HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


- Con bà nó, đây không phải là con người, đúng là yêu quái.

Lôi Đình căm giận nói.

- Tôi thấy yêu quái còn chưa biến thái bằng người này.

Lôi Vũ bổ sung thêm một câu.

- Tên này nếu đi tham gia olympic sợ rằng ngay cả tia chớp Usain Bolt cũng phải gọi là ông nội.

Tần Viêm cảm khái nói.

- Cảnh sát tỷ tỷ, hai vòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Âm thanh của Hạ Thiên lại vang lên.

Tần Phong nhìn Lôi Quân còn chưa chạy xong nửa vòng, vì vậy mà không biết làm sao cho phải.

- Ba vòng!

Âm thanh của Hạ Thiên lại vang lên:

- Cảnh sát tỷ tỷ, tý nữa chị muốn Lôi Quân chết thế nào? Chết đuối hay chết vì súng?

Lãnh Băng Băng không để ý đến Hạ Thiên, nàng chỉ nghĩ nếu Lôi Quân đang chạy mà nghe được những lời này thì sẽ tức giận mà chết.

Lôi Quân cảm thấy mình chạy rất nhanh, nhưng khi hắn vất vả chạy xong vòng đầu tiên thì Hạ Thiên đã chạy được năm vòng, đang chạy vòng thứ sáu.

- Tôi cũng không tin tên kia cứ chạy nhanh mãi như vậy.

Lôi Đình nói một câu.

Nhưng ngay sau đó Lôi Đình phát hiện Hạ Thiên không những giảm tốc độ mà càng chạy càng nhanh. Lôi Quân còn chưa chạy xong vòng thứ hai thì Hạ Thiên đã xong mười hai vòng, mà đến khi Lôi Quân chạy vòng thứ ba thì Hạ Thiên đã chạy xong hai mươi vòng. Dù Lãnh Băng Băng là người biết Hạ Thiên chạy nhanh cũng cảm thấy kinh hoàng.

Tối hôm qua Lãnh Băng Băng được Hạ Thiên ôm đi chạy như bay, nàng biết đối phương chạy nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả xe hơi. Nhưng bây giờ nàng so sánh Hạ Thiên với Lôi Quân, nàng cảm thấy Hạ Thiên đã quá biến thái.

Hạ Thiên chạy từng vòng, mọi người dần dần chỉ ảm thấy một chiếc bóng xẹt qua, dù là Lôi Chấn Thiên trải qua rèn luyện trên chiến trường máu nóng cũng không khỏi chấn động. Nếu so sánh với màn đấu súng và võ công trước đó thì tình cảnh bây giờ càng làm người ta phải chấn động.

Trước đó Hạ Thiên biểu hiện kỹ thuật bắn súng tuyệt vời, mọi người còn cảm thấy có người làm được như vậy, mà công phu một quyền có thể đánh bại Lôi Quân cũng có người làm được. Nhưng tốc độ chạy của Hạ Thiên lúc này có thể nói đã vượt qua tiềm năng cực hạn của nhân loại, căn bản là khó tưởng.

- Cảnh sát tỷ tỷ, năm mươi vòng, chị đã nghĩ sẽ cho Lôi Quân chết thế nào chưa?

Hạ Thiên lại nói.

- Không chạy đua nữa, tôi nhận thua.

Lôi Quân đột nhiên gầm lên, khoảnh khắc này hắn hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Năm mươi vòng, đối phương đã chạy năm mươi vòng mà hắn chỉ hoàn thành năm vòng, thời gian là mười phút, đây là loại trâu chó biến thái thế nào? Loại khốn nạn nào dùng khoảng thời gian như vậy để vượt qua quảng đường năm mươi kilomet đây?

Phục, lần này Lôi Quân đã hoàn toàn khâm phục, trước đó khi thua trong lúc bắn súng thì hắn còn chưa cam lòng, dù là bàn luận võ công thì hắn cũng cảm thấy Hạ Thiên không mạnh hơn mình bao nhiêu, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Hắn biết đối phương là loại người khó thể chiến thắng, người này quá mạnh, là loại tồn tại biến thái.

- Không chạy nữa sao?

Hạ Thiên lại chạy thêm một vòng, sau đó hắn dừng lại:

- Tôi còn đang khởi động.

Lãnh Băng Băng đột nhiên sinh ra xúc động muốn đánh Hạ Thiên, lưu manh ức hiếp người ta như vậy mới chịu được sao? Bây giờ còn nói là mới khởi động? Đúng là quỷ sứ.

