HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


"Ca ca keo kiệt, có mỗi cái bánh cũng không cho muội biết!"
Ta bỏ bánh xuống luôn, không thèm ăn nữa, nhìn xuống dòng người bên dưới đang nối tay nhau thả đèn.

Ca ca thấy ta không vui liền khéo miệng nói sang chuyện khác.
"Được, muội muội giận dỗi là lại muốn có thêm vài bộ trang sức mới nữa hay sao, bộ trước đó ta tặng không thấy đeo nhỉ?
Hay là đồ của ta mua xấu xí quá, đã bị vứt ở xó nào rồi cũng nên!"
Ta ngẩng đầu, vội vã nhìn qua.
"Ca, muội vẫn còn giữ đủ mà, mấy món đó không xấu, chỉ là muội sợ bị trầy xước nên không dám đeo ra ngoài tùy tiện thôi! Những dịp đặc biệt đều mang đồ của huynh tặng cả!"
Thấy ta đã hết dỗi, ca ca đặt tách trà xuống, chỉ vào túi tiền trong ống tay áo, tự hào nói.
"Cứ đeo đi, bộ nào đeo chán rồi ta mua bộ khác cho muội cất giữ! Ta có nhiều tiền mà!"
Chứng kiến bộ dạng đầy khoa trương của ca ca, ta lắc đầu, ngược lại khẽ mắng.
"Xì! Có nhiều tiền là hay lắm sao? Ca ca đó, vẫn là nên tìm một người quản lý nhà cửa sớm đi thì hơn! Không có người quản, huynh xem huynh tiêu xài thật hoang phí quá!"
"Sao phải tìm người quản lý gì nữa, ở nhà đã có quản gia, ra ngoài thì...!túi tiền ta tự giữ lấy là được, gọn gàng rồi mà!"
Ta chau mày, không hiểu sao đầu óc ca ca càng ngày càng chậm tiêu như vậy nữa.
"Ý muội không phải thế!
Muội nói huynh biết, vài hôm trước, mấy thế gia khác tìm đến phủ chúng ta đều muốn gả con gái của họ cho huynh đấy! Mẫu thân và muội tiếp đón bọn họ mấy ngày liên tiếp đến đau cả đầu đây này!"

"Phụt..."
Ca ca nghe xong phun luôn ngụm trà đang uống dở bay cả râu ra ngoài, một tay vỗ lấy ngực ho khù khụ, một tay chỉ trỏ, miệng thì lắp bắp nói không ra hơi.
"Gả...!gả...!gả cho ai mà gả!
Muội đó..., còn nói nhăng nói cuội nữa là ta không thèm mua trang sức cho nữa đâu!"
Ta đứng dậy, vỗ vỗ lưng ca ca, trưng ra khuôn mặt nghiêm túc mà khuyên bảo.
"Ca, huynh suốt ngày chỉ biết đánh đấm, hết rồi thì đi bắt người, không chịu lo nghĩ đến việc thành gia lập thất, đến lúc có tuổi, trời trở gió rồi không có ai ở bên chăm sóc cho thì sao?"
"Ta...!Ta...!Ta đây đã tiêu tiền cho muội, thì sau này đợi muội thành thân, đến lúc ta già rồi, muội và muội phu lo lại cho ta là được!
Huống hồ ta còn nhiều tiền như vậy, không chừng có thể lo luôn cho cả hai người đó chứ!"
Ca ca nói xong thì vênh mặt lên, ra vẻ tự hào lắm.

Ta thở dài chán ngán, vỗ mạnh vào lưng ca ca một cái đánh bốp.
"Ca, đừng đùa nữa!"
"Ta nói thật mà! Không có đùa!"
"Muội đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"
"Ta cũng nghiêm túc!"
"Lớn rồi còn nói gì vậy không biết!"
"Hôm nay còn kiếm chuyện bắt bẻ ta rồi sao, tỷ...!tỷ chắc là lớn hơn ta nhiều nhỉ, tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!!"
"Thôi, không đùa nữa!"
"Tỷ tỷ khát rồi phải không, để đệ rót nước cho tỷ nhé! Tỷ tỷ! Nước tới rồi đây! Cẩn thận bị sặc nhé!"
"Đừng đùa nữa!"
"Tỷ tỷ không cần đệ nữa rồi sao?"
"Đã bảo là không đùa mà! Huynh muốn chết hả!"
...
Ta và ca ca ngồi trò chuyện thêm một lúc, bỗng nhiên ta quay đầu thì thấy Kinh Đằng từ xa đang nhìn xung quanh, chỉ cần hắn bước qua khỏi cây cầu trước mặt là có thể nhìn thấy ta đang ngồi ngay bên ngoài.
"Tẫn Linh, ta phải đi rồi, chuyện hôm nay là bí mật của ta và muội, phụ thân mẫu thân không cần biết! Được chứ?"
Ta gật đầu: "Muội nhớ rồi!"
Sau đó ca ca vội vàng từ biệt rồi đi mất, ta từ trên lầu được hạ nhân dẫn đi xuống bằng cửa sau, vờ cầm theo một cái bình nước đi tới đụng mặt Kinh Đằng.
Khi Kinh Đằng trông thấy ta liền phát hoảng, hắn cúi đầu.
"Bẩm Tiểu thư, nô tài chậm chạp, quay về muộn xin Tiểu thư trách phạt!"
"Không cần, về chỗ cũ đợi Cẩn Y đi!".


Ta bắt đầu vòng lên cầu đi tiếp.
"Tiểu thư, Tướng quân cho nô tài đến báo, mời Tiểu thư về phủ nghỉ ngơi sớm! Trời sắp mưa rồi!"
"Được, ta cũng mệt rồi!"
Ta ném bình nước cho Kinh Đằng giữ, định sẽ quay lại chỗ ban nãy chờ Cẩn Y.
Giờ mới đi qua hai tiệm bánh, còn cách ba cái ngõ nữa mới tới chỗ hẹn cũ, thì Kinh Đằng đột ngột bước lên chắn trước ta.
"Tiểu thư, Tướng quân đang cho xe ngựa đợi người bên hướng này, mời!"
Ta ngạc nhiên, nhìn theo hướng mà tay hắn chỉ, chỉ thấy trong ngõ này không có một bóng người huống hồ là xe ngựa, cố nhìn kĩ đến mấy cũng chẳng thấy có một ngôi nhà nào treo đèn lồng gì cả, ta kiên quyết không vào.
"Ta phải quay lại chờ Cẩn Y đã."
Kinh Đằng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tay hắn còn cố ý giang rộng ra nhằm chắn đường không định cho ta đi tiếp.
"Tướng quân nói mời người về nghỉ trước, thị nữ của người nô tài sẽ tìm về sau!".
Ta giật bắn, câu hắn mới nói làm ta chợt thấy rùng mình.
Kinh Đằng mới vừa nãy còn hạ mình nói chuyện với ta, bây giờ như đã biến thành một người hoàn toàn khác, và khuôn mặt dần biến thành dữ tợn, hắn dám...!ra lệnh cho ta...
"Không, ta không đi đâu mà không có Cẩn Y!".

Ta từ từ lùi lại phía sau, cố tiến về phía đám đông.
Kinh Đằng đứng trước nhíu cặp chân mày dày và rậm, hắn tiến tới, ta không kịp làm gì cả đã bị hụt một chân, chới với.
"Mời Tiểu thư lên xe!"
Nói xong, hắn nhanh nhẹn lao đến trước mặt ta, giơ tay bịt miệng ta bằng một cái khăn bằng lụa.
Khăn tay có tẩm thuốc!
Người ta như nhũn ra, không thể cất tiếng cũng như mất đi khả năng chạy thoát thân, chỉ đành chịu cho hắn cõng ta trên lưng bước thẳng vào con ngõ tối dần đó.

Không biết chạy được mấy bước, hắn dừng chân huýt sáo một tiếng, đợi điều gì đó ở cuối ngõ.
Không lâu sau, một chiếc xe nhào tới, dây cương kéo thắng gấp.

Hắn cõng ta lên xe nhanh hơn, phu xe đã ngồi cầm roi sẵn sàng cho ngựa chạy.
Ta nheo mắt nhìn nét vẽ trang trí của cái đèn lồng treo trên xe, xe ngựa ở phía trước là có thật, nhưng đó không phải xe của Lưu phủ!
Kinh Đằng hắn không phải là thuộc hạ của phụ thân!
Ta biết mình bị bắt đi rồi.
Hắn đặt ta vào trong xe, trói tay chân ta lại bằng dây thừng, rồi nhét cái khăn tẩm thuốc ban nãy vào miệng ta, không quên đổ thêm một lọ gì đó lên trên, chắc cũng là thuốc mê, sau đó hắn khép kín tất cả cửa xe.
Ta vẫn giữ được chút tỉnh táo nhưng chỉ dám mở hé mắt, ta sợ bọn chúng phát hiện mình còn ý thức sẽ bị chuốc thuốc tiếp.
Đợi hắn rời khỏi, xe thúc ngựa lao đi, ta mới cố sức gượng dậy nhả cái khăn ra, không kịp nghĩ, cúi người cắn đứt dây của chuỗi ngọc ta đã đeo bên hông trên thắt lưng, ngậm trong miệng, dùng đầu va vào đẩy cái cửa sổ lộ một khe nhỏ, thả dây chuỗi ra ngoài đường.
Con ngõ này tối đen như mực, nhưng ta hy vọng Cẩn Y có thể tìm thấy dây chuỗi ngọc, mong nàng tìm thấy ta thật nhanh.
Đúng lúc thả xong, ta cảm thấy trong người cực kì mỏi mệt, đầu lại đau như búa bổ, cộng thêm mùi thuốc từ chiếc khăn kế bên tỏa ra ngày một đậm trong cái xe chật chội làm tay chân ta chẳng mấy chốc bất động hẳn đi.

Ta chớp mắt vài cái, mọi thứ như mờ mịt và tối dần.
Đã hết sức chịu đựng của chính mình, ta ngả cả người ra sau, ngất đi, miệng mấp máy gọi.
"Ca...!cứu với...!!".


Bình luận

Truyện đang đọc