HOÁ RA ĐÃ YÊU



Cửa phòng sinh bật mở, bác sĩ và đội ngũ y tác bước ra với gương mặt đây mệt mỏi, họ đi đến trước mặt ông bà Trịnh và Trịnh Đình Vũ, cúi đầu thấp xuống một chút:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể giữ lại đứa bé còn người mẹ sức lực quá yếu, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian dài."
Thông báo từ miệng của bác sĩ không khác gì quả bom dội thẳng xuống người của Trịnh Đình Vũ.

Con của hắn...đứa bé đã không còn...
Bao đau thương cùng tức giận dồn nén giờ như được bộc phát, Trịnh Đình Vũ chẳng còn biết đây là đâu, không biết người trước mặt là ai mà chỉ như một con mãnh thú, bước nhanh tới túm lấy cổ áo bác sĩ giáng một cú đấm thật mạnh.

Hắn cúi xuống, xách cổ áo người bác sĩ kia lên một lần nữa, hai mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ mà hét lên:
"Mẹ kiếp.

Cái tấm bằng bác sĩ của ông để làm cảnh sao? Sao không thể cứu được mẹ con cô ấy?"
Trịnh Đình Vũ giơ nắm đấm lên một lần nữa, ngay khi chuẩn bị giáng thêm một cú đau điếng vào mặt bác sĩ thì có một cánh tay ngăn lại.
"Làm loạn vậy đủ chưa?" Giọng nói nghiêm nghị và uy quyền của ông Trịnh cất lên cảnh cáo con trai.

Ông biết Trịnh Đình Vũ đau khổ không thể chịu nổi cú sốc này nên mới ra tay với bác sĩ như vậy.


Cả ông và vợ đều vô cùng xót xa thay trước tình cảnh này nhưng không thể vì thế mất lí trí như con trai.

Bà Trịnh trấn an Trịnh Đình Vũ và kéo hắn ngồi vào ghế, ông Trịnh bước tới xin lỗi người bác sĩ vừa bị con mình đánh.

Bác sĩ hiểu cho tâm trạng của người nhà bệnh nhân nhưng chẳng ai vui vẻ khi bị đánh cả.

Ông ta liếc nhìn Trịnh Đình Vũ một cái nhăn mày khó chịu rồi đi thẳng về phía phòng làm việc.
[...]
Ngọc Khuê được chuyển về phòng hồi sức.

Vừa trải qua cuộc rượt đuổi đấu tranh ở Quỷ môn quan, trông cô gầy hẳn đi, khuôn mặt xanh xao, đôi môi trắng bệch.

Nhìn cô như vậy mà trái tim Trịnh Đình Vũ nhói đau.

Ngồi cạnh giường bệnh cầm lấy tay Ngọc Khuê như cách hắn cố gắng tìm một nơi nương tựa để bám víu tinh thần nếu không hắn sắp sụp đổ mất rồi.
Một tổng giám đốc của công ty nổi tiếng nhất nhì đất nước lúc nào cũng mặc những bộ vest sang trọng, khuôn mặt dửng dưng coi nhẹ sự đời vậy mà giây phút này đây hình tượng đó hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này trông Trịnh Đình Vũ thật tệ hại, dưới cằm đã lúm nhúm sợi râu, đôi mắt thâm quầng vì thiếu giấc, tóc tai bù xù.

Chiếc áo vest đã tháo ra chỉ còn áo sơ mi cổ cao cổ thấp, một tay xắn một tay không, hắn còn chẳng thèm sơ vin cứ để áo sơ mi buông thõng.

Một hình ảnh trước giờ chưa từng thấy ở Trịnh Đình Vũ.
Nhưng giờ Trịnh Đình Vũ còn đâu tâm trạng chăm chút ngoại hình của mình nữa, toàn bộ tinh thần đã sụp đổ khi nghe tin đứa con đầu lòng của hắn và Ngọc Khuê đã mất, giờ tình trạng sức khoẻ của cô cũng rất tệ, bác sĩ không rõ bao giờ cô sẽ tỉnh.

Tâm trí của Trịnh Đình Vũ giờ chỉ dồn hết vào cô, hắn vừa mong Ngọc Khuê sớm tỉnh lại nếu không hắn sẽ gục ngã hoàn toàn nhưng Trịnh Đình Vũ vừa nơm nớp lo sợ nếu cô tỉnh lại liệu hắn sẽ giải thích việc đứa bé như thế nào.
Phụ nữ mất con là nỗi đau cắt ruột cắt gan, đau như mất đi từng khúc thịt.