Trước đó Lãnh Băng Băng cũng không có cảm tình với Lôi Quân, nhưng bây giờ nàng rất đồng tình với đối phương. Quá đáng thương, thậm chí nàng còn tin, đả kích hôm nay Lôi Quân vấp phải còn khủng bố hơn cả khi người phụ nữ của mình chạy theo người khác, lòng tự tin của hắn sợ rằng đã bị Hạ Thiên hủy hoại sạch sẽ.

- Hạ Thiên, tôi đã tình nguyện chịu thua, bây giờ tôi để mặc cậu xử lý, nói đi, cậu muốn thế nào?

Lôi Quân dùng ánh mắt rất bình tĩnh nhìn Hạ Thiên, đột nhiên lúc này hắn không còn quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác.

- À, lúc này anh đã chịu chết tâm phục khẩu phục chưa?

Hạ Thiên rất hài lòng:

- Anh nghĩ biện pháp tự sát đi, tốt nhất nghĩ biện pháp nào có vẻ sáng ý một chút.

Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên chợt biến đổi:

- Hạ Thiên, tôi còn phải đưa Lôi Quân ra tòa án quân sự, nếu cậu thật sự để nó tự sát, như vậy có thể chờ tòa án xử lý xong đã không?

- Phiền toái như vậy sao?

Hạ Thiên rõ ràng không tình nguyện:

- Lên cái tòa án kia nhiều lắm cũng chỉ là chết mà thôi, bây giờ tự sát thì sẽ xong chuyện, tòa án quân sự cũng khỏi cần.

- Hạ Thiên, Lôi Quân cũng đã chịu thua, cậu cần gì phải bắt cậu ấy đi tìm chết.

Tần Phong cũng không nhịn được phải nói, hắn biết rõ thủ trưởng không muốn cháu mình chết đi.

- Đám phạm nhân nhận tội cũng không thể không ngồi tù, đám tử hình có sám hối cũng đền tội được sao?

Hạ Thiên không cho là đúng, hắn mất thời gian như vậy mà buông tha Lôi Quân thì quá thiệt thòi.

- Ông nội, Tần Phong, các người cũng không cần phải nói, chết thì chết, tôi cũng cảm thấy rất mệt mỏi, chết cũng là giải thoát.

Lôi Quân bình tĩnh nói, sau khi bị Hạ Thiên phá bỏ tất cả tự tin thì hắn cũng hiểu mình chẳng còn động lực để sống. Trước kia hắn thường nói mình không sợ chết, vì hắn biết rõ không sợ chết mới có thể sống.

Khi Lôi Quân làm nhiệm vụ thì thường không sợ chết, bản chất là tìm sống trong chết, vì thế mà nhiều lúc ở vào hoàn cảnh sinh tử thường có ý chí muốn sống rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn mất đi ý chí, đối với hắn thì chết là giải thoát.

- Người anh em, tôi biết Lôi Quân làm nhiều chuyện sai trái, nhưng dù sao tội của hắn cũng còn chưa đáng chết, tôi hy vọng cậu có thể cho hắn một cơ hội sửa sai. Tôi cũng cam đoan với cậu, nhất định sẽ đưa hắn ra tòa án quân sự, sẽ cho xử lý công bằng, tuyệt đối không bao che, cậu thấy như vậy được chưa?

Lôi Chấn Thiên nhìn Hạ Thiên, giọng nói rất thành khẩn, thậm chí còn có chút hương vị cầu xin.

Hạ Thiên vẫn như cũ:

- Không được, tôi đã nói rồi, phải làm như vậy.

- Hạ Thiên, cậu đừng quá đáng, ông nội của tôi đã phải nói như vậy, cậu còn muốn thế nào?

Lôi Đình rất tức giận, ông nội của hắn phải dùng giọng khép nép và cầu xin như vậy sao?

Hạ Thiên bĩu môi:

- Ông nội của anh nói thế nào thì có liên quan đến tôi sao? Tôi đã nói rồi, việc này không liên quan đến mọi người, Lôi Quân ngu ngốc dám bắt cóc vợ tôi, còn muốn cướp cảnh sát tỷ tỷ, rõ ràng là đi tìm chết, anh nghĩ rằng tôi nói ra thì không có tính toán gì sao?

- Cậu... ....

Lôi Đình muốn nói thêm gì đó nhưng không nên lời, vẻ mặt Lôi Vũ cũng cực kỳ tức giận.

- Hạ Thiên, lùi một bước là trời cao biển rộng, cậu cần gì phải cố chấp như vậy? Tôn Hinh Hinh và Lãnh Băng Băng cũng chưa bị hại, thực tế cậu cũng chưa bị tổn thất gì, không phải sao?

Tần Phong có chút mất vui.

