HOÁ RA ĐÃ YÊU



"Sao rồi?" Trịnh Đình Vũ không giấu nổi tò mò khi Ngọc Khuê gửi tin nhắn báo cho Daria cô đã tìm ra được quỹ đen của tập đoàn TDV.
"Bà ta đang chuẩn bị về Việt Nam rồi." Hai người họ đã chuẩn bị và chờ quá lâu cho ngày hôm nay, cuối cùng thì cá cũng đã cắn câu, chỉ còn bước cuối để loại bỏ tất cả mọi trở ngại.
Nhưng dù kế hoạch đã vạch định sẵn, Ngọc Khuê vẫn rất lo lắng.

Người tính không bằng trời tính, chỉ mong không xảy ra sơ suất gì thôi.

Cô thầm nói: "Nhím à, chờ bố mẹ một chút nữa thôi, gia đình chúng ta sắp đoàn tụ rồi."
[...]
Tối hôm đó, máy bay tư nhân của Daria đã hạ cánh xuống mảnh đất quê hương.

Lần này về nước bà ta mang rất nhiều thuộc hạ đi theo, dẫn theo cả dì giúp việc để trông nom Nhím bữa.

Họ lên chiếc xe Limousine đã chờ sẵn về biệt thự của Daria, biệt thự nằm trong tài sản của bà ta ở Việt Nam.
Ngọc Khuê nghe tin, trong tối hôm đó lập tức lái xe đến biệt thự của Daria để gặp con gái.

Vừa mới bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Nhím.
"Bà ơi bao giờ mẹ con mới tới?"
"Chắc đang đến rồi, chờ chút đi." Daria vỗ nhẹ vào vai con bé an ủi.
Ngọc Khuê không kìm được nước mắt khi nhìn thấy con gái, cô nhanh nhanh chóng chóng cởi giày rồi bước nhanh vào nhà ôm chầm lấy Nhím.
"Nhím của mẹ, mẹ đến rồi này."

Nhím thấy mẹ mình đến, bé thoăn thoắt leo xuống từ ghế sopha chạy đến chỗ mẹ.

Bé ôm chặt lấy cổ mẹ, vui vẻ nói: "Mẹ ơi mẹ đến rồi.

Nhím nhớ mẹ lắm."
Lâu lắm rồi với gặp lại con gái, Ngọc Khuê ôm chặt con mãi không buông, phải đến khi con bé bảo cô ngồi vào ghế, cô mới buông ra một chút.

Nhím kéo cô đang quỳ dưới đất dậy, bé cúi xuống phủi đầu gối cho cô rồi kéo cô ngồi vào ghế.

Nhím không ngồi xuống cùng cô ngay mà chạy vào bếp, lát sau bé đi ra cầm trên tay một cốc sứ trắng đưa cô.
"Mẹ uống sữa nóng đi.

Con đã học được cách pha sữa rồi đấy."
Nhím hí hửng khoe với mẹ cốc do chính tay mình tự pha.

Ngọc Khuê mỉm cười nhìn con gái, một tay đỡ cốc sữa, một tay xoa đầu Nhím.
"Một thời gian không gặp con gái của mẹ lớn quá rồi.

Bây giờ còn biết pha sữa cho mẹ nữa, giỏi lắm con yêu."
Nhím cười tít mắt khi được mẹ khen, bé trèo lên ghế sopha ngồi, chui vào lòng mẹ và giục mẹ uống sữa ngay khi còn nóng sẽ ngon hơn.

Ngọc Khuê sao nỡ phụ lòng con gái, cô uống một hơi dài rồi đặt cốc sữa lên bàn.

Hai tay cô ôm bé con vào trong lòng, hỏi thăm rất nhiều về Nhím và bé vô cùng hào hứng kể cho cô nghe.

"Mẹ ơi, bao giờ con mới được gặp bố." Bé Nhím chợt hỏi tới vấn đề này, Ngọc Khuê không lường trước được chuyện này, đặc biệt Daria còn đang ngồi ngay kia.

Trong lúc cô bối rối không biết trả lời con gái ra sao thì Daria đã lên tiếng: "Nhím đã háo hức như vậy rồi thì mai bà dẫn con đi gặp bố luôn nhé.

Còn bây giờ đi ngủ thôi để bà nói chuyện với mẹ một chút."
Nhím nghe thấy mai được đi gặp bố liền vui mừng, phấn khích nhảy cẫng lên.

Con bé chạy ra hôn lên má Daria một cái rồi quay lại hôn lên má Ngọc Khuê, sau đó Nhím ngoan ngoãn đi về phòng ngủ với tâm trạng vô cùng háo hức khi mai được gặp bố mình.

Ngọc Khuê nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn theo dáng người nhỏ bé của con gái lon ton chạy vào phòng ngủ.


Nhưng ngay sau đó khi quay sang nhìn Daria, thái độ của cô đã thay đổi 180 độ.
"Rốt cuộc bà muốn làm gì?"
Daria nhún vai như chẳng hiểu câu hỏi của Ngọc Khuê.

"Tôi chỉ muốn cho Nhím đi gặp bố nó, có gì sai sao?"
"Đơn giản vậy thôi à.

Từ trước đến nay bà đâu làm việc gì mà không có mục đích chứ?"
Suốt ngày nhận được thái độ khó chịu của Ngọc Khuê trong cách nói chuyện, Daria cũng đã quen, bà chẳng muốn chấp nhặt nhiều.

Bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận nhưng nãy giờ luôn cố toả ra hoà hoãn của Ngọc Khuê, bà ta bật cười, một nụ cười chẳng mấy thiện cảm.
"Đúng là cháu gái tôi, hiểu tôi phết rồi đấy."
Ngọc Khuê chẳng muốn tốn thời gian ngồi đây mà đấu võ mồm qua lại với người dì này của mình, cô rút một tập tài liệu từ trong túi sách của mình đưa cho bà ta.
"Đây là thứ bà cần.

Từ ngày mai tôi sẽ đưa Nhím đi và không còn liên quan gì tới bà nữa."
Daria nhận tập tài liệu từ tay Ngọc Khuê, bà ta không mở ra xem ngay khi nghe thấy câu nói kia của cô.

Daria lắc đầu: "Không được.

Nếu muốn ở cạnh con gái vậy cô cứ ở đây đi còn muốn tôi thả hai mẹ con cô đi thì giờ chưa phải lúc.

Chờ tôi hoàn toàn thua mua được công ty TDV thì tôi mới cho hai người đi."
Ngọc Khuê giận tím mặt, "Bà...bà...tại sao bà lại nuốt lời chứ?"
Daria bình tĩnh cầm tập tài liệu kia đứng dậy đi về phòng của mình, trước khi dáng sau cầu thang, bà ta để lại một câu cho Ngọc Khuê:

"Tôi nghĩ lại rồi, không thể thả cô đi ngay được vì tôi chưa thể chắc chắn tập tài liệu này có phải hàng thật hay không."
[...]
Theo như những gì Daria đã nói thì Ngọc Khuê sẽ bị giam lỏng ở biệt thự này cho đến khi bà ta thu mua được tập đoàn TDV.

Chẳng thể làm gì khi Nhím vẫn là con tin trong tay bà ta nên giải pháp duy nhất chỉ có thể là thuận theo ý Daria.

Ngọc Khuê thở dài, cô đứng dậy đi về phòng của Nhím để ngủ cùng con.

Đã lâu rồi không gặp lại con gái, cô thực sự rất nhớ Nhím, bây giờ chẳng muốn quan tâm quá nhiều chuyện xảy ra, chỉ muốn ôm con gái ngủ một giấc thật sâu.
Bước vào phòng, Ngọc Khuê nhìn thấy Nhím đã say giấc ngủ trên chiếc giường màu hồng với chăn gối đều có hoạ tiết là mấy nhân vật đáng yêu trên kênh Cartoon Network.

Chỉ có điều dáng ngủ của bé hơi xấu, đạp tung hết chăn ra, tay chân dang rộng như tư thế một chú mèo vươn vai.
Ngọc Khuê cười trộm khi nhìn thấy dáng ngủ này, con bé tinh nghịch quá, đêm ngủ chắc mơ gì nên đạp loạn lên đây mà.

Cô tiến lại gần giường chỉnh lại chăn đắp ngang người cho Nhím khỏi nóng vì bây giờ đã gần sang mua hạ.

Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn một lượt căn phòng, ngoại trừ đèn ngủ đầu giường còn sáng đèn thì còn hai chấm đỏ ở góc trần nhà.

Ngọc Khuê nhếch môi cười, lòng thầm nghĩ: "Biết ngay Daria sẽ lắp máy quay theo dõi cô.".


Bình luận

Truyện đang đọc