- Lôi Quân, anh thật sự đã bôi nhọ tất cả quân nhân.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao trong quân đội lại có một nhân vật coi trời bằng vung như Lôi Quân.
- Phì, sao ông lại bôi nhọ quân nhân? Ông lập được hai quân công hạng nhất, năm lần quân công cấp hai. Khi ông đánh giết thì cô còn không biết đang nằm dưới người thằng đàn ông nào.
Lôi Quân nói với vẻ mặt khinh thường:
- Bây giờ ông chơi gái không được sao? Sau khi ông liều chết thì không được phát tiết sao?
- Lôi Quân, anh lập được quân công là một chuyện, phạm tội là một chuyện khác, dù có nhiều công lao cũng không được phạm tội, càng không thể cưỡng hiếp phụ nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Dù anh thật sự muốn phụ nữ thì không biết dùng phương pháp đường HSo? Anh đã lợi hại như vậy mà không tìm được người phụ nữ của mình sao?
- Tôi thích cưỡng đoạt không được sao?
Lôi Quân gầm lên với Lãnh Băng Băng:
- Con bà mày chứ thủ đoạn chính quy, dù tao có lợi hại cũng chỉ là một quân nhân. Ông nội của tao có lợi hại không? Nhưng có được bao nhiêu tiền, cha tao khi còn trẻ đã là sư trưởng, nhưng thế thì sao? Vẫn không có tiền. Còn tao? Tao vất vả lắm mới sóng sót quay về, người phụ nữ tao yêu lại theo một thằng côn đồ, là một thằng khốn mở quán bar, cũng vì nó có tiền hơn tao, rõ ràng tao thua kém một thằng côn đồ.
Có lẽ vì bị thương mà trạng thái tinh thần của Lôi Quân rất hỗn loạn, hắn càng nói càng tức giận:
- Nhà người ta có quyền thường có tiền, còn nhà chúng tôi? Ngoài thanh danh thì chẳng có gì. Ông nội tôi chính trực, muốn sống như vậy cả đời, nhưng tôi thì đã cảm thấy quá đủ rồi, năng lực của tôi mạnh hơn kẻ khác, vì sao không được tốt hơn đám khốn kiếp kia? Ông nội tôi cũng hiến dâng cả đời cho quốc gia, không được hưởng thụ. Trước kia tôi cũng ngu ngốc theo chân bọn họ, bây giờ tôi đã nghĩ thông, đòi tiền phải có tiền, người phụ nữ tôi vừa ý phải cướp đoạt.
- Lôi Quân, anh điên thật rồi.
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải nói:
- Dù anh từng chịu nhiều uất ức nhưng cũng không nên cực đoan như vậy, anh không những bôi nhọ quân đội, còn bôi nhọ cả danh dự của ông cha mình.
- Lãnh Băng Băng, tôi không cần cô phải dạy bảo.
Lôi Quân hừ một tiếng:
- Cô cứ chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô phải lên giường.
- Ngu ngốc, chết đến nơi mà còn muốn cướp vợ tôi.
Hạ Thiên đá vào ngực Lôi Quân:
- Không phải anh chỉ có hai lần quân công hạng nhất sao? Như vậy có gì hơn người? Tam sư phụ của tôi nói mỗi năm ít nhất lập được vài chục quân công hạng nhất, nếu gom tất cả quân công lại thì phải nói là vô số.
Lôi Quân phun ra một ngụm máu:
- Thối lắm, màu tưởng lập quân công là ăn cơm sao? Tao muốn có quân công cấp hai đã phải liều mạng, con bà nó mà còn nói một năm vài chục quân công hạng nhất, mày tưởng tất cả đều là thằng ngu sao?
- Anh không có bản lĩn thì đừng nghĩ người khác cũng như mình.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường:
- Đại sư phụ nói những người đàn ông tìm vợ mà dùng sức cưỡng đoạt thì đều là phế vật, anh xem tôi có bao giờ dùng sức tìm vợ chưa, dù cướp vợ của người khác cũng dùng phương pháp quang minh chính đại.
Lãnh Băng Băng không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, phương pháp của người này mà quang minh chính đại sao? Suốt ngày cứ quấn chặt lấy người ta.
- Trước nay chưa từng có kẻ nào dám nói tao không có bản lĩnh, tao không bị thương thì có thể xử lý mày.
Lôi Quân nổi giận mắng, hắn không sợ chết nhưng không thể tiếp nhận nhục nhã.
- Khoác lác vậy?
Tên mập không nhịn được phải xen vào một câu:
- Dù mày không bị thương cũng chẳng phải là đối thủ của thiên ca.
- Câm mồm, ông đang nói chuyện mày không có phần.
Lôi Quân gầm lên với tên mập:
- Nếu tao không bị thương thì chỉ dùng một đầu ngón tay đãc có thể xử lý mày.
