ngày trước tôi xem ti vi, nghe vợ người ta sau khi kết thúc nói chuyện điện thoại với chồng thường nói goodbye gì đó, sao mỗi lần cảnh sát tỷ tỷ đều không chịu gánh vác trách nhiệm, cứ trực tiếp cúp máy như vậy?
Hạ Thiên lầm bầm rất bất mãn.
Mộc Hàm nghe thấy vậy mà dở khóc dở cười, cái gì mà goodbye, đúng là.
- Chồng, hay lần sau chúng ta hãy tìm Lâm Tử Hào?
Mộc Hàm thấy Hạ Thiên có chút buồn bực thì dùng giọng dịu dàng nói.
- Không được, hôm nay nhất định phải đày ải tên khốn kia.
Hạ Thiên rất bực bội, hắn ép Lâm Tử Hào cưỡng hiếp người khác dễ dàng lắm sao? Kết quả là hắn ngủ một giấc và Lâm Tử Hào đã rời khỏi cục cảnh sát, đây đúng là khiêu khích.
- Này, chồng, có muốn tôi điện thoại cho Lâm Tử Hào, tôi sẽ hẹn hắn ra ngoài.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói:
- Tôi điện thoại cho hắn, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
- Đét.
Mộc Hàm vừa nói xong những lời này thì đã bị Hạ Thiên kéo nằm sấp lên đùi, sau đó hắn vỗ vào mông nàng.
- Chồng, sao lại đánh mông người ta?
Mộc Hàm cực kỳ thẹn thùng, trong lòng cũng có chút uất ức, nàng rõ ràng có ý giúp hắn giải quyết ưu phiền, sao lại bị đánh/
- Chị là vợ tôi, bây giờ lại muốn quyến rũ đàn ông khác, tất nhiên phải bị đánh mông.
Hạ Thiên nói rất lý lẽ.
Mộc Hàm lại càng uất ức:
- Chồng, tôi nào có quyến rũ đàn ông khác?
- Chị điện thoại cho Lâm Tử Hào, gọi hắn đi ra, như vậy không phải là quyến rũ đàn ông sao?
Hạ Thiên rất bực bội, bàn tay vung lên rồi lại rơi xuóng.
- Ư... ....
Trên mông truyền đến cảm giác đau đớn và một cảm giác khác thường làm Mộc Hàm không tự giác được phải rên một tiếng, gương mặt nàng cũng trở nên đỏ hồng, giọng nói cũng trở nên cực kỳ quyến rũ:
- Chồng, đừng đánh nữa, người ta biết sai rồi, người ta chỉ muốn giúp cậu thôi.
- Biết sai là tốt rồi, đợi tôi bắt được Lâm Tử Hào, sau đó về nhà sẽ trừng phạt sau.
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông Mộc Hàm ra, hắn điện thoại cho Kiều Đông Hải.
- Hạ Thiên, cậu tỉnh rồi sao?
Điện thoại nối thông, Kiều Đông Hải mở miệng hỏi một câu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
- Anh có biết bây giờ tên khốn Lâm Tử Hào đang ở đâu không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Cậu đang tìm Lâm Tử Hào sao?
Kiều Đông Hải có chút kinh ngạc:
- Tên khốn kia hôm qua đã được thả ra cục cảnh sát, sau đó hắn về nhà, bây giờ ở đâu cũng không rõ, nhưng tôi sẽ lập tức điều tra cho cậu.
- Vậy anh điều tra nhanh lên, nếu có tin thì báo tôi biết ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn cúp điện thoại.
... ....
Tòa nhà Hải Giang.
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thiên Nam.
Diệp Mộng Oánh xinh đẹp tươi trẻ đang ngồi trước bàn làm việc, nàng nhìn những số liệu thống kê về doanh thu một tuần gần đây mà trên mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Sau cuộc họp báo tuần trước thì tập đoàn Thiên Nam chính thức đưa sản phẩm Tiểu Mỹ Nhân ra thị trường. Quả nhiên mọi thứ giống như những gì nàng suy đoán, mỹ phẩm bán sạch, tập đoàn đẩy mạnh sản xuất ngày đêm cũng cung không đủ cầu.
Ai cũng thích trở nên đẹp hơn, sự thần kỳ của mỹ phẩm Tiểu Mỹ Nhân làm cho mọi người đều muốn mua dùng thử, không những chỉ có phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng mua.