- Đợi đến khi có tổn thất thì sẽ quét sạch mọi thứ, như vậy còn tác dụng gì sao?

Hạ Thiên mất hứng:

- Biết rõ cái gì gọi là phòng ngừa không?

- Hạ Thiên, tôi thấy... ....

Diệp Thiếu Hùng cũng không nhịn được phải mở miệng, hắn cũng cảm thấy Hạ Thiên có chút quá, không biết giải quyết vấn đề cho êm thấm.

- Thôi được, nếu đã như vậy thì cứ thuận theo.

Lôi Chấn Thiên đột nhiên mở miệng, khoảnh khắc này lão giống như già đi mười tuổi:

- Kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây chính là vận mệnh của tôi.

Bốn phía chợt tĩnh lặng, khi thấy vị tướng chinh chiến sa trường có biểu cảm như vậy thì Diệp Thiếu Hùng cũng không khỏi cảm khái. Thật ra hắn cũng không quá đồng tình với Lôi Quân, nhưng ông cụ kia lại rất đáng tôn kính, hắn tôn kính thật lòng, hắn cũng không muốn ông cụ phải chịu đựng nổi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nhưng Diệp Thiếu Hùng cũng không còn cách nào khác, hắn đã thử để Hạ Thiên thay đổi ý kiến, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại.

- Hạ Thiên, tôi không có sáng ý khi giết người, tự sát cũng không có sáng ý, thôi thì cứ dùng súng.

Lôi Quân bên kia đã cầm lấy súng ngắn, hắn chỉa vào đầu mình:

- Nếu cậu cảm thấy có thể thì tôi sẽ nổ súng.

Không đợi Hạ Thiên kịp mở miệng, Lôi Quân nhìn về phía hai em là Lôi Đình và Lôi Vũ rồi mở miệng:

- Lôi Đình, Lôi Vũ, sau này các cậu chăm sóc cha mẹ, anh không thể làm được nữa. Còn nữa, sau khi anh chết thì ân oán giữa Lôi gia và Hạ Thiên sẽ xóa bỏ, hiểu chưa?

Lôi Đình và Lôi Vũ cắn chặt răng, cả hai không nói gì, khi thấy đại ca đau khổ thì bọn họ sao không báo thù?

Đù đối phương có mạnh thế nào thì bọn họ sẽ không bỏ qua, bọn họ tin trên đời này không có kẻ nào khác mạnh hơn hạ thiên.

- Hạ Thiên, thôi bỏ đi.

Tôn Hinh Hinh cũng không nhịn được phải khuyên bảo.

- Chị Hinh, đừng sợ, thật ra cũng không có gì, nếu không thích thì nhìn ra chỗ khác.

Hạ Thiên an ủi Tôn Hinh Hinh, tất nhiên hắn không muốn nương tay.

Lôi Chấn Thiên cũng thở dài, lão nhìn Lôi Quân đang chĩa súng vào đầu, trong lòng bùng lên bi thương. Nhớ năm xưa tung hoành, bây giờ phải trơ mắt nhìn cháu trai chịu chết sao?

Lôi Chấn Thiên thấy Tôn Hinh Hinh mở miệng thì trong lòng có chút hy vọng, lão cho rằng Tôn Hinh Hinh có thể làm Hạ Thiên thay đổi ý kiến, nhưng sự thật không như những gì lão suy nghĩ.

Lôi Chấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lôi Quân lần cuối mà xoay người, lão không muốn nhìn cháu mình tự sát. Dù lão đã nhiều lần bắn chết kẻ địch mà bình chân như vại, nhưng lúc này là cháu ruột của lão, lão thật sự không nhịn được.

- Hừ, nếu không có sáng ý tự sát thì thích làm sao cứ làm.

Hạ Thiên lúc này mở miệng, hắn coi như tuyên bố Lôi Quân phải chết.

Khoảnh khắc này Lôi Đình, Lôi Vũ, thậm chí cả Tần Phong, Tần Viêm, Tôn Hinh Hinh cũng quay đầu không muốn nhìn.

- Tốt.

Lôi Quân nói rất dứt khoát, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua đám người, cuối cùng rơi lên bóng lưng cao lớn của ông nội. Khoảnh khắc này, khi sắp mất đi tính mạng thì hắn đột nhiên phát hiện ông mình chẳng phải rất cao, hình như lưng đã hơi còng.

- Ông, cháu xin lỗi, để ông thất vọng rồi.

Khóe mắt Lôi Quân chảy ra một giọt lệ, ngón tay khẽ dùng sức bóp cò.

__________________

Bình luận

Truyện đang đọc