- Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm... ....
Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.
- Tôi tận mắt nhìn thấy, còn gì mà hiểu lầm?
Tên đàn ông được gọi là Triệu Tranh có vẻ rất tức giận:
- Hôm nay cô liên tục nhận điện thoại, tôi đã sớm cảm thấy không đúng, bây giờ để tôi bắt tận tay rồi nhé. Cô còn nói đã chia tay bạn trai rồi sao?
Triệu Tranh càng nói càng lớn, hắn đẩy Lôi Tiếu Nguyệt ra, sau đó phóng về phía Hạ Thiên:
- Mày là bạn trai trước đó của Lôi Tiếu Nguyệt sao?
- Hừ, tao thèm vào, người phụ nữ này có liên quan gì đến chúng tao sao?
Vương Kiệt không khỏi cảm thán, chẳng lẽ những năm gần đây con gái thích chơi trò chân đạp hai thuyền? Trước đó bạn gái Trương Lỵ của hắn đã cùng một chỗ với Tô Tử Cường, mà bây giờ Lôi Tiếu Nguyệt cũng ở sau lưng Lô Cương hẹn hò với người khác.
Hạ Thiên nhíu mày, người này toàn thân đều bốc mùi rượu, rõ ràng là đã uống say.
- Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm, anh ta chỉ là nhân viên cửa hàng bán hoa đến tặng hoa mà thôi.
Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.
- Tặng hoa sao?
Triệu Tranh chợt sững sờ, sau đó lại bất mãn:
- Này, ai bảo mày tặng hoa cho bạn gái tao? Tao không đặt hoa, mày đem hoa đến làm gì?
- Này, mày có bệnh không?
Vương Kiệt bất mãn nói:
- Có người đặt hoa, chúng tao đi tặng, mày không phục thì đi mà tìm thằng đặt hoa, gào rống trước mặt chúng tao làm gì?
- Con mẹ nó, dám mắng bố à?
Triệu Tranh tức giận nói.
- Này, tao chửi đấy, chửi thì mày làm gì được tao?
Vương Kiệt bình thường cũng không to gan như lúc này, nhưng bây giờ có Hạ Thiên ở bên cạnh, tất nhiên hắn sẽ không sợ. Hắn đã từng được thấy tận mắt bản lĩnh đánh nhau của Hạ Thiên, hắn không tin mình sẽ thiệt thòi.
- Tốt, có dũng khí!
Triệu Tranh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Kiệt:
- Mày ngon thì đứng đây đợi một phút.
Triệu Tranh nói xong thì lập tức chạy vào bên trong.
- Đợi thì đợi, tao cóc sợ.
Vương Kiệt cũng không vui sướng gì:
- Không phải chỉ là tặng hoa sao? Chúng tao đến tặng thì có liên quan gì?
Hạ Thiên cũng thấy mình rất vô tội, nhưng chẳng có quan hệ gì. Nếu bản thân hắn muốn tặng hoa cũng không thể đưa cho Lôi Tiếu Nguyệt, tuy người này có chút tư sắc nhưng còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của hắn.
- Những năm gần đây đám người bị bệnh tâm thần là hơi nhiều.
Hạ Thiên cảm thấy tên Triệu Tranh có tám phần bị điên. Ngày hôm qua hắn đã gặp Hoàng An Bình, hôm nay lại gặp một tên khác, mà bệnh tâm thần quá nhiều cũng làm hắn cảm thấy cần phải tổ chức chữa trị chuyên môn, như vậy sẽ thu được khối tiền.
Nhưng khi Hạ Thiên còn đang cảm khái thì một đám thanh niên đã từ trong quán karaoke phóng ra, mỗi người đều câm trên tay một ống tuýp, bộ dạng rất hùng hổ.
- Đúng là hai thằng kia, đánh chết mẹ chúng nó cho tao.
Triệu Tranh chỉ tay về phía Hạ Thiên và Vương Kiệt:
- Đừng để chết người là được.
Vương Kiệt chợt cảm thấy phát lạnh, hắn vô thức lui về phía sau vài bước rồi trốn sau lưng Hạ Thiên. Đúng là nói giỡn, chỉ cần một tên tiến lên thì Vương Kiệt đã đánh không lại, huống hồ là mười tên? Lúc này hắn cũng chỉ biết đặt niềm tin lên đại ca, hy vọng đại ca tiếp tục thi triển thần uy.
Đám người vọt đến trước mặt Hạ Thiên, những ống tuýp được đưa lên cao, nhưng khi thấy rõ bộ dạng của Hạ Thiên thì lại không dám đánh xuống.
- Đại...Đại ca, là anh sao?
Tên phóng đến đầu tiên dùng giọng lo sợ nói, trong lòng hắn thầm kêu khổ, sao lại gặp mặt tên biến thái này.
- Anh quen chú sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, người này là ai?
- Đại ca, anh không nhớ, ngày hôm qua chúng em và Báo ca... ....
Người này nở nụ cười mà trong lòng cực kỳ buồn bực, thì ra ngày hôm qua vị đại gia này đánh bọn họ một trận, nhưng sau đó không nhớ gì.
- À, là các chú sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Các chú vung ống tuýp muốn đánh anh sao?
- Không, tất nhiên là không, nào dám.
Người này vội vàng thu ống tuýp trở về, trên mặt là nụ cười lấy lòng:
- Đại ca, anh đến hát sao? Em sẽ lập tức đi chuẩn bị phòng tốt cho anh.
- Hắc Tam, mày đang làm gì vậy? Còn chưa ra tay sao?
Triệu Tranh ở bên kia chợt rống lên.
- À, Triệu thiếu gia, anh uống rượu say rồi, vào nghỉ ngơi chút đi.
Hắc Tam nói với vẻ mặt đau khổ, tiểu tử này đến đây náo loạn, hắn cũng không muốn bị đánh.
- Bốp!
Triệu Tranh vung tay cho Hắc Tam một bạt tai:
- Tao bảo mày đánh người, mày điếc rồi à? Không muốn lăn lộn nữa sao?
Hắc Tam chợt ngây người nhưng cũng lập tức tức giận, tiểu tử khốn kiếp này đám đánh mình sao?
- Tam ca, có theo lời hắn không?
Một tên sau lưng Hắc Tam chợt hạ giọng nói, hắn dùng ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Triệu Tranh. Chỉ cần Hạ Thiên ra lệnh một tiếng thì cây tuýp trên tay hắn sẽ không do dự mà đập xuống người Triệu Tranh.
Trên danh nghĩa thì quán karaoke này thuộc về cha Triệu Tranh, đám người Hắc Tam chẳng qua được cha Triệu Tranh mời đến bảo kê, vì vậy mà Triệu Tranh có thể tùy ý sai bảo. Nhưng Triệu Tranh cũng không biết, ông chủ thực tế của quán karaoke này chính là Đinh Báo, cha Triệu Tranh chẳng qua chỉ là kẻ làm công cho Đinh Báo mà thôi. Nếu xét theo Đinh Báo thì địa vị của Hắc Tam còn cao hơn cha của Triệu Tranh, lúc này Triệu Tranh dám tát Hắc Tam, tất nhiên đám đàn em sẽ không nhịn được.
- Thôi bỏ, trước tiên cứ nhịn một chút.
Hắc Tam liếc mắt nhìn Triệu Tranh, hắn quyết định không gây chuyện. Đối với hắn thì quan trọng nhất phải làm sao cho vị đại nhân Hạ Thiên kia cất bước, hắn cũng không muốn đối phương tức giận đập nát quán karaoke này. Đến lúc đó sợ rằng hắn sẽ khó ăn nói với Báo ca.
- Đại ca, nếu anh đang bận thì em sẽ cho anh em đưa anh quay về.
Hắc Tam dùng ánh mắt và vẻ mặt cung kính nhìn Hạ Thiên, trước tiên phải tiễn chân vị đại ca kia, sau đó mới tính sổ với tiểu tử Triệu Tranh.
- Không cần, chúng tôi tự về.
Khi thấy Hắc Tam khách khí như vậy thì Hạ Thiên cũng không muốn gây ra phiền toái, hắn nói một lời với Vương Kiệt rồi cả hai xoay người bỏ đi.
Nhưng đêm nay có người nhất định phải ăn đòn, đúng lúc này Triệu Tranh đã rống lên:
- Chúng mày đứng lại đó cho tao.
Cũng không biết Triệu Tranh uống say quá hay chỉ đến mức bình thường, người này đơn giản không vừa mắt Hạ Thiên, vì vậy sau khi rống lên thì chụp lấy một ống tuýp trong tay người khác, sau đó phóng về phía Hạ Thiên.
- Bốp!
Ống tuýp tiếp xúc thân mật với đầu người.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Triệu Tranh té xuống đất, mà người đập tuýp lên đầu Triệu Tranh chính là Hắc Tam. Đáng lý ra Hắc Tam muốn đợi Hạ Thiên đi rồi mới tính sổ Triệu Tranh, nhưng bây giờ hắn đã không nhịn được nữa, phải đánh Triệu Tranh một gậy.
- Kéo vào!
Hắc Tam phất tay, hai tên thủ hạ lập tức tiến lên kéo Triệu Tranh vào trong quán karaoke.
- Đại ca, không có gì, anh đi thong thả.
Hắc Tam nở nụ cười nịnh nọt nhìn Hạ Thiên.
Mà người đẹp mặt sườn xám ở cửa ra vào cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Tam ca không phải đi giúp ông chủ nhỏ đánh nhau sao? Vì cái gì mà cuối cùng Tam ca lại đánh cho ông chủ nhỏ ngất xỉu?
- Đại ca, cũng là anh trâu bò, không ra tay cũng có thể đánh người.
Vương Kiệt lại càng sùng bái Hạ Thiên, nghe nói đánh người cũng phân chia cấp bậc, thấp nhất chính là ra tay đánh người, mà khi lên đến cấp mười thì chỉ cần dùng miệng mà không dùng tay. Mà đến cảnh giới cao nhất chính là dùng lời cho kẻ khác đánh nhau, mà tình huống vừa rồi rõ ràng là cảnh giới cao nhất.
Hạ Thiên bĩu môi, thật ra hắn rất thích tự mình ra tay, như vậy mới thích.
- Ông xã, có điện thoại, ông xã, có điện thoại... ....
Chuông điện thoại chợt vang lên, Hạ Thiên sững sốt một lúc lâu mới ý thức được đây là điện thoại của mình.
Hạ Thiên móc điện thoại iphone từ trong túi ra, hắn nhìn màn hình, thì ra người gọi đến là Tôn Hinh Hinh.
- Hạ Thiên, đã tặng hoa chưa?
Sau khi điện thoại nối thông thì Tôn Hinh Hinh đã nói.
- Vừa mới đưa đến.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
- À, vậy thì quá tốt, cậu còn chưa dùng cơm tối, cậu mau trở về, tôi làm cơm tối chờ cậu.
Tôn Hinh Hinh nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên quả thật còn chưa dùng cơm tối, nhưng hắn định đi đến chỗ Kiều Tiểu Kiều. Tôn Hinh Hinh bây giờ nói như vậy làm hắn cảm thấy nên quay về với nàng, nếu không sẽ làm cho người đẹp thất vọng.
Nửa giờ sau Hạ Thiên nhìn về phía những ngõ nhỏ u tối mà cảm thấy khó hiểu, hắn rõ ràng đã lạc đường.
Sau khi rời khỏi quán karaoke Thịnh Thế thì hắn ngồi xe buýt đi về nhà Tôn Hinh Hinh, Vương Kiệt cũng muốn đi ăn ké nhưng lại bị đại ca đuổi đi. Chị Hinh là của Hạ Thiên hắn, sao có thể cho Vương Kiệt ăn chùa?
Mà di chứng sau khi đuổi Vương Kiệt đi chính là Hạ Thiên không thể biết rõ đường về, sau khi xuống xe thì hắn chẳng còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Sau đó hắn tìm người hỏi đường, kết quả là tên kia không biết chỉ thế nào lại đưa Hạ Thiên tiến vào một ngõ nhỏ u tối.
Con hẻm này quá tôi và lạnh lẽo, Hạ Thiên muốn tìm người hỏi đường cũng không có ai. Khi chẳng còn biện pháp nào thì đành đi về phía trước, sau khi đi qua con hẻm thì tiếp tục hỏi thăm.
Một bóng đen đột nhiên phóng ra cản đường Hạ Thiên, một ánh dao lóe lên trong bóng tối, một giọng điệu trầm thấp và lạnh lẽo vang lên:
- Cướp đây, lấy ví và điện thoại ra.
- Cướp sao?
Hạ Thiên rất muốn dùng gương soi mặt mình, chẳng lẽ bộ dạng mình rất dễ bắt nạt sao? Trước đó đến tặng hoa thì có người muốn đánh, bây giờ lạc đường lại gặp cướp?
- Nhanh lên, lề mề vậy?
Tên cướp cầm dao tiến lên:
- Có tin anh xỏ lỗ trên người chú không?
- Không tin!
Hạ Thiên có chút khó chịu, cái quái gì thế này, rõ ràng là uy hiếp mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTên cướp chợt sững sờ, hắn không ngờ thằng nhóc gầy yếu trước mặt dám nói ra những lời như vậy.
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả cưng?
Tên cướp lâp tức nhe răng cười:
- Đại gia sẽ xin chú tí huyết.
Tên cướp tiến lên phía trước rồi đâm dao đến.
- Dừng tay.
Một tiếng quát khẽ chợt vang lên sau lưng Hạ Thiên, trong con hẻm quạnh quẽ và u tối, âm thanh kia vang lên cực kỳ vang dội.
Khi tiếng kêu vang lên thì một thiếu nữ chạy đến bên người Hạ Thiên như gió lốc, sau đó nàng tung chân đá vào tay tên cướp.
Tên cướp rên lên một tiếng, con dao rơi xuống đất. Cô gái lại xoay người đá lên ngực têp cướp, một tiếng kêu đau đớn vang lên, tên cướp lui về phía sau vài bước, sau đó đặt mông ngồi xuống đất.