Mỹ phẩm Tiểu Mỹ Nhân được tiêu thụ chóng vánh cũng vô hình kéo theo các sản phẩm khác của tập đoàn Thiên Nam, chỉ trong vòng thời gian ngắn, tập đoàn Thiên Nam không những giải quyết nguy cơ còn phát triển lên một giai đoạn mới. Cũng vì vậy mà năng lực của Diệp Mộng Oánh cũng được các nhân viên cao thấp trong tập đoàn Thiên Nam thừa nhận.
- Diệp tiểu thư!
Trợ lý Chu Cầm của Diệp Mộng Oánh đi vào phòng:
- Diệp Mộng Vân đến, nói là muốn gặp chị, bảo vệ nói tôi hỏi chị, có nên cho cô ta vào hay không?
- Cô ta đến đây làm gì?
Diệp Mộng Oánh khẽ nhíu mày.
- Không biết, nhưng cô ta còn dẫn theo một người.
Chu Cầm trả lời.
- Mang ai đến?
Trực giác nói cho Diệp Mộng Oánh biết Diệp Mộng Vân đến không có gì tốt.
- Hình như là Lâm Tử Hào.
Vẻ mặt Chu Cầm rất cổ quái, nguyên nhân rất đơn giản, nàng cũng biết chuyện Lâm Tử Hào cưỡng hiếp Diệp Mộng Vân.
- Cho bọn họ vào.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ một chút, sau đó nàng cho ra quyết định, nàng cũng muốn xem Diệp Mộng Vân và Lâm Tử Hào muốn làm gì... ....
Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa truyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện Lâm Tử Hào cưỡng hiếp Diệp Mộng Vân ở Đêm Giai Nhân đã được truyền khắp Giang Hải ngay ngày hôm sau. Còn ai cố ý tung tin thì chẳng ai biết, nhưng có rất nhiều người nghi ngờ là Kiều Đông Hải. Vì bây giờ ai cũng biết Kiều Đông Hải có thù oán với Lâm Tử Hào, cũng chỉ có Kiều Đông Hải mới có năng lực truyền tin như vậy. Quan trọng là người bình thường sẽ không dám làm chuyện này nhưng Kiều Đông Hải lại dám, hắn không sợ đắc tội với Lâm gia.
Khi Diệp Mộng Oánh biết được chuyện này cũng cảm thấy khó tưởng, nàng cũng không quan tâm. Nhưng hôm qua có người nói cho nàng biết, Lâm Tử Hào được thả ra, mà Diệp Mộng Vân bây giờ là bạn gái của Lâm Tử Hào, vì vậy nàng ý thức được giữa hai người kia có giao dịch gì đó. Bây giờ hai người bọn họ đến tập đoàn Thiên Nam, hơn phân nửa sẽ chẳn có gì tốt.
Một lát sau Diệp Mộng Vân đã ôm cánh tay Lâm Tử Hào đi vào phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, Diệp Mộng Vân rõ ràng rất chú ý cách ăn mặc, nhưng dù nàng ăn mặc thế nào cũng khó thể nổi trội khi đứng trước mặt Diệp Mộng Oánh.
- Có chuyện gì cứ nói, tôi rất bề bộn.
Diệp Mộng Oánh căn bản không mời hai người kia ngồi xuống, nàng ra vẻ không quá bình tĩnh.
- Diệp Mộng Oánh, cô có thái độ gì vậy?
Diệp Mộng Vân rất tức giận.
- Tôi cho cô vào là thái độ rất tốt rồi.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói:
- Tôi cho cô năm phút, nếu còn nói nhảm thì tôi sẽ tiễn khách.
- Diệp Mộng Oánh, cô đừng quá kiêu ngạo.
Diệp Mộng Vân tức đến mức gương mặt đỏ bừng.
Diệp Mộng Oánh nhìn đồng hồ:
- Còn bốn phút năm mươi giây.
- Cô!
Diệp Mộng Vân cảm thấy khó thở, nàng muốn nổi giận nhưng Lâm Tử Hào đã mở miệng:
- Mộng Vân, để anh nói.
Lâm Tử Hào tiến lên phía trước một bước, hắn cười nhạt với Diệp Mộng Oánh:
- Giám đốc Diệp, thật ra chúng tôi đến rất đơn giản, Mộng Vân hy vọng có thể lấy lại công ty mỹ phẩm, đó là tâm huyết của cô ấy, bây giờ lấy về là chuyện đương nhiên.
