HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Quân Nhu hôm nay đòi đi theo ta, nói đã uống thuốc giải nên không sợ, dù ta có nói Uyển Tâm cũng đang ở đó, Quân Nhu vẫn giữ nguyên quyết định.
"Đến đó rồi Uyển Tâm sẽ chỉ đu theo Dương Kỳ, không chú ý đến ta làm gì đâu!"
"Ngươi rành nhỉ?"
"Ba cái chuyện vặt ấy mà!"
Chuẩn bị xong đồ ăn, Cận An cùng thị vệ mang hết lên xe, Quân Nhu chê ngồi trong xe tù túng, cưỡi một con ngựa theo, muốn ngắm phong cảnh.

Dọc đường luôn miệng nói chuyện phiếm, hỏi ta mấy câu.
"Ngươi không học cưỡi ngựa hả?"
"Ta sợ bị hất xuống đất, hồi nhỏ có một lần, sau đó không tập nữa!"
"Nhưng bây giờ lớn rồi mà, đi xe lâu lắm, cưỡi ngựa có thể nhanh gấp mấy lần! Vui hơn!"
"Ta đâu cần nhanh."
"Xí, đi chậm như rùa, chán chết!"
Phát chán với cuộc nói chuyện, ta đóng cửa sổ lại, Quân Nhu bên ngoài bắt đầu cất tiếng hát inh ỏi, tới nơi mới chịu ngừng.

Ta bực mình bước xuống.
"Đừng có hát lần nữa!"
"Làm ngươi cảm động rồi đúng không?"
"..."
Thấy ta đi, Quân Nhu chạy theo ta vào lều, mấy binh sĩ thấy có thêm cô nương tới đều rất nhiệt liệt chào đón Quân Nhu, như ngày đầu tiên ta tới vậy.
Mà cô nàng cũng nhanh chóng nhập bọn, chỉ một tí đã làm quen hầu hết mọi người ở đây.

Cảm thấy may mắn khi Quân Nhu không còn tò tò đi theo nữa, ta đi xung quanh kiểm tra tiến độ luyện tập, mong là cuối ngày tất cả đều đạt kết quả tốt.

Giờ nghỉ trưa, ta mang đồ ăn chia cho mọi người, Uyển Tâm cũng phân phát bữa trưa bên ngoài doanh trại, binh sĩ trong lều cũng ra lấy thêm vài phần, nói là mỗi ngày công chúa chuẩn bị rất nhiều.
Chiều đến thì bài kiểm tra lần cuối cũng xong, chỉ còn một hai người chưa đạt điểm tối đa, nhưng vẫn rất tốt rồi.

Sau khi thu dọn đồ đạc, ta đứng dậy trước bục cảm thấy có chút không nỡ, gật đầu chào.
"Mọi người thực hiện nhiệm vụ thành công nhé! Thời gian qua đều vất vả rồi!"
"Không có! Không có vất vả!".

Bên dưới nhẹ nhàng đáp lại, không còn lớn tiếng như trước.

Một vài người vồn vã nói với nhau.
"Lưu cô nương mới là người vất vả nhất!"
"Ta học được rồi sau này đi mua ngọc cho nương tử không bị người ta lừa gạt nữa!"
"Ta cũng vậy!"
"Về quê rồi cũng có thể mở tiệm bán luôn!"
"Đúng đó!"
Ta cảm giác như vừa đạt một điều gì đó vĩ đại, bồn chồn chực rơi nước mắt, vội nói câu cuối.
"Cảm ơn mọi người, nghỉ ngơi sớm, giữ sức khỏe nhé!"
"Tạm biệt Lưu cô nương!"
Mọi người nhỏ giọng dần, ta cũng không muốn khóc trước mặt nhiều người như vậy, toan đi thì trong một bầu không khí khá cảm động, Quân Nhu đột nhiên lên tiếng.
"Hầy, các vị huynh đệ, sao phải tạm biệt làm gì, sau này có dịp chúng ta lại đến, các huynh đệ đừng quên mặt là được!"
"Không quên! Không quên!"
"Hứa rồi đấy nhé! Các huynh đệ gặp khó khăn cứ tới tìm ta, tới kinh thành nói tìm Thẩm Quân Nhu, nhất định hết...!lòng...!giúp...!đỡ!!!!!"
Nước mắt của ta vốn chực trào thì quay ngược vào trong, tay kéo Quân Nhu đi, sợ lát nữa nàng lại cao hứng đòi bày tiệc rượu, làm lỡ thời gian rèn luyện và nghỉ ngơi của họ.
Vì thế khi bọn họ muốn đưa ta về, ta đã từ chối.

Ta và Quân Nhu ra chỗ để xe, nhưng không thấy xe đâu, cả phu xe cũng biến đâu mất.
"Cận An, ngươi đi tìm xem, phu xe có dừng ở chỗ nào khác không?"
"Vâng! Tiểu thư!"
Cận An còn chưa đi, Dương Kỳ đã tới, chậm rì rì nói.
"Không cần, Uyển Tâm đã lên xe của cô nương về rồi!"
Uyển Tâm? Lên xe của ta? Gì nữa đây?
Chẳng lẽ bây giờ phải hỏi mượn xe của Dương Kỳ để về, không mau nghĩ ra cách thì trời tối mất.
"Ta tự cưỡi ngựa được nhưng không quen có người ngồi sau lưng đâu! Tẫn Linh, ngươi thì sao?".

Quân Nhu rõ ràng biết ta không cưỡi ngựa được, cố ý hỏi khó.
"Cận An và Cẩn Y đưa ta về được, chỉ là...!Dương Tướng quân có thể cho ta mượn xe không?"
"Không."
Ta kinh ngạc, cả một doanh trại lớn thế này, không lẽ không có lấy nổi một chiếc, Dương Kỳ nói tiếp.
"Bị hỏng rồi, nên Uyển Tâm mới lấy xe của cô nương."

Ta thở dài, toi rồi, vậy chỉ có thể mượn ngựa, chắc chắn có.
"Ta có thể mượn hai con ngựa không?"
"Được, cô nương đợi ở đây.".

Dương Kỳ nói xong đi vào trong cho người dắt ngựa ra.
Quân Nhu vuốt bờm con ngựa trắng muốt của mình, thắc mắc.
"Các ngươi hai người một con à?"
Ta gật đầu, lát nữa Cẩn Y điều khiển ngựa, ta ngồi sau là được.

Dương Kỳ đã quay lại cùng hai con ngựa.
Cận An và Quân Nhu dẫn đầu, ta và Cẩn Y theo sau, Dương Kỳ bọc hậu.
Ngặt nổi mới được một nửa đường, Cẩn Y đã phải dừng tận ba lần, vì ta chóng mặt quá dẫn đến buồn nôn.
Hai người kia đi trước thì không thấy, nhưng Dương Kỳ đi sau dừng lại thấy rõ bộ dạng ta nôn thốc nôn tháo.

Ta xấu hổ muốn chết nhưng không còn cách nào khác, chỉ trách Uyển Tâm kia lộng quyền cướp xe của ta đi.
Tới lần thứ tư thì ta trèo lên ngựa không nổi nữa, gục mặt thở chậm chờ Cẩn Y đỡ lên, ngựa của Dương Kỳ đã bước tới ngay trước mắt, hắn khom người kéo tay bế thốc ta ngồi ngay đằng trước, gọn gàng trước mặt hắn.
"Ngươi...làm...!gì vậy?"
"Đi chậm sẽ không sao nữa."
Ta trố mắt, Cẩn Y bên dưới cũng ngạc nhiên, ta khó khăn đung đưa chân tìm kiềng tựa chân để xuống.
"Ta muốn xuống..."
"Đi!"
Dương Kỳ đã kéo dây cương, con ngựa bắt đầu di chuyển.

Ban nãy chỉ ngồi sau lưng Cẩn Y còn như vậy, bây giờ ta lại sợ mình nôn trên ngựa của hắn luôn thì biết giấu mặt vào đâu đây.
Ngoái đầu nhìn xuyên qua sau cánh tay phải Dương Kỳ, ta thấy Cẩn Y vẫn đang đi theo cách một khoảng gần nhất.

Không hiểu có phải vì lo lắng thái quá, mà ta ngồi trên ngựa của Dương Kỳ không còn buồn nôn nữa.


Chỉ là cứ ngẩng lên lại đụng phải bản mặt hắn, có hơi không hay lắm.
"Lưu cô nương nhìn đủ chưa?"
Ta giật mình, lưng ngã ra sau, tựa vào tay Dương Kỳ, bất giác liền thẳng trở lại.
"Nhìn cái gì...!ta không nhìn gì cả!"
"Cô nương hôm nay im lặng quá, ta không quen."
Ơi trời, bình thường ta cũng đâu có nói gì nhiều với hắn, giữa chúng ta có thân thiết gì đâu chứ!
Ta tự biết tốt nhất nên tiếp tục giữ kín miệng, dù sao hắn cũng được định là hôn phu của công chúa, không ai rảnh mà chọc vào.
Ta đổi hướng nhìn về phía trước, trời đang dần tối rồi, hắn cứ đi chậm để ta không buồn nôn, nhưng mất thời gian quá, thà chạy nhanh hơn, vừa nôn vừa về sớm, ta chịu được mà.

Ta nhìn hắn.
"Hay là ngươi thả ta xuống, ta đi cùng Cẩn Y còn nhanh hơn, ta không sao thật rồi! Ê..."
Dương Kỳ đột ngột phát điên, hắn bỗng nhiên kéo cương giục ngựa chạy nhanh hơn, ta không có chỗ vịn nên theo đà nắm phải vai hắn, mặt đập thẳng vào trong lồng ngực cái bốp, may hôm nay Dương Kỳ không mặc giáp, không thì đã có máu chảy.
Nhận thức xong ta buông tay ra liền, nắm đại một sợi dây cương, quát lên.
"Ta muốn xuống! Ta muốn xuống!".

Mặt ta nhăn nhó, trong lòng vừa muốn nôn ngay vừa muốn nhịn.
Dương Kỳ cuối cùng cũng nghe được, đi chậm lại.
"Phía trước là đoạn đường dốc, để một cô nương chở theo người sau nữa, không an toàn."
Không an toàn con khỉ, ngồi đây mới không an toàn thì có.
"Cẩn Y rất giỏi, có thể được..."
Dương Kỳ không nói nữa, vẫn tiếp tục đi như cũ, ta cũng tự động dịch ra xa hơn, không động vào người hắn dù chỉ một chút, nắm đỡ cái dây kia..


Bình luận

Truyện đang đọc