HOÁ RA ĐÃ YÊU



"Mật khẩu?" Lương Thế Quang ngồi trước laptop trên màn hình còn hiện lên thanh yêu cầu mật khẩu, anh ta quay ra khỏi Trịnh Đình Vũ.
"Ngày sinh của tôi." Trịnh Đình Vũ vừa trả lời vừa cầm điện thoại của Ngọc Khuê lên kiểm tra xem ai là người cuối cùng hôm đó gọi cho cô thì nghe thấy giọng nói đầy giễu cợt của người em kết nghĩa kia.
"Anh có chắc ngày sinh của anh không, em nhập không được.

Chắc anh bị chị dâu thất sủng rồi."
Không nhập được mật khẩu? Không thể nào, thời gian trước Trịnh Đình Vũ hắn đều là người mở máy tính bật phim cho Ngọc Khuê xem mà sao lại sai mật khẩu được.

Lẽ nào cô đổi mật khẩu rồi sao?
Trịnh Đình Vũ bỏ điện thoại trên tay xuống, bước nhanh tới phía Lương Thế Quang, kéo máy tính về phía mình, hơi cúi người xuống nhập mật khẩu.

Từng ngón tay lướt trên bàn phím gõ ngày tháng năm sinh của hắn một lần nữa vào thanh yêu cầu mật khẩu.

Và rồi...mật khẩu xác nhận, máy tính mở được.
Trịnh Đình Vũ nghiến răng nghiến lợi quay ra ném cho Lương Thế Quang một cái nhìn đầy phẫn nộ.


"Chú có gì để giải thích không?"
Lương Thế Quang bày ra bộ mặt ngơ ngác chỉ vào laptop, hết nhìn Trịnh Đình Vũ rồi lại nhìn sang màn hình đã được mở khoá mật khẩu: "Không phải là 24/06/19xx sao?"
"Mẹ kiếp, đến ngày sinh tôi chú còn không nhớ.

Là 26/04/19xx." Trịnh Đình Vũ giơ tay lên chỉ muốn đánh cho thằng em kết nghĩa này một trận.

Ngày sinh của nó hắn nhớ mà ngày sinh của mình nó chẳng nhớ gì.

"Giơ cao đánh khẽ.

Bây giờ em đang giúp anh rất nhiều việc đấy, anh đánh em tàn phế ở đây thì không ai giúp được anh đâu." Lương Thế Quang đưa tay lên ôm đầu, miệng vẫn không ngừng ba hoa.
Trịnh Đình Vũ hạ tay xuống, lúc này hắn cũng chẳng còn tâm trạng ngồi đây trêu đùa với Lương Thế Quang.

Hắn mặc kệ thằng em này, quay ra cầm điện thoại của Ngọc Khuê lên tiếp tục công việc của mình nhưng vẫn không quên cảnh cáo: "Nếu không phải cậu còn giá trị thì hôm nay đừng hòng tôi tha cho cậu."
Đùa giỡn như vậy đã đủ, Lương Thế Quang ngồi lại ngay ngắn trước màn hình laptop kiểm tra xem có gì lạ không.

Mở danh mục ảnh, video, không có gì đặc biệt chỉ là toàn ảnh chụp chung của Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê.

Anh ta mở tiếp sang các file tài liệu khác cũng không có gì kì lạ.

Nghĩ một lúc, Lương Thế Quang mở mail ra xem, quả thật có những thứ bất đáng bất ngờ.
"Anh trai, xem em tìm được gì này."
Nghe thấy tiếng gọi của Lương Thế Quang, Trịnh Đình Vũ tiến lại gần xem, trên màn hình là ba đến bốn video trong một hộp thư được gửi qua mail cho Ngọc Khuê đúng ngày cô bị ngã.

Những hình ảnh này đập vào mắt khiến hắn còn gai mắt chứ nói gì tới Ngọc Khuê, nhìn những bức ảmh kia dù không tin nhưng có cả đến video rồi thì đối phương chắc chắn buộc Ngọc Khuê phải tin việc hắn ngoại tình.

"Là anh sao?"
"Người đàn ông trong video này giống tôi lắm sao?"
"Rất giống.

Anh nhìn xem, video không hề cắt ghép chỉnh sửa mà như quay thật, người thật việc thật vậy." Lúc này Lương Thế Quang không hề cợt nhả, anh ta rất nghiêm túc chỉ ra sự khác biệt giữa một video được cắt ghép và không cắt ghép, lấy ví dụ rõ ràng vài video cắt ghép anh ta thu thập được trước đó và so sánh với video này.
"Lẽ nào cậu nghĩ người trong video này là tôi?" Sau một hồi nghe Lương Thế Quang giải thích, Trịnh Đình Vũ càng đau đầu hơn.

Không phải hắn không hiểu những gì Lương Thế Quang nói mà đang rất mệt não với kẻ rắp tâm chia rẽ hắn và Ngọc Khuê lại không tiếc thủ đoạn bày ra nhiều trò như vậy.

Lương Thế Quang nhìn vào những video kia một lần nữa, anh ta thở dài một cái: "Quá chân thực đến mức lần đầu nhìn em cũng nghĩ người đàn ông trong video này chính là anh.

Nếu không phải em sang bên Đức, biết anh cả ngày lẫn đêm đều ở công ty xử lí vấn đề thì chưa chắc em tin anh trong sạch đâu.

Người muốn hại anh có vẻ như đã tính toán giăng một cái bẫy khá lớn đấy."
Người muốn hại hắn? Kẻ thù trên thương trường của hắn rất nhiều, rốt cuộc là ai? Điều Trịnh Đình Vũ không muốn nhất cuối cùng đã xảy ra, một khi hắn có điểm yếu thì kẻ thù sẽ không để vuột mất cơ hội gây bất lợi cho hắn.

Và điểm yếu của hắn chính là Phạm Ngọc Khuê và đứa con nhỏ trong bụng, giờ thì cả hai cũng rời bỏ hắn mà đi.
"Đây là số điện thoại cuối cùng liên lạc với cô ấy.


Tôi vừa gọi thử nhưng đó là sim rác, cậu mang về điều tra giúp tôi xem ai đã sử dụng số này."
Trịnh Đình Vũ đưa điện thoại cho Lương Thế Quang rồi mệt mỏi đặt lưng nằm xuống giường.

Chiếc giường êm ái này, đã bao lâu hắn không được nằm lên, từ lúc chiến tranh lạnh với Ngọc Khuê, hắn hầu như sang phòng làm việc ngủ.

Xem ra lâu lắm rồi Trịnh Đình Vũ hắn chưa được ôm cô vào lòng mỗi đêm dài và sáng sớm thức dậy không phải là người đầu tiên cô nhìn thấy.

Càng nghĩ lại càng chua xót, Trịnh Đình Vũ mong rằng thời gian nếu có thể quay lại lần nữa, hắn sẽ gạt bỏ cái "tôi" kiêu căng kia của mình đi để làm lành với Ngọc Khuê sớm hơn, để có thời gian chăm sóc cô nhiều hơn chứ không phải để đây bây giờ hối hận.

Và có lẽ nếu hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc Ngọc Khuê thì chắc chắn không xảy ra việc cô bị ngã và phải sinh non.
Nghĩ đến đây dường như Trịnh Đình Vũ nhận ra rằng có lẽ chính khoảng cách mà hắn và Ngọc Khuê tạo ra là cơ hội cho kẻ ngoài nhúng tay vào phá hoại.

Nhưng hắn sẽ không để mọi chuyện cứ như thế này mãi đâu, chắc chắn hắn sẽ tìm ra cô dù mất bao lâu đi chăng nữa, dù ở bất cứ nơi nào hắn cũng vẫn sẽ tìm vì Trịnh Đình Vũ có một niềm tin bất diệt: Ngọc Khuê sẽ không bỏ lại hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc