HOÁ RA ĐÃ YÊU



"Bé con, con có khoẻ không?"
Ngọc Khuê chưa kịp hiểu hành động vừa rồi của Trịnh Đình Vũ thì lại bất ngờ trước câu nói của hắn.

Hắn là đang quan tâm tới đứa nhỏ trong bụng cô sao? Từ lúc mang thai đến giờ, số lần gặp hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói gì tới chuyện hắn quan tâm đứa nhỏ trong bụng cô, vậy mà hôm nay...
"Bé con, hôm nay bố đã thắng được một vụ đấu thầu."
"Bé con, bố vừa rồi gặp đối tác về, toàn mấy ông già nịnh bợ."
.....
"Bé con, để bố hát cho con nghe nhé."
Dứt lời, Trịnh Đình Vũ cất tiếng hát, âm lượng không quá lớn nhưng với giọng hát dở tệ này thì quả thật Ngọc Khuê không chịu nổi.

Cô gỡ bàn tay người đàn ông đang đặt trên bụng mình ra, kéo hắn nằm thẳng người theo đúng chiều dài giường.

Ngọc Khuê nhìn kẻ đang nằm bên cạnh mình, lắc đầu ngao ngán.

Không biết hắn đã uống bao nhiêu mà từ trên xuống dưới nồng nặc mùi rượu, miệng thì vẫn liên tục hát chưa có dấu hiệu muốn ngừng.


Cô thực sự muốn bỏ mặc Trịnh Đình Vũ nhưng khổ nỗi phải nằm cạnh hắn, với cái mùi rượu này cả đêm không thể nào ngủ được.
Ngọc Khuê thở dài, tiến lại gần Trịnh Đình Vũ, vỗ vỗ lên mặt hắn: "Này, anh mau dậy đi, cứ như thế này làm sao tôi ngủ được."
Ai ngờ hắn chẳng để lời cô nói vào tai, vẫn cứ nằm hát hò như tên dở.

Thật là bế tắc, giờ này người làm đều đi ngủ hết rồi mà một mình cô không thể kéo được con ma men này ra ghế sofa.

Cuối cùng Ngọc Khuê đứng lên đi về phía phòng tắm, lúc đi ra trên tay cầm một chậu nước và chiếc khăn.

Cô đặt chậu nước xuống canh giường, vươn tay cởi chiếc áo khoác rồi cởi chiếc áo sơ mi của Trịnh Đình Vũ.

Từng ngón tay mảnh khảnh lướt trên hàng cúc áo, chiếc áo cởi dần ra lộ ra vòm ngực rắn chắc của người đàn ông.
Đang định cởi nốt hai chiếc cúc cuối cùng thì một bàn tay to giữ chặt lấy hai tay cô, không cho nó tiếp tục công việc dang dở.

Trịnh Đình Vũ nâng đầu dậy nhìn chằm chằm vào Ngọc Khuê: "Cô muốn làm gì? Định cướp sắc hay sao? Tránh ra mau, tôi phải giữ gìn thân thể này cho vợ tôi."
Ngọc Khuê nghe vậy chỉ muốn chửi thề.

Cái tên này đã chơi qua bao nhiêu phụ nữ rồi còn bày thủ tiết trung trinh.

Cô muốn đập cho hắn một cái nhưng giờ phút này còn chấp với con men thì chẳng biết đến bao giờ xong việc.

Cô hất tay Trịnh Đình Vũ ra, tiếp tục cởi nốt chiếc cúc còn lại, vứt phăng chiếc áo xuống đất rồi vò khăn lau qua người cho hắn.

Trong lúc giúp hắn lau người, Ngọc Khuê vẫn còn nghe thấy hắn lẩm bẩm trong miệng mấy câu:
"Tấm thân này thuộc về vợ tôi, cô đi ra đi."
"Sao cô háo sắc thế, cứ động chạm vào cơ bụng sáu múi của tôi vậy."
"Tôi sắp được làm bố rồi không thể phản bội gia đình mình được."
Mặc kệ hắn cứ nằm đấy lẩm bẩm như tên điên, Ngọc Khuê cố gắng lau mặt mũi rồi lau nửa người trên cho hắn xong rồi mang chậu về phòng tắm, trèo lên giường đi ngủ.


Chỉ là khi cô định đứng dậy cất chậu thì con ma men kia chợt giữ lấy cổ tay cô: "Còn bên dưới chưa lau."
Ngọc Khuê tức điên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc này chính là ném chiếc chậu trong tay vào mặt Trịnh Đình Vũ.

Cái tên vừa nãy thì liên mồm bảo cô xàm sỡ hắn mà giờ thì đòi cô lau phần dưới cho, hắn tự vả hay sao.

Cô hất tay hắn ra, phẫn nộ nói: "Để dành cho vợ tương lai của anh làm đi."
Xong xuôi hết mọi việc, lúc bước ra khỏi phòng tắm, Ngọc Khuê thấy Trịnh Đình Vũ đã lăn ra ngủ, không còn hát hò hay lẩm bẩm như lúc nãy nữa.

Cô ngả lưng nằm ở bên giường còn lại, đắp chăn cho hắn rồi chùm lên người mình chìm vào giấc ngủ.

Được tại || Tг Цмtгuуen.

M E ||
Cứ tưởng sẽ ngủ ngon đến sáng nào ngờ người bên cạnh không nằm yên.

Nếu có một chiếc dép trong tay, Ngọc Khuê chắc chắn sẽ đập thẳng vào mặt hắn dù hắn đang say đi chăng nữa.
Cô quay người lại nhìn Trịnh Đình Vũ, thấy hắn không biết từ bao giờ đã nằm sát gần cô, miệng lại lẩm bẩm cái gì đó không rõ.

Vì tò mò, Ngọc Khuê ghé tai lại nghe thì thấy hắn liên tục nói: "Lạnh, lạnh quá!"

Cô nghĩ hắn chỉ lạnh bình thường thôi nên đắp chăn lên người hắn ai ngờ tay lướt qua da thịt của Trịnh Đình Vũ khiến cô vội giật tay lại.

Nóng quá, sao đột nhiên nóng vậy.
Ngọc Khuê áp tay lên trán hắn rồi áp lên trán mình.

Trịnh Đình Vũ đã sốt rồi, trán nóng hầm hập nhưng miệng cứ liên tục kêu lạnh.

Nửa đêm không thể đi đến bệnh viện được thêm nữa cô không biết hộp thuốc hạ sốt ở đâu, đành phải dùng cách lúc nhỏ mẹ luôn chăm sóc cô khi ốm.
Ngọc Khuê vào phòng tắm cầm một chiếc khăn đã xấp nước mát, đặt lên trán Trịnh Đình Vũ.

Vì người hắn quá nóng, đắp chăn sẽ tăng nhiệt độ nên cô hất tung chăn ra nhưng theo bản năng con người, cảm thấy lạnh thì sẽ tìm chăn.

Vậy nên Ngọc Khuê đạp chăn hẳn sang một góc giường xa hắn.
Vì Trịnh Đình Vũ liên tục kêu lanh, không được đắp chăn nên cô đành nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường rồi nằm sát hắn, cho hắn dựa vào người mình để có hơi ấm cho bớt lạnh.
Vậy là cả đêm đó, Ngọc Khuê lần đầu tiên phải chăm sóc người ốm..


Bình luận

Truyện đang đọc