Tên mập rất khó chịu, bây giờ hắn là tiểu đệ của Hạ Thiên, cũng là người có thân phận, sao để đối phương khinh thường như vậy được?
Tên mập đang suy nghĩ xem có nên lợi dụng lúc nhà cháy mà hôi của hay không thì ngoài cửa đã vang lên một âm thanh:
- Lôi Quân, nếu anh đã có tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào?
Mọi người không tự giác được phải quay đầu nhìn lại, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi vào. Đối với Hạ Thiên thì người này không xa lạ gì, vì hắn chính là Diệp Thiếu Hùng.
- Diệp Thiếu Hùng, con bà mày đến đây làm gì?
Khi thấy Diệp Thiếu Hùng thì Lôi Quân lại càng tức giận.
- Lôi Quân, tôi đến đây làm gì không quan trọng, tôi chỉ có một lời đề nghị. Nếu anh cảm thấy mình khôi phục thương thế có thể đánh bại Hạ Thiên, như vậy cứ đợi vết thương khôi phục, sau đó sẽ luận võ với Hạ Thiên.
Diệp Thiếu Hùng chậm rãi nói:
- Nếu anh thắng thì sự việc hôm nay coi như chưa từng phát sinh, nếu anh thua thì nhất định phải tùy Hạ Thiên xử trí, dù cậu ta bắt anh chết thì cũng phải ngoan ngoãn tự sát, anh thấy sao?
- Nếu ông không bị thương thì sao có thể thất bại được?
Lôi Quân nói với vẻ mặt khinh thường:
- Tốt, tao đồng ý luận võ, nhưng nếu tao thắng thì tiểu tử này cũng phải tùy ý bị xử lý.
Diệp Thiếu Hùng quay sang hỏi Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, cậu cảm thấy thế nào.
- Tên khốn này dám cho người bắt cóc chị Hinh, còn muốn cướp cảnh sát tỷ tỷ, tôi cảm thấy bây giờ xử lý luôn thì hay hơn.
Hạ Thiên không có hứng thú với vấn đề luận võ, dù sao người này cũng không phải là đối thủ của hắn, luận võ làm gì?
- Hừ, đúng là hèn nhát, ông tưởng mày lợi hại, đây không phải lợi dụng lúc ông bị thương rồi ra tay sao?
Lôi Quân dùng giọng khinh thường nói.
- Luận võ thì luận võ.
Hạ Thiên nổi giận:
- Tôi sẽ cho tên ngốc như anh chết tâm phục khẩu phục.
- Tốt, cứ quyết định như vậy.
Diệp Thiếu Hùng tranh thủ thời gian nói:
- Lôi Quân, trước khi luận võ anh phải đình chỉ tất cả những hành động nhằm vào Hạ Thiên, kể cả những người có quan hệ với Hạ Thiên như Lãnh Băng Băng và Tôn Hinh Hinh, anh không được quấy nhiễu bọn họ. Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề gì lớn đấy chứ?
- Không có vấn đề, nếu tiểu tử này thật sự lợi hại thì tất nhiên tao sẽ không động vào phụ nữ của hắn.
Lôi Quân đồng ý rất sảng khoái.
- Nơi đây vừa có chuyện gì xảy ra? Anh tự mình thu phục được chứ?
Diệp Thiếu Hùng tiếp tục nói.
- Nói nhảm, Diệp Thiếu Hùng, con bà nó sao mày dông dài vậy?
Lôi Quân có chút mất kiên nhẫn:
- Chúng mày đều biến ngay cho tao, bây giờ tao đến bệnh viện, đến khi vết thương tốt lên tao sẽ đến tìm.
- Không cần đến bệnh viện.
Hạ Thiên đến trước mặt Lôi Quân, hắn cầm lấy ngân châm đâm liên tục lên người đối phương. Sau mười phút bận rộn thì hắn dừng lại:
- Ngày mai anh sẽ khôi phục lại, vì vậy ngày mai chúng ta sẽ luận võ.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, sau đó hắn dùng một tay ôm Tôn Hinh Hinh, một tay kéo Lãnh Băng Băng:
- Chúng ta đi thôi, để cho tên ngu ngốc này sống thêm một buổi, ngày mai sẽ đánh, để miễn cho hắn chết không nhắm mắt.
Lãnh Băng Băng muốn nói gì đó nhưng không mở lời, nàng đi theo Hạ Thiên ra khỏi võ quán Lôi Đình.
- Mập, A Báo, đêm nay mọi người đã khổ cực, bây giờ cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi trước đi.
Tôn Hinh Hinh mở miệng nói với đám tiểu đệ.
- Vâng, đại tẩu!
- Vâng, thiên tẩu!
Mọi người cùng lên tiếng rồi lui ra.
Mười mấy chiếc xe phóng đi rất nhanh, khi đám người Hạ Thiên bỏ đi thì võ quán Lôi Đình chợt trở nên quạnh quẽ nhưng bên trong vẫn rất bề bộn.