Trịnh Đình Vũ không dám tưởng tượng Ngọc Khuê tỉnh lại sẽ phát điên như thế nào khi biết tin này, hắn còn sắp điên lên đến nơi thì nói gì đến một người bệnh như cô.

Tình cảnh này sao lại xảy đến với hắn và cô cơ chứ, nếu trước đó đã làm gì sai thì tại sao mọi quả báo không đổ lên hết một mình Trịnh Đình Vũ hắn đây mà lại xảy đến những người mà hắn yêu thương cơ chứ.

Khoé mắt Trịnh Đình Vũ ẩm ướt rồi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, hắn đã khóc.

Không phải tiếng khóc điên cuồng, làm loạn mà chỉ là từng giọt lệ rơi xuống lặng thầm.

Đàn ông thường kiềm chế rất tốt cảm xúc của mình, vui có thể cuòi nhưng buồn chưa chắc đã khóc.

Nhưng một khi đàn ông rơi nước mắt chính là giây phút sự kiềm chế của anh ta vượt quá giới hạn chịu đựng.

Trịnh Đình Vũ, một người đàn ông kiên cường giờ phút này đây đã không thể kìm nén những giọt nước mắt được nữa.

Mọi việc xảy ra hôm nay đã rút cạn sức lực và tinh thần của hắn để rồi cuối cùng hắn đã rơi nước mắt vì người phụ nữ mình yêu, vì đứa con nhỏ xấu số của mình.
Trịnh Đình Vũ nắm chặt tay Ngọc Khuê, đưa lên môi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào tay cô.

Hắn cất giọng nói, có thể nghe ra sự run rẩy, sợ hãi trong từng câu từng chữ hắn nói ra:
"Vợ à, em mau chóng khoẻ lại nhanh nhé.

Anh sắp không trụ được nữa rồi."
[...]
Hai, ba ngày sau đó, Trịnh Đình Vũ vẫn túc trực ở bên canh giường bệnh.

Mọi hoạt động sinh hoạt của hắn chỉ quanh quẩn trong căn phòng bệnh này.


Ông bà Trịnh khuyên can mãi hắn cũng không chịu về nhà nên mỗi ngày đành phải cho người cầm quần áo và đồ ăn đến cho hắn.

Trịnh Đình Vũ ở bên cạnh chăm sóc Ngọc Khuê đồng nghĩa với việc hắn không đến công ty, mọi việc một lần nữa phải đến tay ông Trịnh xử lí.
Tình trạng này của Trịnh Đình Vũ diễn ra vài hôm còn có thể chấp nhận được nhưng nó đã kéo dài đến một tuần thì ông Trịnh không thể dung túng cho con trai được nữa.

Hôm nay vừa mới rời công ty, ông Trịnh đi thẳng tới bệnh viện, bước vào phòng bệnh nhìn thấy Trịnh Đình Vũ đang chỉnh lại gối và chăn giúp cho Ngọc Khuê mà không thèm để ý xem ai đến.
"Độ cảnh giác của con kém tới vậy sao? Còn không thèm ngoái lại xem ai bước vào phòng." Ông Trịnh bước vào mang theo giọng điệu nghiêm khắc trách móc con trai.
"Con nhận ra được tiếng bước chân của bố."
Trịnh Đình Vũ vừa chỉnh lại chăn, chỉnh lại tư thế nằm thoải mái cho Ngọc Khuê vừa lạnh nhạt trả lời.

Xong việc, hắn bước về phía ghế sofa ngồi xuống cạnh bố mình, hỏi:
"Bố đến có việc gì sao?"
Ông Trịnh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Trịnh Đình Vũ mà hỏi sang câu khác: "Tình trạng của con dâu thế nào rồi?"
Trịnh Đình Vũ yên lặng một lúc không nói gì, ánh mắt nhìn về phía giường bệnh mà rầu rĩ nói:
"Bác sĩ bảo thể trạng của Ngọc Khuê dần đi vào ổn định rồi nhưng dường như cô ấy không muốn tỉnh lại.".


Bình luận

Truyện đang đọc