- Tiên sinh, tiểu thư, hai vị muốn dùng gì?
Nhân viên phục vụ cầm menu đến nói.
- Một phần thịt kho tôm, một phần bò tái, một phần cá hấp, thêm một dĩa cải xào, một phần canh hạt sen, trước tiên cứ như vậy.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng gọi vài món, nàng cũng không trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên. Tất nhiên Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, vì hắn cảm thấy mình không có yêu cầu cao với ăn uống.
- Được rồi, hai vị chờ chút.
Nhân viên phục vụ ghi rõ món ăn, sau đó xoay người bỏ đi.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chiều nay chị có rãnh không?
Hạ Thiên hỏi.
- Đi làm.
Lãnh Băng Băng tức giận trả lời, lưu manh này chỉ biết hỏi ngớ ngẩn, ngồi cùng nhau đúng là không có tiếng nói chung.
- Tôi đi làm với chị nhé?
Hạ Thiên thấy chiều nay mình không có gì làm, vì vậy muốn đến cục cảnh sát với vợ.
- Không được.
Lãnh Băng Băng lập tức từ chối, đùa à, người này đi theo sau lưng thì còn làm ăn gì?
Hạ Thiên đang định tranh thủ quyền lợi theo vợ, đột nhiên lời đối thoại của hai người cách đó không xa thu hút sự chú ý của hắn.
- Nhiếp ca, ngực to quá, bóp vào sướng chết.
- Đúng vậy, chân rất dài, đè lên nhất định rất thoải mái.
- Nếu thật sự kéo em nó lên giường một ngày, dù sống ít đi hai ngày cũng tình nguyện.
- Cậu đúng là không có thành ý, anh muốn ngủ với em nó, sống thiếu hai năm còn được nữa là.
- Nhiếp ca, không bằng chúng ta đánh cuộc, xem ai có thể cướp được "con hàng" kia?
- Chơi luôn, ai thua bỏ tiền thuê phòng.
- Ok, ai đi đầu?
- Cùng hành động.
Sau đó Hạ Thiên nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía bên này, mà Hạ Thiên cũng biết hai tên khốn kia có ý nghĩ kéo vợ mình lên giường, vì thế hắn lập tức nổi giận.
Hai người kia còn chưa đi đến thì Hạ Thiên đã nhảy dựng lên, hắn phóng đến trước mặt bọn họ, bàn tay vung lên loang loáng, những tiếng bốp bốp vang lên liên tục. Hai người này còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Thiên vỗ hơn chục bạt tai, hai gò má sưng như má heo. Cuối cùng Hạ Thiên nhấc chân cho mỗi tên một đạp, hai người này rên lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Biến cố bất ngờ này là cho tất cả mọi người trong nhà hàng sợ ngây người, đám người nhìn Hạ Thiên, thầm nghĩ người này là ai, không nói lời nào mà đánh người khác một trận, hơn nữa còn ra tay khá nặng.
Mà hai tên kia đã bị đánh cho mơ hồ, khoảnh khắc này không ai kịp phản ứng.
Lãnh Băng Băng cũng rất tức tối, mình vất vả lắm mới bình ổn tâm tư đi dùng cơm với lưu manh, không ngờ đối phương lại đánh người, sau này không bao giờ đi dùng cơm với tên khốn này nữa.
- Mày điên rồi à? Ông làm gì mày?
Một tên đầu heo kịp phản ứng, hắn bò lên quát Hạ Thiên.
- Nhiếp ca, đánh chết mẹ nó đi.
Tên đầu heo thứ hai cũng bò lên.
Hạ Thiên lại tung một đá, tên đầu heo đầu tiên ngã đập đầu xuống đất, đồng thời nói với tên đầu heo thứ hai:
- Hai đứa chúng mày dám nói những lời ô uế với vợ tao, đừng tưởng rằng tao không nghe thấy được, còn nói không chọc tao sao?
- Ông chỉ nói vài câu thôi? Có quái gì đâu?
Tên đầu heo thứ hai cực kỳ phẫn nộ:
- Tiểu tử, bây giờ tao nói cho mày biết, mày dẫn đến đại họa rồi, tao là cảnh sát, con bà nó mày dám đánh cảnh sát à? Hiểu chưa?
Hạ Thiên lại vung chân cho tên đầu heo thứ hai một đá:
- Đánh lén cảnh sát thì sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên tao đánh cảnh sát, tao đánh quen tay rồi.
Hạ Thiên nói ra lời này làm đám người trong nhà hàng trợn mắt há mồm, đúng là trâu bò, người này đánh cảnh sát đã quen tay, dù là cục cảnh sát cũng không có tên nào trâu như vậy.
- Hai người vừa nói gì?
Lãnh Băng Băng lúc này cũng tức giận đi đến, nàng lanh lùng quát. Lúc này nàng đã hiểu vì sao Hạ Thiên phải đánh người, nhất định hai tên này nói lời khó nghe, lỗi tai của Hạ Thiên rất lợi hại, điều này nàng biết rõ. Tuy nói người này thích đánh nhau nhưng trong nhà hàng có nhiều người mà hắn chọn hai người này, chắc chắn có nguyên nhân.
- Ông nói mày ngực to, ông muốn sờ, ông muốn chơi, thế nào?
Tên đầu heo đầu tiên lại bò lên dùng ánh mắt tức tối nhìn Lãnh Băng Băng.
- Chẳng phải có chút xinh đẹp sao? Ông cũng chỉ mới nói mà thôi, ông còn chưa chơi, có tin tối nay lên giường với ông không?
Tên đầu heo thứ hai cũng bò lên, miệng lưỡi rất thô tục.
- Á... ....
- Á... ....
Hai người chợt phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, sau đó hai tên đều dùng hai tay ôm lấy hạ bộ, cả hai đau đến mức khom lưng khốn khổ.
Những vị khách trong nhà ăn dùng ánh mắt khác thường nhìn Lãnh Băng Băng, cô nàng kia xinh đẹp mê người nhưng cặp chân dài còn mạnh hơn cả người mẫu, chân dài còn đi giày da cao gót, nàng giẫm mạnh xuống bộ hạ của hai tên kia. Khốn khổ đời người, không biết sau này hai tên kia còn có thể là đàn ông được nữa không.
- Nhiếp ca, con này ra tay quá hung ác.
Tên đầu heo đầu tiên đau đén mức giậm chân.
- Hai đứa chúng mày quỳ xuống cho ông.
Tên đầu heo thứ hai hình như bị thương nhẹ hơn, hắn đột nhiên móc súng chĩa vào người Lãnh Băng Băng rồi ném đến một bộ còng:
- Tự mình còng vào.
- Buông súng.
Lãnh Băng Băng cũng sờ xuống bao súng bên hông, nàng quát lên rất lạnh.
- Quỳ xuống cho ông, nếu không ông nổ súng.
Tên đầu heo thứ hai vẫn quát lên nghiêm nghị.
- Đùng.
Tiếng súng vang lên.
Tên đầu heo thứ hai thét lên một tiếng thảm thiết, tay phải đầm đìa máu tươi, súng đã sớm rơi xuống đất. Lúc này trên tay Lãnh Băng Băng đã có một khẩu súng, họng súng còn ngút khói.
- Bắt hắn lại, sau đó tự còng chính mình.
Lãnh Băng Băng ném còng cho tên đầu heo thứ nhất, họng súng cũng chỉa về phía đối phương, giọng nói nghiêm nghị.
- Điều này, à, nữ cảnh sát, chúng ta là người cùng một nhà, chúng ta cùng một nhà... ....
Vẻ mặt tên đầu heo thứ nhất trở nên tái nhợt.
- Cút, ai cùng nhà với các người?
Lãnh Băng Băng quát lên:
- Có các anh dùng súng, cho các anh ra ngoài bắt cướp nhưng không phải đi ra ức hiếp bá tánh. Tự còng tay lại, nếu không tôi bắn, tôi nói là làm.
Tên đầu heo thứ nhất chợt choáng váng, hắn nhìn vào họng súng đen như mực mà ngoan ngoãn còng tên đầu heo thứ hai, sau đó tự còng mình.
- Loại sâu mọt trong cảnh sát.
Lãnh Băng Băng thầm mắng một câu, sau đó nàng thu hồi súng đi về bfn ăn.
- Cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?
Hạ Thiên có chút tiếc nuối.
- Điều này...Tiểu thư cảnh sát, còn mang thức ăn lên không?
Nhân viên phục vụ đi tới, nàng dùng giọng khiếp đảm hỏi.
- Nói nhảm, chúng tôi còn chưa dùng cơm, mau đưa lên.
Hạ Thiên nói ngay.
- À, vâng, thức ăn đã tới rồi.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi ngay, chưa đến vài phút thì thức ăn đã được đưa lên đầy đủ, mà khách trong nhà hàng cũng bỏ đi hơn phân nửa, bọn họ không muốn dẫn đến phiền toái.
Một nhóm cảnh sát tiến vào nhà hàng, dẫn đầu là một vị cảnh sát trung niên, đây là phó đội trưởng Đồng Giang độ cảnh sát hình sự quận Đông. Khi sự việc xảy ra thì nhà hàng sẽ báo cảnh sát, mà trụ sở cảnh sát hình sự quận Đông ở đây rất gần, ông chủ nhà hàng cũng biết Đồng Giang, hắn điện thoại trực tiếp cho Đồng Giang. Vì vậy mới vài phút mà Đồng Giang đã dẫn thủ hạ chạy đến đây.
- Nhiếp Đào, Hoàng Mặc, sao lại là hai anh?
Đồng Giang nhìn thấy hai người bị còng thì không khỏi lắp bắp kinh hoàng:
- Hai người các anh ai nổ súng trước?
- Đội trưởng Đồng, hai chúng tôi không nổ súng, tôi bị trúng đạn.
Tên đầu heo thứ hai là Nhiếp Đào, vẻ mặt hắn tái nhợt, vết thương trên tay còn chảy máu.
- Đội trưởng Đồng, người phụ nữ kia nổ súng, hình như cô ấy cũng là cảnh sát.
Tên đầu heo thứ nhất là Hoàng Mặc, hắn cố gắng vung tay chỉ Lãnh Băng Băng.
Đồng Giang theo cánh tay của Hoàng Mặc nhìn về phía Lãnh Băng Băng, ngay sau đó vẻ mặt chợt biến đổi.
- Bốp.
Đồng Giang tung một tát, đám người trong nhà hàng chợt choáng váng, mà Hoàng Mặc bị tát cũng xay xẩm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
- Đội trưởng Đồng, sao anh đánh tôi?
Hoàng Mặc nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.
- Phế vật có mắt không tròng.
Đồng Giang trừng mắt nhìn Hoàng Mặc, ngay sau đó hắn vội vàng đi về phía Lãnh Băng Băng, vẻ mặt hắn rất cung kính:
- Cục trưởng Lãnh, chị đến đây ăn cơm với bạn sao?
- Đồng Giang, đây là ngày đầu tiên tôi đến phân cục công tác, hai thủ hạ của anh muốn đùa giỡn tôi. Nếu anh muốn hạ uy thế của toi thì cứ nói thẳng ra, cục cảnh sát hình sự quận Đông đều là như vậy sao?
Giọng nói của Lãnh Băng Băng cực kỳ lạnh lẽo.
- Hiểu lầm, cục trưởng Lãnh, tuyệt đối chỉ là hiểu lầm, chị đến đây lãnh đạo đội cảnh sát hình sự chúng tôi, tất cả chúng tôi đều rất vui sướng, đây tuyệt đối là vinh hạnh hiếm có. Còn Nhiếp Đào và Hoàng Mặc, bọn họ chỉ là những con sâu của đội cảnh sát hình sự, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, sẽ thanh trừ.
Đồng Giang vừa giải thích vừa lau mồ hôi hột, trong lòng thầm mắng Nhiếp Đào và Hoàng Mặc. Hai người này suốt ngày khoác lác tán gái đẹp nhưng không biết người đẹp băng giá nổi tiếng thành phố Giang Hải, dám đùa giỡn với nàng, đúng là có mắt không tròng.
- Hy vọng là như vậy, nếu không tôi sẽ điều đến một nhóm người.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, ngay sau đó nàng phất tay:
- Đưa người ra ngoài, đừng quấy rầy tôi dùng cơm.
- Vâng, cục trưởng Lãnh.
Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn vung tay:
- Đưa Nhiếp Đào vào bệnh viện, áp giải Hoàng Mặc về phân cục.
Vài người lên tiếng rồi nhanh chóng xách hai người kia ra ngoài. Lúc này ánh mắt đám người trong nhà hàng nhìn Lãnh Băng Băng đã rất khác biệt, thì ra người phụ nữ này là cục trưởng phân cục cảnh sát, trẻ đẹp như vậy mà là cục trưởng, đúng là hiếm có.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị là cục trưởng khi nào vậy?
Hạ Thiên cũng có chút kỳ quái.
Bên ngoài nhà hàng, Nhiếp Đào hỏi một vấn đề như trước đó:
- Đội trưởng Đồng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Con đàn bà kia là ai?
- Nhiếp Đào, cậu u mê rồi sao? Cậu nổi ý dâm thì có thể tìm bạn gái, không có bạn gái thì cũng có thể đi tìm "gái", dù không tìm được "gái" thì mắt cũng phải mở lớn ra. Trong thành phố Giang Hải này có mấy ai không biết người đẹp băng giá?
Đồng Giang nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu muốn tìm chết thì đi một mình, đừng kéo cả đội cảnh sát hình sự theo. Cậu có biết người đẹp băng giá bây giờ được điều đến phân cục của chúng ta không? Bây giờ cô ấy là phó cục trưởng được phân công quản lý phân cục.
- Cô ta...Cô ta là người đẹp băng giá nổi tiếng đó sao?
Vẻ mặt Nhiếp Đào chợt biến đổi:
- Bây giờ là phó cục trưởng của chúng ta sao? Xong rồi, lúc này xong rồi... ....
Vẻ mặt Hoàng Mặc cũng trắng bệch, thân thể đau đớn đã không còn quan trọng, quan trọng là sau này hắn không biết tương lai nằm ở đâu.