- Diệp Thiếu Hùng, mày còn chưa chịu đi sao?
Lôi Quân đã đứng lên, viên đạn trên đầu gối đã được Hạ Thiên lấy ra, tình trạng vết thương đã phục hồi hơn phân nửa.
- Lôi Quân, sau khi anh rời khỏi quân khu đến cục cảnh sát tôi vẫn đi theo, tất cả những hành động của anh hôm nay đều được tôi thấy rất rõ ràng. Đáng lý tôi cũng không muốn nhúng tay, nhưng khi thấy anh sắp vứt đi sinh mạng, cũng nể mặt Lôi lão nên tôi ra tay cứu anh một lần.
Diệp Thiếu Hùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lôi Quân:
- Trước kia tôi rất tôn trọng anh, bây giờ tôi lại xem thường anh, không phải chỉ là một con đàn bà sao? Vì một con đàn bà mà rơi vào tình cảnh thế này à?
- Diệp Thiếu Hùng, tao còn chưa đến mức để mày dạy bảo.
Lôi Quân tức giận nói.
- Anh nghĩ rằng tôi muốn dạy bảo anh sao?
Diệp Thiếu Hùng có chút khinh thường:
- Chẳng qua tôi không muốn sự việc náo loạn quá lớn, cũng không muốn anh bôi nhọ thanh danh của Lôi lão. Người phụ nữ của anh bỏ theo người khác, bây giờ anh lại đi cướp người phụ nữ của kẻ khác sao? Trên đời này người lập quân công đếm không xuể, có mấy người thích làm gì thì làm như anh? Cũng thuận tiện nói cho anh biết, tôi đã báo cáo chuyện này cho Lôi lão, cảnh vệ của Lôi lão cũng có mặt ở bên ngoài, bây giờ anh đi mà giải thích với Lôi lão về những hành vi vừa qua.
Diệp Thiếu Hùng còn chưa nói dứt lời thì Tần Phong và Tần Viêm đã tiến vào, hai người trực tiếp đi đến trước mặt Lôi Quân:
- Thiếu tá Lôi, thủ trưởng cho mời anh.
- Diệp Thiếu Hùng, mày đúng là tiểu nhân.
Lôi Quân tức giận mắng lớn.
- Cuối cùng tôi nhắc anh một câu, tôi chỉ có thể cứu anh trong lúc này, ngày sau anh luận võ thất bại, Hạ Thiên có thể cho anh sống hay không, điều này phải dựa vào vận may của anh.
Diệp Thiếu Hùng nói xong lời này cũng xoay người đi ra.
- Diệp Thiếu Hùng, con bà nó, mày tưởng rằng tao nhất định sẽ thua sao?
Lôi Quân rất tức tối.
- Đúng vậy, anh sẽ thua, nếu anh không tin thì cứ hỏi Tần Phong và Tần Viêm.
Diệp Thiếu Hùng cũng không quay đầu, ngay sau đó đã khuất sau cửa ra vào.
- Thiếu tá Lôi, nếu nói về võ công thì tôi và Tần Viêm không phải là đối thủ của Hạ Thiên.
Tần Phong mở miệng nói.
Lôi Quân chợt ngây người, tiểu tử kia thật sự lợi hại như vậy sao?
Nhưng đối với Lôi Quân thì nan đề khó khăn nhất lúc này chính là đi gặp ông nội nên nói thế nào?
... ....
Trong xe, Hạ Thiên dùng tay ôm Tôn Hinh Hinh mà bên kia là Lãnh Băng Băng. Tuy hắn được ôm Tôn Hinh Hinh nhưng Lãnh Băng Băng thì không cho ôm, vì vậy hắn không thể thực hiện ý nguyện trái ôm phải ấp.
- Thiên ca, thiên tẩu, cửa nhà đã bị phá, không bằng tôi đưa mọi người đi khách sạn nhé?
Đinh Báo lái xe phía trước mở lời đề nghị.
- Cũng tốt.
Tôn Hinh Hinh lập tức đón lời, ngay sau đó nàng hỏi:
- Tiểu Linh đâu? Cô ấy không sao đấy chứ?
- Thiên tẩu, Tiểu Linh không sao, khi đám người kia phá cửa thì Tiểu Linh cũng điện thoại cho tôi, nhưng lúc đó anh em ở gần đó không nhiều, cũng không cản được bọn họ. Vì vậy chúng tôi cho người bám theo, những anh em khác thì vội vàng chạy đến.
Đinh Báo nói với vẻ mặt xin lỗi:
- Là chúng tôi vô dụng, làm thiên tẩu chịu uất ức.
- Không có gì, bọn họ cũng không làm gì được tôi.
Đây là lần thứ hai Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc, so sánh với lần đầu tiên thì nàng có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều.