HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


Một câu nói của Diệp Thiên Nam làm Diệp Mộng Oánh hiểu ra, đúng vậy, dù nàng không tranh chấp thì đám anh chị em kia sẽ chẳng nghĩ như vậy, vì thế bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng. Vì trước kia nàng đã từng không tranh giành với ai đã thiếu chút nữa bị một đám đàn ông làm nhục, vì trước kia nàng không tranh giành mà ông nội thiếu chút nữa bị sát hại, nếu bây giờ nàng khống chế tất cả thì ông nội còn xảy ra tình huống tương tự hay không?

Đúng vậy, vì ông, Diệp Mộng Oánh nàng phải tranh chấp, nàng không thể tha thứ cho mình nếu ông nội tiếp tục gặp chuyện không may.

Diệp Mộng Oánh khẽ cắn môi rồi gật đầu:

- Ông, cháu nghe lời ông, cháu sẽ tranh đoạt.

- Tốt, đây mới là cháu ngoan của ông.

Diệp Thiên Nam rất thỏa mãn, lão biết rõ cháu mình có tài nhưng tâm tính không đủ hung ác, mà điều này cũng không sao, lão sẽ ở bên cạnh trợ giúp.

- Ông, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Nếu đã quyết định tranh giành phải chuẩn bị tốt, Diệp Mộng Oánh bắt đầu thương lượng với Diệp Thiên Nam:

- Những năm gần đây ông cũng không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, những công ty con bên dưới đều nằm trong tay đám người Nhị thúc, sợ rằng bọn họ sẽ không tình nguyện giao ra.

- Tất nhiên bọn chúng sẽ không giao, nhưng điều này không phải do bọn chúng quyết định.

Diệp Thiên Nam hừ lạnh một tiếng:

- Mộng Oánh, tin tức ông khỏi bệnh đừng vội truyền ra ngoài, chúng ta phải lợi dụng cơ hội này để làm một số chuyện.

- Vâng, cháu biết rồi.

Mộng Oánh cũng hiểu, đây chính là một cơ hội tốt, bây giờ tất cả đám người trong Diệp gia đều không nghĩ là Diệp Thiên Nam sẽ tỉnh lại.

Trong mắt Diệp Thiên Nam bắn ra hai luồng tinh quang, trong giọng nói tràn đầy sự tức giận và lạnh lùng:

- Ông muón cho đám con cháu mất gốc kia biết rõ một chuyện, ông có thể cho chúng nó vinh hoa phú quý, cũng có thể làm cho chúng nó trắng tay.

Hạ Thiên ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại thì tinh thần rất sảng khoái, nhưng một giấc ngủ của hắn cũng khá lâu, bây giờ đã là năm giờ chiều. Hắn biết rõ, nếu không có Liễu Mộng thì hắn ngủ ba ngày cũng không lại sức, bây giờ ngủ chưa tới mười giờ đã căn bản khôi phục lại những phần công lực tiêu hao trước đó, tốc độ hồi phục là rất nhanh.

Khi thấy Hạ Thiên tỉnh lại thì Liễu Mộng có chút mất hứng:

- Tiểu bại hoại, cậu không ngủ nữa sao? Đúng là ngủ như heo, hại chị đây cả ngày không được đi chơi.

- Chị Mộng, bây giờ chúng ta đi chơi là được.

Hạ Thiên nói.

- Vậy sao?

Liễu Mộng lập tức vui vẻ:

- Tiểu bại hoại, chị đây muốn đi chơi, muốn ngồi ngựa gỗ, muốn chạy xe điện đụng... ....

Liễu Mộng nói ra những trò chơi tuổi mới lớn, điều này làm Hạ Thiên sững sờ, cái gì là xe điện đụng và ngựa gỗ? Đây là trò chơi sao? Tóm lại đều là thứ trước nay hắn chưa từng được biết.

- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Hạ Thiên cũng có chút hứng thú, nếu Liễu Mộng đã thích thì chắc sẽ rất thú vị, hắn cũng muốn chơi thử cho biết.

Hai người đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Diệp Mộng Oánh đi tới.

- Hạ Thiên, cậu tỉnh rồi sao?

Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh lộ ra vài phần vui sướng.

- À, chúng tôi đi chơi trước.

Liễu Mộng lập tức đón lời, đồng thời cũng thúc giục Hạ Thiên:

- Tiểu bại hoại, nhanh lên, chị nghe nói khu vui chơi sẽ đóng cửa lúc chín giờ.

- À, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng tôi phải đi trước, có gì chị cứ điện thoại cho tôi.

Hạ Thiên bị Liễu Mộng thúc giục cũng chỉ biết nhanh chóng chạy đi.

- Này, đợi một chút.

Diệp Mộng Oánh chợt sững sờ, sau đó vội hô lớn:

- Hạ Thiên, ông nội muốn gặp cậu.

- Điều này, mỹ nữ tỷ tỷ, để lần sau đi, chị Mộng muốn ra ngoài chơi.

Hạ Thiên thật ra cũng không có hứng thú gặp ông cụ, lão không phải người đẹp, gặp có gì tốt?

Hai người chạy rất nhanh, chỉ sau nháy mắt đã cách xa Diệp Mộng Oánh vài trăm mét. Diệp Mộng Oánh nhìn bóng lưng của hai người mà có chút dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là người lớn hay là hai đứa bé vậy?

- Tiểu muội, bọn họ đi rồi sao?

Diệp Thiếu Hùng đi tới nói.

- Đúng vậy, bọn họ muốn đi chơi.

Vẻ mặt Diệp Mộng Oánh rất cổ quái.

- Được rồi, để anh lấy xe đưa bọn họ đi.

Diệp Thiếu Hùng cũng sinh ra cảm giác không biết nói gì.

Cứ như vậy mà đến hơn sáu giờ thì Hạ Thiên và Liễu Mộng đến khu vui chơi, sau đó Liễu Mộng được tham gia những trò chơi mà mình thích. Đáng tiếc là Hạ Thiên ngồi ngựa gỗ mà cảm thấy xoay chuyển không nhanh, mê cung cũng không có gì quá kinh người, tàu lượn cũng không đủ kích thích. Tuy xe điện đụng rất thú vị nhưng tốc độ lại không quá nhanh.

Nhưng nếu so sánh với những thứ khác thì Hạ Thiên thích xe điện đụng hơn. Liễu Mộng cũng như vậy, vì thế hai người chạy xe điện đụng hơn một giờ. Cuối cùng không còn ai chơi nên cả hai cũng cảm thấy không còn ý nghĩa, vì vậy mới ra về.

Đám người trong sân thở phào nhẹ nhõm, hai người kia đâm xe quá mạnh lam cho tất cả đám con nít chơi xe điện đụng phải kinh hồn, như vậy còn ai dám chơi?

Những cậu bé cô bé vừa rồi bị Liễu Mộng và Hạ Thiên ức hiếp vẫn còn theo chân cha mẹ khóc lóc kể lể:

- Chú kia đúng là rất xấu, mà chị kia còn xấu hơn... ....

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới nháy mắt mà đã đến chín giờ, khu vui chơi phải đóng cửa, vì vậy Hạ Thiên và Liễu Mộng phải đi ra mà vẫn chưa thỏa mãn.

- Tiểu bại hoại, mua một chiếc xe đi.

Liễu Mộng ôm lấy cánh tay Hạ Thiên dùng giọng nũng nịu nói.

- Chị Mộng, chị biết lái xe sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái.

- Không, nhưng chị có thể học. Nguồn truyện: Truyện FULL

Liễu Mộng nhanh chóng nói:

- Chờ chị học xong thì mỗi ngày chị sẽ tự lái xe chơi trò "xe điện đụng" trên đường.

Hạ Thiên suy nghĩ một chút, ngay sau đó hắn lại gật đầu:

- Hình như chơi như vậy mới hứng, mai chúng ta mua xe.

- Tiểu bại hoại, cậu thật tốt.

Liễu Mộng rất vui vẻ, ngay sau đó nàng kéo Hạ Thiên tiến về phía một nhà hàng lớn ở phía trước:

- Chị đói bụng, chúng ta kiếm gì đó để ăn thôi.

Hạ Thiên tất nhiên cầu còn chưa được, thật ra hắn đã sớm đói meo ruột, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bụng không đói được sao?

Nhà hàng này chủ yếu làm món nướng, tuy bây giờ trời nóng nhưng ăn món nướng và uống bia lạnh thì cũng rất "sướng", vì thế mà lúc này nhà hàng gần như chật kín, có thể thấy rất nhiều người thích ăn uống như vậy.

- Ông chủ, cho mỗi thứ mười phần.

Liễu Mộng cũng không quan tâm có ngon hay không, dù sao nàng cũng muốn nếm thử.

Ông chủ này khoảng bốn mươi tuổi, khi nghe thấy Liễu Mộng nói thì cũng không khỏi ngước mắt nhìn, ngay sau đó lại bị vẻ đẹp của cô gái đối diện làm cho ngây người, thân thể thì trưởng thành như vẻ mặt lại rât trẻ. Lại nói tiếp, mỗi lần Liễu Mộng xuất hiện thì tất cả mọi người không thể không chú ý, vì gương mặt và hình dáng của nàng luôn tràn đầy lực hấp dẫn.

- Cá cũng phải nướng mười phần sao?

Một lát sau ông chủ mới phục hồi tinh thần trở lại, hắn hỏi ngay.

- Đã nói là mỗi thứ mười phần, trong đây cũng có gà nướng, cũng có thể làm cho tôi mười phần.

Liễu Mộng có chút mất hứng:

- Ông sợ tôi không trả tiền sao?

- Không phải, không phải, tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi phải đi chuẩn bị đây.

Ông chủ cười cười, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, sao quán mình không nướng heo hay bò nguyên con nhỉ?

- Mang đến mười chai bia.

Liễu Mộng lại nói thêm một câu.

- Vâng.

Ông chủ lên tiếng rất vui vẻ.

Những hành động của Liễu Mộng làm người chung quanh phải chú ý, khi ông chủ vừa bỏ đi thì một tên thanh niên đầu đinh đã đi đến nhếch miệng cười với Liễu Mộng:

- Em gái, em rất hào sảng, uống vài ly với anh em nhé?

- Ai là em gái của cậu.

Liễu Mộng trừng mắt nhìn tên thanh niên:

- Mẹ cậu còn chưa bằng tuổi tôi đâu.

Liễu Mộng nói vậy cũng không sai, tên thanh niên này nhìn chưa đến hai mươi, nếu dựa theo lý thì bây giờ mẹ hắn còn chưa đến bốn mươi, không nhất định lớn tuổi hơn Liễu Mộng. Nhưng dù sự thật là như vậy thì lời nói của nàng rơi vào trong tai lại làm người ta nghĩ khác.

Tên thanh niên chợt nổi giận:

- Con điếm, mày nói gì đó?

- Bốp!

Trả lời tên thanh niên là một cái tát vang dội, mà một tát này cũng rất nặng, tên thanh niên chính thức có hai cái răng "chào hàm". Người ra tay tất nhiên là Hạ Thiên, người này dám mắng vợ hắn, tất nhiên phải cho ăn đòn.

- Mày, con mẹ mày dám đánh ông à?

Tên thanh niên dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, hắn thuận tay cầm lấy một chai bia đập về phía đầu Hạ Thiên.

Hạ Thiên chụp lấy cổ tay tên thanh niên, sau đó hắn mỉm cười và khẽ dùng sức, chai bia trên tay tên thanh niên lập tức tiếp xúc thân mật với đầu, tất nhiên là đầu của tên này.

- Bốp!

Chai bia vỡ nát, mà đầu tên thanh niên cũng chấn động, hắn té ngay xuống đất.

- Á... ....

Bốn phía vang lên những tiếng hét kinh hoàng, mọi người đều tránh ra, chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười bàn chạy trốn và chỉ còn lại một bàn, rõ ràng bàn còn lại chính là của đám bạn bè tên thanh niên.

Tính thêm cả tên thanh niên đầu đinh thì bọn họ có bảy người, tất cả đều là thanh niên dưới hai mươi, trong nhóm có một tên khá lớn tuổi, cũng mặc áo ba lỗ như đám người còn lại, trên cánh tay xăm một con rồng. Lúc này hắn đang đi về phía Hạ Thiên, mà đám thanh niên còn lại đi theo sau lưng.

- Này anh bạn, mày ra tay hình như cũng quá mạnh.

Tên xăm hình rồng đi đến trước mặt Hạ Thiên:

- Chỉ mời bạn gái của mày uống một ly mà thôi, có đáng để đánh người như vậy không?

- Dám mắng vợ anh thì phải bị đánh, như vậy vẫn còn may đấy.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Này, tiểu bại hoại, đánh cho mấy tên này chạy đi, sau đó ông chủ chỉ nướng cho chúng ta, tất nhiên sẽ nhanh được ăn hơn.

Liễu Mộng nói xong thì nhìn về phía ông chủ nói:

- Ông chủ, đã nướng cho chúng tôi chưa? Nhanh lên, tôi đói bụng quá.

- Vâng, tiểu thư, đã đến rồi.

Ông chủ vội vàng lên tiếng, hắn cầm theo vài chục xiên thịt chạy tới. Đáng lý ra phải nướng cho người khác trước, nhưng đám người kia đã chạy sạch, tất nhiên chỉ có thể nướng cho cô gái kia mà thôi.

Tuy trong nhà hàng cũng không thường xuyên phát sinh những sự việc đánh đấm nhau như thế này nhưng cũng chẳng phải không có, vì vậy ông chủ trông khá trấn tĩnh.

- Này anh bạn, Tiểu Binh nói chuyện không dễ nghe thì tôi có thể thay mặt nói lời xin lỗi, nhưng bây giờ nó bị đánh vỡ đầu, tiền thuốc men ai trả đây?

Tên đàn ông xăm hình rồng vẫn ăn nói rất khách khí, cũng không giống như đám côn đồ bình thường mở miệng là đòi chém giết.

Hạ Thiên cầm lấy một xiên thịt dê, hắn cắn một miếng, còn Liễu Mộng thì ăn ngấu nghiến, rất có hương vị. Hai người ăn rất vui vẻ, căn bản không để ý đến tên xăm hình rồng.

- Này anh bạn, anh bạn không nể tình sao?

Trong mắt tên xăm hình rồng chợt lóe lên hàn quang.

Bình luận

Truyện đang đọc