- Nếu tôi không đồng ý?
Diệp Mộng Oánh hỏi ngược lại.
- Giám đốc Diệp, Thiên Nam là tập đoàn lớn, công ty mỹ phẩm của Mộng Vân chỉ là một phần nhỏ, cô cũng không nên vì vậy mà cứng nhắc đấy chứ?
Lâm Tử Hào mỉm cười:
- Có câu nói hòa khí mới phát tài, giám đốc Diệp cũng hiểu chứ?
- Lâm tiên sinh, tôi là người gần đây không quá thông minh, không bằng các người cứ nói trực tiếp, nếu tôi không đồng ý thì các người định làm gì?
Diệp Mộng Oánh dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Diệp Mộng Oánh, nếu cô muốn mỗi ngày đều có người đến đây điều tra thuế má, hoặc là mỗi ngày đều có người đến xem xét tai họa ngầm liên quan đến vấn đề chữa cháy.v.v. Tôi hy vọng cô nên trả công ty lại.
Diệp Mộng Vân hừ một tiếng nói.
- Đây là thủ đoạn của các người sao?
Diệp Mộng Oánh nhìn Lâm Tử Hào, ánh mắt rất khinh thường:
- Các người không thấy làm vậy rất vô sỉ hạ lưu sao?
Lâm Tử Hào cười nhạt một tiếng:
- Giám đốc Diệp, thủ đoạn dù sao cũng không quan trọng, kết quả mới quan trọng. Tôi nghĩ giám đốc Diệp biết rất rõ, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, công ty của chị sẽ liên tục gặp phải trở ngại. Tôi nghĩ cô cũng không muốn gánh tổn thất đấy chứ?
- Nói vậy là các người uy hiếp tôi?
Gương mặt Diệp Mộng Oánh có thêm vài phần lạnh lùng.
- Giám đốc Diệp, cô nói sai rồi, chúng ta đang bình tâm thương lượng.
Lâm Tử Hào lắc đầu:
- Tất nhiên, nếu giám đốc Diệp không tin, như vậy cũng có thể chứng thực.
- Thế thì không cần, đường đường là công tử của bí thư tỉnh ủy, bản lĩnh hạ lưu như vậy luôn phải có.
Trong lời nói của Diệp Mộng Oánh tràn đầy hương vị trào phúng:
- Nhưng tôi muốn nhắc nhở các người, tập đoàn Thiên Nam chúng tôi làm ăn đường đường chính chính, sau nhiều năm gặp nhiều uy hiếp, đây không phải lần đầu tiên có sóng gió.
- Giám đốc Diệp, tôi cũng từng nghe thấy thủ đoạn của Diệp lão tiên sinh ngày xưa, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, tất cả những gì tôi làm đều nằm trong phạm trù pháp luật cho phép. Nếu giám đốc Diệp sử dụng thủ đoạn phi pháp thì sẽ tự tìm phiền toái.
Lâm Tử Hào dùng giọng không chút lo lắng nói.
- Cũng không cần nhọc lòng Lâm tiên sinh phải quan tâm.
Diệp Mộng Oánh khoát tay:
- Nếu hai vị đã nói xong thì có thể đi.
- Diệp Mộng Oánh, cô có ý gì?
Diệp Mộng Vân rất tức giận:
- Cô muốn đuổi chúng tôi đi vậy sao? Cô thích cá chết lưới rách à?
- Giám đốc Diệp, cô không muốn nói chuyện tốt đẹp sao?
Lâm Tử Hào nhíu mày.
- Lâm tiên sinh, bây giờ anh có thể điện thoại, nếu công ty chúng tôi có thể ngừng kinh doanh, như vậy tôi cũng có vài ngày nghỉ xả hơi.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Những ngày qua tôi cũng không có thời gian ở bên chồng, nếu anh có thể cho tôi cơ hội, tôi sẽ rất cảm kích.
- Giám đốc Diệp, cô đang uy hiếp tôi sao?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, ngày trước Diệp Mộng Oánh công khai tuyên bố Hạ Thiên là hôn phu trước mặt rất nhiều phóng viên, bây giờ không ai không biết, chồng trong miệng Diệp Mộng Oánh chính là Hạ Thiên.
- Lâm tiên sinh, tôi có uy hiếp anh sao?
Diệp Mộng Oánh rất kinh ngạc.